Phần Không Tên 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bây giờ tới tiết mục hát của lớp Thiên Anh, ai cũng hồi hộp, Thiên Anh ngồi trên ghế quay ra ban giám khảo và các bạn, Thanh Phượng mang một chiếc guitar điện lên, cả hai cùng hòa tấu một bài hát, tiếng nhạc cất lên, mỗi người một câu, bài hát bắt đầu
" Tội thân anh lắm gió ơi, hãy thương anh dùm, từng ngày qua chạy theo tình em, đắng cay đã nhiều
Yêu em lắm, nói ko nên lời.
Tội thân anh lắm gió ơi, hãy thương anh dùm, chỉ lời ca, chỉ nến và hoa, ước mong em hiểu.
Yêu em lắm, gió ơi.
Vì từng ngày qua anh luôn cô đơn anh luôn khát khao, vì từng ngày qua anh mong bên em anh mong có em, hãy trả lời anh, em có yêu anh ko?
Vì tình anh trao cho em đêm nay như muôn giấc mơ, ngàn vì sao kia trên cao như đang chứng minh, hãy trả lời anh, em có yêu anh ko?"
Thiên Anh nhoẻn miệng cười, má Phượng sến quá đi à, dám đổi bài hát để tỏ tình lun, ko yêu sao Vy chịu quen bà, nhưng bạn bè mà, kế hoạch này người ta đã nhờ, mình ko thể từ chối. Thanh Phượng vừa hát song câu cuối, thì cầm một bó hoa đi xuống chỗ Yến Vy đang đứng ngơ ngác, tặng trong tiếng vỗ tay và sự ngưỡng mộ của cả hội trường, Thiên Anh khâm phục nha, khẳng định chủ quyền rất tốt nha, ban giám khảo cũng đồng loạt vỗ tay, đâu phải ai cũng can đảm như vậy, Thiên Anh hát nốt câu cuối, " thiên thần nè, chị có đang nhìn em ko?"
" Anh ước mong một ngày một ngày ta sẽ ko xa rời, ước mong một ngày một ngày ta có đôi.
Hãy cho anh xin một lần cho anh xin một lần thôi mình sẽ cùng nhau sánh đôi..."
Thiên Anh híp mắt nhìn Băng Băng, tim Băng Băng một lần nữa đập rộn ràng, rồi cuộc thi cũng kết thúc.
Dưới một góc sân trường, Thanh Phượng và Yến Vy tình cảm ân ân ái ái đang đứng đợi Thiên Anh
- Này..hai người hạnh phúc quá ha- Thiên Anh vừa đi đến vừa nói
- Hì..cũng nhớ bà thui..cám ơn bà nhé- Thanh Phượng tay trong tay cùng Yến Vy nói
- Cái gì..bà mới nói gì cơ?- Thiên Anh chọc
- Tui nói cám ơn bà- Thanh Phượng cố gắng mỉm cười nói lại
- Cái gì?- Thiên Anh cười gian
- Nè..bà có bị điếc ko hả?- Thanh Phượng ko nhịn nổi nữa
- Bà nói gì cơ?- Thiên Anh hớn hở ra mặt
- AAAA..bà chít với tui- Thanh Phượng nói rồi bay lại chỗ Thiên Anh, đánh tới tấp.
- Haha..được rồi..tui nghe rùi..nghe rùi- Thiên Anh giơ tay đỡ đòn rồi nói
- Thôi đi nè..Thiên Anh nè, mai qua nhà sinh nhật tui nha- Yến Vy cười nói
- À..thì ra là vậy..vậy mới có người hành tui.- Thiên Anh nhá mắt qua Thanh Phượng, Thanh Phượng bĩu môi nói
- Nhớ đó..mai sinh nhật bé yêu tui đó...nhớ có mặt..giờ tui với bé yêu tui về..bà về với ý ý của bà đi- Thanh Phượng cầm tay Yến Vy nói
- Cái gì.."ý ý"?- Thiên Anh mở to mắt
- Aizzz...tui khùng chứ đâu có ngu mà ko nhìn ra..ha bé yêu ha- Thanh Phượng nói
- Ồ..tụi tui biết mà..bà cố lên nha..bye bà- Yến Vy nói rồi cùng Thanh Phượng đi mất.
- Nhìn ra...nhìn ra cái gì?- Thiên Anh cứ đứng gãi đầu cho đến khi có tiếng xe bóp còi sau lưng, cô quay đầu nhìn lại, là xe của lão bà bà mà. Thiên Anh nhanh chóng cúi đầu rồi lên xe.
Khi vừa bước lên xe, điều cô ngạc nhiên nhất là nguyên 5 năm vị ban giám khảo đang ngồi trên xe, mà ngồi gần Băng Băng ko ai khác lại là Lam Vân, vì vậy cô bắt buộc phải ngồi cùng với lão bà bà mà thôi. Một lúc sau, bà Hương lên tiếng
- Ta sẽ dẫn các con đi ăn, à cháu có phiền ko Lưu Hà, Lam Vân, Hiền Diệu?
- Dạ, ko sao ạ- Cả 3 người cùng gật đầu, lí do rất đơn giản, là bà Hương là khách quý của gia đình họ, Liên Vy ko vui, nhìn nhìn Băng Băng, " chị hai à, em mới phải hủy buổi chụp hình đó, ko biết đâu", Băng Băng thông cảm nhìn lại, cô còn đang rất khó chịu khi bên cạnh Lam Vân ko biết điều mà cứ sờ mó eo của cô, Thiên Anh ngồi trên mà cứ nhìn xuống dưới, thấy bộ dạng khó coi của Băng Băng, cô cũng thấy lo lắng, liền mạnh dạn nói
- Bà ơi..con mún đổi chỗ ngồi, được ko ạ?
- Con muốn đổi đi đâu?- Bà Hương nói
- Con..con mún xuống chỗ chị Băng Băng ý..để cô Lam Vân lên đây với bà nha- Thiên Anh giọng van xin
- Ko được...cho ta cái lí do đi- bà Hương thừa biết là có chuyện gì
- Dạ...cháu bị say xe..ngồi gần chị Băng Băng sẽ ko sao nữa- Thiên Anh bịa chuyện, Liên Vy thấy vậy cũng hùa theo
- Phải đó nội, nội cho Thiên Anh xuống với chị hai đi, ko thì dẫn con bé đi ăn, nó cũng ko ăn vô, tội nó nội
- Ừ...đi xuống đi...Lam Vân lên đây với ta- bà Hương đã muốn đổi rồi, bà chỉ thử thách coi Thiên Anh nghĩ được lí do gì ko, xem ra con bé rất trong sáng nha.
Thiên Anh mừng rỡ đi xuống trong khi Lam Vân mặt nhăn nhó đi lên, tại Băng Băng ngồi trong góc nên muốn đi vô phải vượt qua người ngồi ngoài, mà người đó ko ai khác là Lưu Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net