Phần Không Tên 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Băng cười tít mắt khởi động xe, nhưng đang chuẩn bị chạy thì có một bóng người đứng trước đầu xe dang hai tay ra cản chiếc xe lại, Thiên Anh nhíu mày, đèn sáng quá đi, ko thấy gì hết, nhưng vừa nghe thấy giọng, thì Thiên Anh khóe môi giật giật, theo đến đây lun à ta
- CÔ BĂNG BĂNG..CHO TÔI VỀ KÉ VỚI NHA- Lam Vân cười tươi nói dõng dạc, ko đợi Băng Băng trả lời, Thiên Anh mở cửa kính nói lại
- XE CỦA CÔ ĐÂU?
- À..xe cô bị hư rồi- Lam Vân vừa nói vừa chạy lại cửa sau khi thấy Băng Băng mở cửa cho mình, ngồi ngay ngắn lại thì Thiên Anh quay xuống nói
- Em để ý nha..xe cô bị hư đúng lúc đúng chỗ lắm nha- Thiên Anh cười tà
- À..ờ..cô cũng thấy vậy đấy..chắc cô phải đổi xe mới quá- Lam Vân trả lời
- Ủa..ko phải hôm bữa cô mới mua cái xe sao ạ- Thiên Anh ngây thơ hỏi, trong khi Băng Băng bắt đầu buồn cười.
- À..cái đó...cô rất quý à nha- Lam Vân tự nhiên tự đắc
- Sao nó lại quý vậy cô?- Thiên Anh vẫn ngây thơ trong khi bàn tay đang chỉnh lại mấy lọn tóc cho Băng Băng, Lam Vân ghen tỵ nói
- Cái đó là xe đôi với Băng Băng mà..hehe
- Khụ...khụ...HẢ..?- Thiên Anh ngạc nhiên nhìn Băng Băng, Băng Băng nhìn Thiên Anh mỉm cười nói
- Xe giống nhau thôi nhóc à.
- À..thì ra là vậy..hehe- Thiên Anh liếc rồi cười cười gian với Lam Vân, ko phải kìa, tự sướng kìa.

- À..ừ, thì giống nhau, nhưng mà xe đôi thường giống nhau mà, nên cô gọi vậy ko được à- Lam Vân biện minh
- Ồ..vậy cứ giống nhau là đôi, vậy bánh mì em hay ăn với Thanh Phượng cũng gọi là bánh mì đôi, sữa em với chị Liên Vy hay uống cũng là sữa đôi, áo của em với chị Băng Băng cùng màu cũng là áo đôi, phải ko ạ- Thiên Anh giả nai chớp chớp đội mắt.
- Phụt....khụ..khụ..ừ, thì cũng được coi là như vậy- Lam Vân cười khổ, trong khi Băng Băng lại cười tươi, trong mắt giờ chỉ có Thiên Anh.
- À..cô Lam Vân ơi, em nghe nói, cô Hiền Diệu có xe giống cô lun, vậy hai người cũng là xe đôi ạ- Thiên Anh bắt đầu trêu chọc, Lam Vân đổ mồ hôi, chuyện đôi đôi thì ko quan trọng, quan trọng là rất dễ đụng tới cái scandal mà ai cũng biết là gì kia, nên đánh trống lảng chuẩn bị thu quân
- À..cô Băng Băng cho tôi xuống chỗ kia được rồi, tôi mới nhớ là mình có việc phải làm gấp
- À..vâng- Băng Băng thì ko nghĩ gì nhiều, liền ngừng xe, trong khi Thiên Anh khoái chí, nắm thóp nhau coi vậy mà vui ta.
Lam Vân nhìn theo chiếc xe đang dần biến mất trước mặt, đổ mồ hôi tiếc nuối, con bé Thiên Anh đó, là rào cản lớn nhất, rồi đón taxi về nhà, nhưng cô ko biết một điều, đó ko những là rào cản, mà còn là bầu trời bao la ko thể biến mất được.
Một lúc sau, xe của Băng Băng cũng về đến nhà, tâm trạng của cô đang rất vui, chợt cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, thầm nghĩ ko hay rồi, nên quay qua nói với Thiên Anh
- Nhóc này, tí em vô nhà thì đi theo sau lưng chị nha
- Dạ...mà có chuyện gì sao chị
- À..- Băng Băng đang tính nói thì có tin nhắn của Liên Vy với 3 chữ quen thuộc "SOS"
- Thôi, mình vô nhà luôn đi, em nhớ lời chị dặn là được rồi- Băng Băng bỏ lại điện thoại vào giỏ, Thiên Anh cũng gật đầu, rồi cả hai cùng nhau đi vô nhà. Vừa tới trước cửa, Băng Băng quay lại nhìn Thiên Anh nói
- Nhớ nhé nhóc..đứng sau lưng chị...nghe chưa?- Thiên Anh lúc này cũng căng thẳng ko kém, phần vì ko biết chuyện gì xảy ra, phần vì khoảng cách hai người lúc này thật gần à nha.
- Dạ..hi- Thiên Anh đỏ hết mặt trả lời.
Khi hai người đi vào trong, không khí bên trong làm Thiên Anh cũng rợn hết da gà, ko biết vô tình hay cố ý, mà Băng Băng đưa tay ra sau cho Thiên Anh nắm lấy, Thiên Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Băng Băng, rồi cô chợt nhận ra chị Liên Vy đang ở tư thế bị phạt quỳ gồi, Thiên Anh trợn mắt, ai mà làm ra được điều này a, chị Liên Vy là cành vàng lá ngọc ngàn người thương mến a.Lúc này, một giọng nói cất lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net