Phần Không Tên 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Anh hít một hơi thật sâu, rồi cô mạnh dạn lại gần chiếc xe, cúi đầu chào lão phu nhân kia một cách rất kính trọng, nhưng bà lão thì chỉ hơi nhướn mày
- Dạ, cháu chào bà, chị Liên Vy nhờ cháu ra đây lấy bánh ạ
- Cháu là gì của nó, tại sao nó ko ra gặp ta mà phải nhờ cháu- Bà lão phu nhân nói nghiêm khắc
- Dạ..chị ấy rất có công việc ạ- Thiên Anh hít một hơi, cảm giác này ko phải đùa đâu nhé.
- Vậy à, đâu có bao giờ nó với con bé đáng yêu Băng Băng của ta lại ko ra gặp ta như vậy, cháu tên gì?- Bà lão bắt đầu nhìn Thiên Anh với ánh mắt dò xét
- Dạ..cháu tên Thiên Anh ạ
- HẠ THIÊN ANH- Bà lão bắt đầu mở to mắt hơn, mấy tháng nay bà qua công tác nước ngoài nhiều, cũng có nghe đến việc này, nhưng nếu ko phải do bà chăm nom dạy dỗ thì bà sẽ ko coi là người đàng hoàng, nên vẫn nghiêm giọng
- Bánh đây..mai ta sẽ gặp cháu sau- Nói rồi lão phu nhân đưa bánh cho Thiên Anh, cô run rẩy nhận lấy rồi cúi đầu chào khi bà lão ra về, qua cách nói chuyện, sự áp đảo này, Thiên Anh thật cảm thấy rất sợ à nha.
Một lúc sau, ở lớp Liên Vy, Băng Băng đã được Lam Vân " hộ tống" qua khi cô lo lắng sao Thiên Anh lâu trở lại và biết rành cái tính gian manh của Liên Vy, vừa gặp Liên Vy cô đã hỏi
- Em có thấy Thiên Anh đâu ko?- Liên Vy cười tà rồi tỉnh bơ trả lời
- À..em bảo nhóc đi gặp bà nội lấy bánh rồi

- Cái gì..sao em lại cho nhóc đấy gặp bà sớm như vậy..em biết tính bà mà..vậy giờ con bé ở đâu hả?- Băng Băng lo lắng, nên bắt đầu quạu với Liên Vy, ai mà ko quạu lúc này được, vừa giận nhau vừa tìm ko thấy, giờ lại biết ai đó đang gặp nguy hiểm, Lam Vân đứng bên cạnh nói vào, trong khi đó trong lòng lại nghĩ tới cách chinh phục hai chữ" bà nội" kia để hổ mọc thêm cánh
- Cô bình tĩnh đi, con bé đó ko sao đâu mà
- Thôi, cô Lam Vân ở đây nha, tôi đi xem con bé ở đâu- Băng Băng đang tính quay đầu đi thì Thiên Anh vừa về tới nơi, Thiên Anh ko hề biết ai đó lo lắng cho mình, mà thầm mắng trong lòng, ăn uống no say rồi rủ nhau đi qua đây uống cà phê nữa chứ, nên vẫn cúi đầu chào hai người, rồi hướng Liên Vy nói
- Em lấy bánh về rồi nè chị Vy
- Woa..xuất sắc nha...em có bị sao ko- Liên Vy chạy ra trầm trồ
- Dạ, ko..nhưng bà ấy nói với em là gặp lại sau- Thiên Anh vẫn ko quay đầu lại nhìn Băng Băng
- Ồ..vậy à..vậy mai rồi em biết người đó là ai luôn cũng ko muộn, thôi chị đi đây, em về lớp với chị Băng Băng đi, chị ấy qua đây kiếm em đó- Liên Vy nói rồi bỏ đi mất tiêu, nhưng một câu nói này rất chất lượng nha, Thiên Anh đã vui lên một chút khi nghe câu" qua đây kiếm em".
Liên Vy đi rồi để lại bầu ko khí ba người rất căng thẳng,vì chỉ có Lam Vân nói, trong khi hai người còn lại ko biết nói chuyện với nhau như thế nào, Thiên Anh thấy rất khó chịu và bực bội, nên nói
- Em chạy về lớp trước, hai người cứ đi về lớp sau nha- Chưa kịp cho Băng Băng đồng ý, Thiên Anh đã chạy đi mất.Lúc này tình trạng rất căng thẳng, Băng Băng ko nói lên lời, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc mà Lam Vân thì cứ bên cạnh ba hoa. Cuối cùng cũng tới lúc giáo viên nào về lớp đó chuẩn bị tổng tiền thu được, Thiên Anh thì cứ thỉnh thoảng lại liếc Băng Băng, vẫn thấy cô ấy chăm chú kiểm tra kết quả với Thanh Phượng,nên ko nói gì, len lén đeo một cái balo vào đằng sau lưng.
