Phần Không Tên 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Anh ngại ngùng cười nhìn Lưu Hà, cô vẫn chưa nhận ra Lưu Hà là ai, nụ cười ý là xin phép cho cô được ngồi vào trong với Băng Băng, Lưu Hà hiểu ý, đứng dậy cho cô đi vào. Thiên Anh cúi đầu
- Cám ơn, hihi.
Thiên Anh và Lưu Hà cuối cùng cũng ổn định chỗ ngồi, Thiên Anh ngó qua Băng Băng, Băng Băng cười nhìn lại, chợt Lưu Hà lên tiếng
- Bạn này...
- Hả?...bạn là sao?- Thiên Anh cũng hơi sửng sốt, cùng tuổi sao ta, nhưng học xuất sắc như vậy à, mới năm đầu đã là đại diện hội học sinh với chị Liên Vy rồi, giỏi quá đi.
- Hì..mình bằng tuổi mà...bạn ko nhớ mình sao?- Lưu Hà chỉ chỉ cặp kính trên mặt cười tươi, Băng Băng và Thiên Anh cùng ngạc nhiên nha, Thiên Anh nhà ta thì nghĩ xem đã gặp ở đâu và tại sao ko nhớ gì hết, còn Băng Băng thì buồn buồn, có quen sao ta.
- Hì..xin..xin lỗi, mình ko nhớ đã gặp bạn ở đâu hết.- Thiên Anh cười trừ
- Hì..ko sao...mình nhớ là được rồi...bạn có nhớ hôm ở nhà sách ko?- Lưu Hà gợi chuyện, trong khi cả chiếc xe ai cũng cùng một ý nghĩ " ghê ta, chuyện tình nhà sách ta". Thiên Anh gãi đầu, rồi thốt lên
- A...NHỚ RỒI...bạn là người bị mình đụng trúng phải ko?
- Hì..uk..rất vui khi gặp lại bạn- Lưu Hà theo thói quen đưa tay ra bắt, Thiên Anh theo phép lịch sự cũng đưa tay ra chào hỏi, Băng Băng cau cau mày, ghen nha. Bà Hương thấy gương mặt Băng Băng ở phía sau thì mỉm cười, ko nói gì.
Cuối cùng chiếc xe cũng tới nơi, một khách sạn theo phong cách hoàng gia sang trọng, Lưu Hà quay qua Thiên Anh nói
- Hì..đây là chuỗi nhà hàng khách sạn của gia đình mình đó..mình cùng xuống nha
- À....um..bạn xuống trước đi..mình đi xuống với chị Băng Băng là được rồi.- Thiên Anh cười nói
- Hì..vậy cũng được- Lưu Hà hơi buồn rồi đi xuống trước, Thiên Anh ko phải tự nhiên muốn ở trên xe một mình với Băng Băng, mà lúc mọi người xuống xe, Băng Băng đã hơi kéo áo Thiên Anh lại, Thiên Anh biết là có chuyện, nên phải tìm mọi cách ở lại thôi.
- Chị bị sao vậy ạ?- Thiên Anh lo lắng hỏi khi Băng Băng chỉ lắc đầu ngồi im, mặt nhăn nhó.
- Chị..đau..bụng quá- Băng Băng yếu ớt nói
- Hả?..vậy để em cõng chị vô nhà vệ sinh nha.- Thiên Anh nói nhanh
- Ko...ko phải...chị...chị..- Băng Băng đỏ bừng mặt, lắp bắp
- Dạ?- Thiên Anh ngu ngơ, hoàn toàn ko hiểu.
- Chị..ko phải....đau bụng..kiểu đó.- Băng Băng quay mặt qua chỗ khác nói
- Vậy chị bị đau ruột thừa à?- Thiên Anh hỏi * đạp vô mặt, ngu vừa thôi*.
- Ko...chị..chị..bị...- Băng Băng cúi đầu nói
- À....em...em...xin lỗi...em...hiểu rồi- Thiên Anh nói rồi gãi đầu, mặt cũng theo đó mà rực đỏ, rồi cô nói nhanh
- Em đi mua thuốc cho chị uống nha
- Ko..ko sao đâu..em cứ vô ăn với mọi người...em nói với nội dùm là chị ko muốn ăn nha, chị nhắn tin cho Liên Vy rồi đó.- Băng Băng nhẹ nhàng nói
- Ồ...chị...chị ở một mình được chứ- Thiên Anh lo lắng hỏi lại
- Ừ..em vô đi- Băng Băng mặc dù rất muốn Thiên Anh bên cạnh, nhưng cô lại nghĩ hơi quá đáng nếu bắt Thiên Anh ngồi đây với cô, nên cách tốt nhất là vậy. Thiên Anh nhìn Băng Băng một lúc, rồi gật đầu nói
- Vậy em đi đây.- Chưa kịp đợi Băng Băng nói gì, Thiên Anh đã chạy vụt mất, bóng Thiên Anh biến mất, cũng là lúc Băng Băng đau nhói lòng,cô ôm bụng ngồi im, đôi mắt đẹp giờ trông thật buồn.
