Phần Không Tên 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc xe cuối cùng đã đưa mọi người ai về nhà nấy, Thiên Anh vẫn ngủ ngon ơ, bà Hương thấy thế liền đi xuống, mặc kệ ánh mắt tò mò của Liên Vy và Băng Băng, bà cầm một cái loa nhỏ, hét lên
- NÀY...CON MIU KIA...MIU..MIU...MIU
- Hử?....ec..- Thiên Anh bàng hoàng tỉnh dậy, ai gọi tên dòng họ mình vậy kìa.
- DẬY MAU...SÁNG NAY CON HỨA CÁI GÌ HẢ?- bà Hương tiếp tục công kích.
- Hả?...dạ..con biết rồi ạ- Thiên Anh nhìn Băng Băng cười khổ rồi leo xuống xe, đứng rất nghiêm trang.
- Tốt..giờ con lau nhà..sau đó giặt quần áo, tỉa vườn,..bla..bla...sau khi xong rồi đi ngủ nha- Bà Hương nói bình thản
- DẠ?- Thiên Anh choáng váng, cô ko tin vào tai mình nữa.
- Con ko nghe rõ à..nếu ta nhắc lại thì mấy việc đó gấp đôi lên nhé- bà Hương cười nói
- DẠ...KO..KO...con nghe...con nghe mà..con đi làm ngay- Thiên Anh cúi đầu nói, Băng Băng đi xuống xe nhìn thấy vậy, liền bênh vực
- Nội à..bây giờ muộn rồi mà nội
- Phải đó nội...tha cho con bé đi- Liên Vy cũng thêm vô.
- Ko năn nỉ gì hết..Miu..bây giờ con có làm ko- bà Hương nhìn Thiên Anh.
- Dạ..con làm liền đây ạ- Thiên Anh cúi đầu rồi đi mất, Băng Băng và Liên Vy nhìn theo cùng nhau thở dài, bà Hương thầm cười " Miu à, nếu con ko chịu được tí chuyện như vậy, thì ta cũng ko có lí do gì cho phép con ở gần Băng Băng nữa".
Sân vườn nhà Băng Băng.....
- Cô chủ à..cô để tôi làm cũng được
- Ko sao đâu ạ..chị cứ để em làm, bà mà thấy là em làm tới mai lun ý- Thiên Anh cầm cái chổi quét vườn vừa quét vừa nói chuyện với cô người làm.
- Hì..cô chủ nè..cô ko giận lão phu nhân sao ạ- Cô người làm hỏi
- Ồ..cũng có..mà giận thì làm gì được..tốt nhất là khiến bà có thiện cảm với em một tí, sẽ tốt hơn là giận nhiều..hihi- Thiên Anh cười nói
- Hì..dạ, tôi hiểu rồi- Cô người làm nói rồi tạm biệt Thiên Anh đi mất.
20 phút sau...
- AI..da..cái lưng của tui..cây à, cây ơi, sao mi nhiều lá vậy nè- Thiên Anh vừa nói vừa tỉa tót cành cây.
- Hì...tiểu thư Thiên Anh của chúng ta, làm xong chưa hả?- Liên Vy ở đâu đi ra nói
- Ủa..chị chưa ngủ hả...muộn rồi đó- Thiên Anh đứng dậy nói
- Em nghĩ chị vô tâm vậy sao, khi em iu của chị còn chưa ngủ mà còn phải làm việc vất vả, chị sẽ ngủ ngon vậy à- Liên Vy cười nói
- Hì..chị Vy ko vô tâm vậy ít đâu nhỉ- Thiên Anh cười gian
- Xì..chị ra đây là để nói cho em biết..- Liên Vy nói
- Hử?- Thiên Anh dừng cắt, ánh mắt hỏi han
- Dù bà chị có hơi quá đáng..nhưng em hãy ráng lên, bà chị ko phải người hay làm việc vô ích đâu nhóc- Liên Vy cười nói
- Hì..ừ, em cám ơn chị- Thiên Anh cười tươi rói
- À..còn một chuyện, chị muốn hỏi em cho rõ đây nhóc- Liên Vy tiến lại gần
- Dạ, chị hỏi đi- Thiên Anh lùi lại
- Ồ..đối với em, chị là gì?- Liên Vy cười nói
- Hì, dĩ nhiên là chị Liên Vy xinh đẹp và tài giỏi, rất đáng hâm mộ rùi, chị còn rất tốt nữa, em rất vui khi được làm em chị- Thiên Anh gãi đầu nói
- Vậy...chị Băng Băng..đối với em, chị Băng Băng là gì?, có giống chị ko?- Liên Vy cười tà hỏi
- Aizzz..cái này...thì..cũng giống- Thiên Anh mím môi nói
- Ổ..ý là em chỉ muốn làm em gái của chị ấy như muốn làm em của chị hui đúng ko?- Liên Vy hỏi
- Ơ..dạ..thì cũng vậy vậy- Thiên Anh ngập ngừng nói
- Ok..chị hiểu rồi, vậy chị có thể an tâm làm mai chị Băng Băng cho người khác được rồi..haha- Liên Vy nhếc nhếc lông mày
- CÁI GÌ CƠ?- Thiên Anh mắt mở to nói
- Thì em đã nói vậy..chị đành làm mai chị Băng Băng cho người khác thôi- Liên Vy nhún vai
- Ai?...ai cơ ạ?- Lần này Thiên Anh là người sát lại Liên Vy
- Em biết làm chi...chỉ cần biết người đó rất thích chị Băng Băng nhà ta, gia cảnh ghê gớm, bảnh trai, ..bla...bla- Liên Vy nói như muốn chọc tức ai kia
- Thật...thật ko chị...- Thiên Anh ngập ngừng
- Ồ..đương nhiên rồi, ko phải em nói chỉ cần chị Băng Băng như một người chị thôi à, vậy nhé, làm xong đi, rồi đi ngủ, chị đi đây- Liên Vy quay bước đi, lòng thầm đếm
1....
2....
3....
- CHỊ LIÊN VY...- Thiên Anh gọi to, Liên Vy cười tà quay lại, giả ngây thơ hỏi
- Hả?..chuyện gì?
- Em..mún nói là..chị...chị...sẽ làm mai cho chị ấy thật sao
- Ừ- Liên Vy gật đầu thản nhiên
- Chị..có thể...ko...làm...mai được ko?- Thiên Anh như bị đứng hình, ko nói ra lời
- WHY?- Liên Vy chu mỏ hỏi
- Thì chị cứ như vậy đi, em xin chị đó- Thiên Anh bứt rứt
- No..no..no...ko lí do thì ko chấp nhận nhé- Liên Vy giơ tay ra đưa qua đưa lại trước mặt Thiên Anh.
- Aizzz....giờ em phải làm sao đây- Thiên Anh quay mặt đi chỗ khác thở dài
- Ồ..CHỊ ĐI NGỦ ĐÂY- Liên Vy nhấn mạnh từng chữ, rồi quay đi, nhưng lần này cô chưa kịp đếm thì Thiên Anh nói to
- TẠI VÌ...TRONG LÒNG EM..TỪ RẤT LÂU...CHỈ CÓ MỘT MÌNH CHỊ BĂNG BĂNG MÀ THÔI.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net