Phần Không Tên 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng ngày buôn bán được cả lớp Băng Băng chuẩn bị đã diễn ra, tối hôm đó, mọi khâu chuẩn bị đã được hoàn thành lúc 6h tối. Ánh đèn của các lớp biến sân vận động của trường thành một khu vực rực rỡ sắc màu, loa trường nhộn nhịp các bài hát Hot được các bạn trẻ yêu thích.
Khu vực lớp Thiên Anh....
- Này bà ơi..cái bếp này bà kiếm ở đâu vậy..ko lên nè- Thanh Phượng kêu gào đồng bào cả lớp.
- Trời, tui đâu biết đâu, bà bật lại coi, tui có xài bao giờ đâu- Một bạn trong lớp nói vào.
Tách....tách...tách..Hết kiên nhẫn nổi, Thanh Phượng gọi to
- HẠ THIÊN ANH
- Hử?- Thiên Anh đang đổ mấy bịch gà rán ra thì nghe tiếng gọi
- Bà ra đây xem cái bếp này coi..lớp này ko ai biết bật bếp gas nè trời- Thanh Phượng càu nhàu, à phải nói luôn, Băng Băng, Yến Vy và một số bạn trong lớp đã đi mua đá rồi đồ đạc thêm này kia, nên một con chim sẻ sến mới có thời gian hành hạ con mèo con cả tin.
- Ừ
Tách...tách..tách...tách...tách.....tách

- AAAAAAA...KO LÊN- Đến lượt Thiên Anh mất bình tĩnh.
- Tránh ra coi..giờ tui với bà thay nhau bật coi, ko bật là chít đó- Thanh Phượng nói rồi hai người thay nhau bật.
- Ê..tui nghe mùi gas quá rùi bà ơi- Thiên Anh hửi hửi
- Đâu có..kiếm đâu ra cái bếp này vậy hả- Thanh Phượng tiếp tục bật
ĐÙNG....
- Á..hahahahhaa- Thiên Anh hét lên rồi ngã ra cười khi cái bếp thì lên nhưng vì gas thoát ra nãy giờ nhiều quá nên lửa bốc hơi cao nên tóc của Thanh Phượng bị cháy xém một ít, mùi thơm đặc trưng bốc ra,lớp mình biết chuyện thì cố nhịn cười, còn lớp người ta đâu biết, tưởng lớp bên cạnh đã ra tay sớm quá đó mà.
- BÀ IM COI..CÒN CƯỜI ĐƯỢC HẢ..HUHU..TUI KO BIẾT ĐÂU..BÀ TỰ LÀM ĐI..BÉ YÊU ƠI..HUHU- Thanh Phượng mếu máo khi kịp nhận ra Yến Vy đang về tới.
- Này..Thiên Anh, bà làm gì mà Phượng Phượng của tui ra nông nỗi này hả- Yến Vy xót lòng nói
- Khụ..khụ...haha..e hèm..cái này ko phải lỗi của tui à...tui đã nói bả rùi ý..hui hai bà ra kia rửa mặt đi, tí còn bán hàng- Thiên Anh đáp.
- OK..tí tụi tui ra liền, đi nào bé yêu- Thanh Phượng vừa nghe được đánh lẻ liền mau mắn, quên cả việc hồi nãy.
Thiên Anh vẫy vẫy tay rồi chạy lại chỗ một đám học sinh vây quanh Băng Băng, bao nhiêu là quà cùng lời thăm hỏi làm Băng Băng cũng bối rối, Thiên Anh chạy lại gần mà ko làm sao chen vô được vòng vây, đang tính bỏ cuộc thì trước mắt cô là cô Lam Vân cùng một vài thầy ở trường khác cũng qua góp vui đang chen lấn vào. Thế là ko ai bảo ai, một cuộc chiếc nổ ra với nhiều sự việc gay cấn, Thiên Anh dạo gần đây có dậy sớm chạy bộ, nên sức lực được cải thiện đáng kể, trong khi Lam Vân thì lòng tràn đầy quyết tâm "tiếp cận", mấy thầy khác thì khỏi phải nói, nếu tính về sức lực chắc ăn đứt Thiên Anh của chúng ta. Cuối cùng, Thiên Anh lấm la lấm lét, lết ra lết vào, suy đi nghĩ lại" mạnh dùng sức, yếu dùng mưu", mình ko thể tiến tới thì tại sao mình ko gọi chị Băng Băng ra chỗ mình nhỉ, hehe, hành động thôi
- CHỊ BĂNG BĂNG ƠI....EM CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI- Thiên Anh trèo lên cây cao cao cột sào gần đó, kêu to.
... .... ..... Cả đám người im lặng nhìn lên trên cây cao,Băng Băng cũng nhìn lên khi nhận ra tiếng Thiên Anh, rồi cả đám người ai nấy há hốc mồm, ko ra tiếng khi thấy cây sao kêu răng rắc như sắp gãy, trong khi chính chủ đang ngồi trên cây đu đưa ko biết gì cả.
- NÈ..NHÓC..EM XUỐNG ĐÂY ĐI..NHANH CHO CHỊ- Băng Băng cũng nhận ra, lo lắng chạy xuống dưới cây sao kêu lớn.
- HIHI..KO SAO ĐÂU MÀ..EM LEO XUỐNG NÈ- Thiên Anh vẫn chưa nhận ra, nên từ từ leo xuống. Ko chỉ Băng Băng mà mọi người gần đấy ai cũng thót tim, cầu xin cái cây đừng gãy khi người nào đó leo xuống.Thanh Phượng lúc này chạy ra, thấy Thiên Anh đang leo trèo như khỉ, nhìn lại cái cây sắp gãy, cô ko cần loa nhưng sức phóng thanh cực đại
- AAAA...CÁI CÂY GÃY BÂY GIỜ
- Hử?- Thiên Anh vẫn ko hiểu, rồi đột nhiên
RẮC....RẮC...BẶT...Á..AAAAAAA...CHỊ TRÁNH RA ĐI
Thiên Anh trượt chân xuống khi cái cây gãy làm đôi. Cả đám người nháo nhào, ko phải vì ai kia đang ngã xuống mà là vì Băng Băng đứng ở dưới, Thanh Phượng lao ra " đỡ con mèo thành tinh", còn Băng Băng thì vứt hết đồng đồ trên tay,tính đỡ Thiên Anh. Tình hình là có hai người đỡ nhưng mà...
BỘP...Mít rụng ko đúng chỗ, nên cứ zậy mà đo đất, zậy mà nó ko chết, còn trâu lì đứng lên rủa xả
- AI LÀM CÁI CÂY NÀY MÀ YẾU THẾ HẢ..UI DA...ĐAU QUÁ ĐI MẤT HUI
- Em có sao ko hả..em trèo lên đó làm gì..về lớp ngay cho chị- Tình hình là Băng Băng vừa lo vừa xót quá nên hóa giận, ko thèm lo cho Thiên Anh như mọi khi, mà nói lạnh băng như ra lệnh.
- Dạ...- Thiên Anh trố mắt nhìn, rồi buồn rầu gật đầu đi về lớp, đúng rồi, quá trời người bên cạnh, thì đâu cần mình nữa, Thanh Phượng đi theo sau, bị cô Băng Băng mắng rùi, ngu ngốc quá làm chi, haha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net