Thiên Anh sau khi chạy vụt qua bãi giữ xe, thì cô ko chạy vô nhà hàng, mà chạy thẳng ra cổng, gặp bảo vệ, cô liền thở dốc và hỏi
- Chú ơi.. hộc..hộc..cho con hỏi nhà thuốc ở đâu ạ?
- À..con đi thẳng tới ngã tư kia, rồi quẹo trái, đi khoảng 1km nữa là tới.
- HẢ...TỚI ĐÓ MÀ CÒN 1KM- Thiên Anh há mồm nhìn ông bảo vệ, ông bảo vệ thấy lạ hỏi lại
- Sao cháu?
- Dạ..ko có gì..cháu cám ơn chú..chào chú cháu đi- Thiên Anh nói rồi chạy vút đi.
Sau khi chạy bộ khoảng 15p....
- Nhà... thuốc...đây..rồi..hộc...hộc..- Thiên Anh thở ko ra hơi, sắp chết rồi.
- Cháu..cháu mua gì vậy..hay cháu bị gì?- Bác sỹ hỏi khi nhìn thấy bộ dạng của Thiên Anh.
- Dạ..hộc...hộc..bán...cho cháu...- Thiên Anh nói ko thành câu, bác sỹ thấy vậy liền đưa cho cô cốc nước rồi nói
- Cháu uống miếng nước rồi nói
- Dạ..ực...ực..cháu cám ơn bác sỹ- Thiên Anh uống ko ngại ngần
- Ừ...cháu muốn mua gì?
- Dạ...bác sỹ bán cho cháu liều thuốc... .... ...- Thiên Anh tới đây bắt đầu á khẩu
- Khó nói vậy à..cháu muốn mua thuốc tránh thai phải ko?- Bác sỹ đã quá quen với cảnh này.
- Á...ko...ko.. phải...ý cháu là...thuốc đau bụng....k...- Thiên Anh khó khăn nói
- Biết rồi, thuốc đau bụng tháng của phụ nữ phải ko?- Bác sỹ phì cười khi thấy thái độ dễ thương của Thiên Anh
-Dạ..hihi- Thiên Anh mừng rỡ gật đầu
- Đây..của cháu đây..ăn gì rồi uống..hoặc uống xong ăn cũng được- Bác sỹ vừa đưa thuốc vừa nói.
- Dạ..cháu gửi tiền ạ- Thiên Anh thanh toán xong rồi thì tính chạy về, nhưng nhớ lời của bác sỹ, nên cô ghé qua tiệm cháo, mua một hộp, ghé qua tiệm tạp hóa, mua mấy lốc sữa, thêm chai nước suối, rồi chạy về, lần này về có vẻ khó khăn hơn, vì cô sợ đổ cháo.
Lại nói về Băng Băng, cơn đau càng hành hạ cô dữ dội, mà ngạc nhiên nhất là trong tâm trí cô hiện giờ, chỉ có một người xuất hiện trong đầu," Thiên Anh à...chị đau quá...".
Cộc...cộc.....cộc...
Băng Băng ngạc nhiên khi thấy Thiên Anh đang đứng gõ cửa xe, mồ hôi nhễ nhại, cô cố gắng ra đẩy chốt khóa, Thiên Anh đẩy cửa xe ra, mặt cười tươi
- Chị Băng Băng..em về rồi nè
- Em...em đi đâu..thế- Băng Băng ngạc nhiên hỏi
- Hì..đi mua đồ ăn..hì- Thiên Anh trả lời, rồi đưa thuốc cho Băng Băng
- Cái này...?- Băng Băng ngạc nhiên
- Hì..em ko quen hải sản gì gì đó...em chỉ thích uống sữa hui...nên em tiện thể mua cho chị lun đó- Thiên Anh viện cớ nói
- Hì..ừ..cám ơn em- Băng Băng thừa biết Thiên Anh giả bộ, trong lòng cô ko chỉ là cảm giác ấm áp nữa mà là hạnh phúc, rất hạnh phúc. Chợt, cô vòng tay, ôm chầm lấy Thiên Anh, Thiên Anh bị ôm, ko nói thành lời, rồi cánh tay cũng tự nhiên vòng qua eo Băng Băng, ôm sát lại, hạnh phúc quá, cảm giác này, xin hãy dừng lại ở đây thôi, " em yêu chị, thiên thần à".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC