Phần Không Tên 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng giáo viên.... 

- Cô Băng Băng, cô xem này- Hiền Diệu vừa nói vừa đưa xấp giấy chép phạt qua cho Băng Băng
- Vâng, chuyện gì vậy ạ- Băng Băng vừa trả lời vừa nhận lấy xấp giấy.Một lát sau, hai tai cô đỏ lên, sao bắt Thiên Anh chép phạt gấp mấy lần người khác như vậy, còn Thiên Anh nữa, sao lại quậy phá như vậy chứ.
- Sao rồi cô Băng Băng, ngạc nhiên ko, tôi trân trọng đề nghị cô giáo dục lại em mình, thật là quậy phá hết sức- Hiền Diệu cười khẩy
- Vâng, chuyện của em tôi, thì cũng giống như những học sinh khác, tôi sẽ xử lý thật công minh, cô cứ yên tâm ạ- Băng Băng trả lời, thật ra cô cũng biết là Hiền Diệu có ý ko tốt với mình, nên cứ lựa lời mà nói thôi.
- Tốt, nhớ dạy dỗ tốt em cô là được rồi- Hiền Diệu tính quay đi thì Lam Vân bước tới
- A...đông vui quá ta..có chuyện gì vậy cô Băng Băng- Lam Vân lại say đắm ngắm nhìn Băng Băng , mặc kệ Hiền Diệu đang chú ý đến cô.
- À..chào cô..ko có chuyện gì đâu..lớp tôi có ít việc thôi- Băng Băng gượng cười đáp lại, giờ cô đang rất muốn gặp Thiên Anh để nói chuyện.
- Cô Lam Vân này..chiều nay cô rảnh ko zậy?- Hiền Diệu đổi tông giọng, cười tươi nhìn Lam Vân.
- Ồ..cũng rảnh..có chuyện gì sao cô Diệu?- Lam Vân trả lời mà mắt ko rời chiếc cổ trắng ngần hấp dẫn của Băng Băng.
- Tôi muốn mời cô đi ăn, có được ko ạ-Hiền Diệu tươi cười, Băng Băng ko nói gì, cô lật sổ ra để làm tiếp công việc, trong khi đó Lam Vân tự nhiên cười hớn hở
- Hay tối nay chúng ta cùng đi ăn lẩu đi, được ko cô Băng Băng
- Ơ..- Hiền Diệu tức tối liếc nhìn Băng Băng, Băng Băng cau mày lên tiếng
- Xin lỗi nhé, tối nay tôi phải đưa Thiên Anh đi mua ít đồ
- Ồ..vậy đi..rủ lun nhóc đó đi..sau đó rồi tôi sẽ cùng cô đi mua đồ lun cho nhóc đó, thuận tiện đôi đường, cô có phiền ko cô Diệu- Lam Vân cười tà, cô cũng đã tính sẵn hết là Băng Băng sẽ từ chối nên cũng đã chuẩn bị sẵn.
- À..tất nhiên rồi, càng đông càng vui mà- Hiền Diệu cười tươi với Lam Vân, trong lòng tức tối ko nói nên lời. Còn Băng Băng thì cũng hết cách, người ta đã nói vậy, đành gật đầu chấp nhận, vậy là cuộc hẹn 6h thành lập.
Lúc tan học......
Thiên Anh ủ rũ đi bộ về, mới sáng nay còn được cưng nên chị Băng Băng chở đi học, bây giờ lại gây chuyện," thiên thần ơi, em xin lỗi", đang suy nghĩ thì có tiếng gọi mà cô hằng ao ước
- Nhóc..nhóc ơi- Băng Băng gọi lớn khi nhìn thấy Thiên Anh, làm cả sân trường ngoái lại nhìn, tất cả thầm ước được gọi như vậy một lần mà thôi, thật ghen tỵ quá đi.
- Dạ..chị Băng Băng- Thiên Anh tròn mắt, lon ton chạy lại chỗ Băng Băng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, vừa vui vừa buồn.
- Ừ..hôm nay em ko ra tiệm bánh đúng ko?- Băng Băng cười gượng với Thiên Anh, tâm trạng bây giờ cho dù rất muốn gặp Thiên Anh, cô cũng còn hơi giận Thiên Anh vì chuyện xảy ra.
- Dạ, hôm nay bên tiệm bánh làm tổng vệ sinh nên mẹ bảo em ko cần qua- Thiên Anh trả lời, trong lòng thì lúc nào cũng để ý tới thái độ của Băng Băng.
- Em lên xe đi, mình đi ăn với cô Lam Vân và cô Hiền Diệu luôn.- Băng Băng nói như ra lệnh, ko còn nhẹ nhàng như mọi khi nữa.
- Dạ...- Thiên Anh thoáng sững người, nhưng rồi cũng lên xe, nhưng vì thái độ của Băng Băng nên cô mở cửa sau, chứ ko ngồi băng ghế trước như mọi khi.
Bên trong xe của Băng Băng......
- Chị Băng Băng này...chuyện sáng nay....
- Nếu em ko muốn nói thì đừng nói gì hết, chị ko thích ép buộc người khác- Băng Băng nói lạnh lùng khi Thiên Anh cứ lúng ta lúng túng ở phía sau.
- Ko..ko phải như vậy đâu..aizzz...em..em
Roẹt.....