- WOA..Lớp mình lời 1tr5 nè mọi người...sáng mai cả lớp chúng ta sẽ thi hội thao nha..có quỹ rồi nè- Thanh Phượng hào hứng vừa nói vừa nắm tay Yến Vy lắc lắc.
- Được rồi, các em..ngày mai đúng 7h30p tập trung ở đây, chúng ta sẽ thi đấu tập thể nha,bây giờ các em hãy ra về và ngủ thật ngon nhé- Băng Băng quay lại nói và nở nụ cười thiên thần, cả lớp ai cũng hào hứng, gật đầu cái rụp rồi ra về.Thanh Phượng cùng Yến Vy cũng tạm biệt Thiên Anh mà về trước. Lúc này rất nhiều người đến mời Băng Băng đi ăn khuya, rồi tặng quà, nhưng đều bị Băng Băng từ chối, vì Thiên Anh và Băng Băng đi cùng một xe, nên Thiên Anh thấy vậy, chỉ lặng lẽ đi đằng sau, cái balo vẫn chưa nhẹ đi được phần nào.
Hai người sau khi thoát khỏi đám đông, ở bãi giữ xe yên ắng, nay lại còn căng thẳng hơn khi chẳng ai nói với ai câu nào, Thiên Anh thì lúc bỏ giỏ xuống, lúc lại đeo vô lại vai, còn Băng Băng vẫn im lặng, chưa bao giờ cô thấy thật tệ như vậy, ko biết vì sao, nhưng rất đau lòng. Cuối cùng, Thiên Anh ko chịu nổi bầu ko khí như vậy, nên lên tiếng trước khi Băng Băng kịp khởi động xe, nên hai người ngồi im trong xe nhìn nhau
- Chị..Băng Băng này..
- Ừ
- Em...em...ko biết tại sao?
- Um
- Aizzzz...thật sự em ko biết tại sao, em lại căng thẳng như vậy, em biết em quậy lung tung, nên chị mắng em là đúng, nhưng em rất buồn.- Băng Băng thở dài mỉm cười khi Thiên Anh nói một cách rất thật thà.
- Ko sao..chị mới là người xin lỗi..em bị đau như vậy mà- Băng Băng nói trong khi Thiên Anh đang ngồi xích lại gần cô hơn, cô biết nhưng thật lạ, cô ko hề muốn xích ra xa tí nào.
- Em..- Thiên Anh nhìn thẳng vào mắt Băng Băng, " em thật sự ko biết tại sao mình lại ko thích người khác nói chuyện vui vẻ với chị, càng ko thích nhìn thấy chị buồn vì em, càng càng ko thích với việc ko được nhìn thấy chị, nói chuyện với chị..chị có hiểu ko hả, thiên thần của em".
- Ngốc, sao nhìn chị như vậy hả?- Băng Băng cũng đỏ hết mặt với ánh mắt đầy tình cảm của Thiên Anh.
- À...hihi..ko có gì hết..em có cái này tặng chị nè- Thiên Anh nói rồi rút trong balo một cái hộp màu trắng thắt nơ hồng rất đẹp.
- Hì..cám ơn em nhiều lắm- Băng Băng nhận lấy và định bóc ra coi ngay, Thiên Anh liền nói
- Cái này...ko..có...
- Chị sẽ thích nó, à ko, chị rất thích nó, cái gì em mua cho chị, chị đều sẽ thích hết- Băng Băng cười tươi nhìn Thiên Anh nói rồi mở hộp ra, ánh mắt cô lấp lánh ánh sao, khóe miệng mỉm cười khi nhìn thấy quả cầu tuyết con mèo nọ ở trên tay, bất chợt hiểu ra việc con bé cần làm lần trước, có phải là mua quả cầu này cho mình ko ta,nụ cười càng đẹp hơn khi cô nghĩ đến điều đó.
- Đẹp lắm..cám ơn em- Băng Băng nói rồi bỏ vào túi xách riêng của cô, Thiên Anh tít mắt, thường quà, chị Băng Băng chỉ để ở sau xe thôi mà,hihi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net