- Hả..em làm gì đó?- Băng Băng ngạc nhiên khi thấy Thiên Anh chồm người lên, sau đó leo lên băng ghế trên ngồi.
- Em chỉ muốn lên đây ngồi thôi mà..hì hì- Thiên Anh cười tươi," cho dù thiên thần có giận em thì cũng không sao, em vẫn yêu thiên thần nên em sẽ cố gắng".
- Ừ..- Băng Băng tuy trong lòng cũng vui vui, nhưng vì vẫn giận Thiên Anh nên ko nói gì.
- Chị ko hỏi sao em lại lên đây ngồi à- Thiên Anh quay qua nói, " aizz.sao chị lại để cổ áo hở nhiều như vậy chứ *háo sắc*".
- Nếu em muốn nói em sẽ tự nói thôi- Băng Băng vẫn chăm chú lái xe, cô thường ko dùng cách nói chuyện như vậy cho dù với Liên Vy, nhưng thật lạ, cô lại làm vậy với Thiên Anh.
- A...em muốn..xin lỗi chị chuyện hồi sáng..em thật sự xin lỗi- Thiên Anh quay qua, ngồi thẳng người lên, thật ra cũng là cô có lỗi, nhưng lí do chính cô muốn ngồi trên này là" em muốn ngắm chị", nhưng chẳng lẽ nói như vậy ra, nên đành viện cớ xin lỗi thôi.
- Vậy ra..vở của em hết nhanh ko phải vì siêng học mà là vì phải chép phạt đúng ko?- Băng Băng nghe được câu xin lỗi, cũng đã đỡ giận hơn.
- Dạ..cũng ko hoàn toàn là vì chép phạt đâu ạ- Thiên Anh gãi đầu phân bua " thật ra là 2 cuốn vở thui mà, nhưng chia đều cả lớp mà".
- Những chuyện như vậy thì em phải cho chị biết chứ..- Băng Băng mím môi, vậy là nhóc giấu mình nhiều chuyện lắm đây.
- Chị Băng Băng à..em thật sự xin lỗi chị mà, chị đừng giận em nữa, chị lạnh lùng như vậy, em ko quen gì hết á- Thiên Anh bắt đầu giở trò tình cảm, tai mèo mọc lên, nhưng thật sự cô cũng ghét cái cảm giác bị Băng Băng đối xử như vầy, thật khó chịu.
-......- Băng Băng im lặng, thật ra cô cũng đã muốn hết giận khi Thiên Anh trèo lên trên ghế trước ngồi rồi còn xin lỗi cô nữa, chuyện này cũng ko đáng giận mấy, nhưng cô còn khó chịu khi Thiên Anh giấu diếm cô như vậy nên cứ trưng bộ mặt đẹp lạnh lùng ra thôi.
- Aizzzz...giờ em phải làm sao đây..hix..em biết lỗi rồi mà- Thiên Anh bắt đầu năn nỉ ỉ ôi.
-....
- Chị..chị à....
-.....
- Em biết lỗi lắm lun rùi ý...chị à...chị Băng Băng ơi...
-......
- Chị..cho em xuống xe đi..em ko đi đâu nữa hết á- Thiên Anh bắt đầu mún khóc, năn nỉ cả ngày trời, mà thiên thần của cô vẫn cứ im ru, thà là người khác, chứ Băng Băng mà cứ im như vậy, cô thật sự đau lòng quá.
- Em muốn đi đâu?- Băng Băng cũng nhói lòng khi thây Thiên Anh trầm hẳn xuống.
- Em..em..về quê...bị hắt hủi như vậy thì ở trên này làm gì nữa..em về quê đây- Thiên Anh mếu máo.
- Hì hì..hihihihi..hì..hahaahah- Băng Băng phụt cười, nãy giờ Thiên Anh năn nỉ cô đã ráng nhịn cười nên ko nói được, còn bây giờ, thật sự cô đã nhịn ko nổi nữa nên cười ra tiếng, hên là lúc đó đang dừng đèn đỏ, nếu ko, chắc có tai nạn xảy ra quá.
- Haha, yeah,chị chịu cười rồi nha, chị ko giận em nữa nha, yeah, yeah...đa đa lala- Thiên Anh cũng cười khoe răng ra, tai mèo vểnh lên, đuôi đập đập, mắt long lanh," hihi, thiên thần cười là đẹp nhất, meow~".
- Chị thua em rồi, được rồi, chị tha em lần này đó, nhưng em phải hứa ko được giấu chị điều gì nữa, được ko?- Băng Băng cười mỉm nói với Thiên Anh," sao mình lại bắt con bé hứa như vậy chứ".
- Chị Băng Băng này..em hứa..hì hì- Thiên Anh cười tươi hơn " hình như cái câu này chỉ có người yêu mới hứa với nhau thì phải,hihi".
- Um..mà mũi em bớt đau chưa?- Băng Băng lo lắng hỏi
- Dạ..đau lắm lun ý..lúc chị giận còn đau hơn nữa..hjx- Thiên Anh được nước làm nũng
- Đâu..chị xem nào- Băng Băng quay qua ngó, trong lòng thừa biết Thiên Anh giả bộ làm nũng nhưng vẫn rất ân cần với Thiên Anh.Còn Thiên Anh, khỏi phải nói, chuyện dữ hóa lành, chuyện to thành nhỏ, nhỏ thành không, mà còn thêm một lời hứa nữa, nên trong lòng vui chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net