Phần Không Tên 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Liên Vy nghe tới đây thì cười to
- HAHA..HẠ THIÊN ANH...HAHA....
- Hử?...chị bị sao vậy?- Thiên Anh ngạc nhiên hỏi
- Cuối cùng em cũng chịu nói rồi nhé..lala- Liên Vy quay lại cười gian với Thiên Anh
- Vậy..vậy là chị..nãy giờ..chị..đùa em hả?- Thiên Anh mặt đỏ rực, bực bội rồi nha.
- Nè..nếu em nghĩ như vậy..thì là vậy..haha- Liên vy khoái chí
- Aizz...em đã nghi rồi mà..aizzz- Thiên Anh bắt đầu cào cấu lung tung
- Bài học thứ nhất: ko được tin ai dễ dàng như vậy, hiểu chưa nhóc, bye- Liên Vy nói rồi bỏ đi, để Thiên Anh đứng như bức tượng dưới trời, nhìn đất nhìn trời, nhìn cây nhìn lá, im lặng ko nói thành lời, trước khi đi hẳn vô nhà, Liên vy nói to
- NÈ...CỐ LÊN NHÓC..CHỊ ỦNG HỘ EM
- Her..hay quá ha..chọc mình cho đã rùi vậy ha- Thiên Anh giờ đã bình tĩnh, bắt đầu tai mèo mọc ngược lên, lén lút nhìn xung quanh," phù, trời còn thương mình mà, ko ai nghe thấy..phù". Rồi cô nhanh tay quét đống lá vừa tỉa, xong xuôi, cô nhảy tót vào nhà, tim vẫn còn đập thình thịch vì việc lỡ mồm lúc nãy. Nhưng có một việc mà cả Thiên Anh và Liên Vy ko biết, đó là, có người đã nghe hết câu chuyện đó, hơn nữa còn nghe rất rất rất rõ câu nói quan trọng kia, nên mặt đỏ rực và đứng im ko dám nhúc nhích gì cho đến khi Thiên Anh vào nhà, cô mới dám đi vào. Và chuyện cũng chẳng còn gì là bí mật, khi bà Hương cũng chứng kiến tất cả, bà mỉm cười," aizz..con nhóc này..sao ko nói trực tiếp đi chứ".
Sáng hôm sau...
- Trà này ai pha?
- Dạ, cô Thiên Anh
- Súp này ai nấu?
- Dạ, cô Thiên Anh
- Hoa này ai cắm
- Dạ, cô Thiên Anh
Bà Hương run hết cả tay khi nghe đồng loạt câu trả lời như vậy, ko phải bà ko biết Thiên Anh đang phải làm mấy việc này, vấn đề ở đây là
Thứ 1: trà ko ra trà, nước ko ra nước.
Thứ 2: Súp nấm mà làm ra súp bắp cải thì...thật bá đạo.@@
Thứ 3: Bình hoa xinh đẹp thường ngày trên bàn đã biến thành một nùi hoa, với đủ loại, nhìn rất loạn màu.
Còn thứ 4 là: Thiên Anh mắt long lanh đang đợi mọi người khen chê về tác phẩm của mình.
- Nè..Miu..con ăn thử đi- Bà Hương run rẩy đưa một muỗng súp qua cho Thiên Anh.
- Dạ..ko..con uống sữa rồi, con đặc biệt làm cho bà món này á- Thiên Anh ngây thơ nói
- Đặc..đặc biệt luôn sao- bà Hương nuốt nước miếng, từ khi cha sinh mẹ đẻ, bà chưa từng ăn cái gì nó lạ lạ à ko, nó có vị khủng khiếp như vậy.
- Hì..mấy chị xuống rồi à, ăn thử lun nha- Thiên Anh cười khi nhìn thấy Băng Băng và Liên Vy đi xuống, Băng Băng vừa gặp mặt Thiên Anh, cô bối rối vô cùng, cái chuyện hôm qua cô còn nhớ như in mà.
- Á...thôi..mấy cháu đi đi, kẻo muộn học, lên trường rồi ăn nha- bà Hương đang dùng hết sức tránh sự tấn công có tầm ảnh hưởng âm thầm của con mèo ngốc kia.
- Sao lại vậy ạ, lâu lâu nhóc mới nấu mà, để con ăn thử nha- Liên Vy nói rồi đưa một muỗng vào miệng.
- Sao chị Vy..ngon đúng hem..hihi- Thiên Anh vui vẻ
- À..cái....cái..này...ực...Ngon..hihi...ngon- Liên Vy mặt cố tỏ vẻ tươi cười, nuốt xuống nói
- Hì...chị Băng Băng ơi..chị cũng thử ha- Thiên Anh cười tươi nói
- Hì..uk...cái...này...có....hơi...vị rất đặc biệt- Băng Băng vẻ mặt tươi cười nói, Liên Vy bắt đầu ra hiệu chuồn gấp.
- A..chị nhớ ra hôm nay phải lên trường gấp, hẹn gặp em sau nhé nhóc- Liên Vy nói rồi chạy gấp đi, bà Hương với Băng Băng nhìn nhau, bà Hương thấy khổ thì ít, thương cháu thì nhiều, liền nói
- Ta nghe nói..cháu phải lên trường có việc mà phải ko Băng Băng?
- Ơ..dạ- Băng Băng thầm cười, cô hiểu ý bà nội mình rồi.
- À..Miu cũng đi chung với Băng Băng đi..khỏi đi xe đạp đỡ mệt- bà Hương cố gắng đuổi khéo
- Vâng ạ..cháu chào bà- Thiên Anh nói rồi bước theo Băng Băng, khi bóng hai người đã đi khuất, bà Hương lấy khăn lau mồ hôi, ra lệnh
- Này...mang mấy cái này đi chỗ khác ngay..đưa ta món khác.
- Dạ..thưa lão phu nhân, hôm qua người đã dặn hôm nay mọi việc bếp núc cho cô Thiên Anh, nên chúng tôi ko làm món gì khác ạ.
- TRỜI- bà Hương thất vọng, lần sau nhất định loại cái phần nấu ăn trong danh sách việc phải làm của con bé.
Trong xe của Băng Băng..
- Nhóc...
- Dạ?
- À..ko có gì..
- Nhóc...
- Dạ?
- À...
Diễn biến trong xe là cứ một người gọi một người dạ, Thiên Anh khó hiểu nhìn Băng Băng, rồi chợt cô rùng mình, " hay là chị ấy biết chuyện hôm qua rồi..ko...ko thể nào...đâu có ai ở đó đâu".
- Nhóc..
- DẠ?- Thiên Anh đang suy nghĩ nên khi Băng Băng gọi, cô giật mình lớn tiếng.
- Hì...chị..muốn..cám ơn em về chuyện hôm qua- Băng Băng ngại ngùng nói qua chuyện khác
- Hì..cái đó chị cám ơn em rồi mà.- Thiên Anh thở phào nhẹ nhàng
- À..hôm qua..
- HÔM QUA?- Băng Băng chưa kịp nói hết câu, người ta nói " có tật giật mình", nên Thiên Anh nín thở nói lớn.
- Chị rất vui
- Hì...em cũng vậy- Thiên Anh lại thở phào
Băng Băng thấy thái độ của Thiên Anh, cô mỉm cười, thôi thì cứ im lặng giả bộ ko biết vậy.Lúc xuống xe, Thiên Anh mệt phờ tai ra, chuyện cũng rất đơn giản, là ai kia cứ " kéo đẩy", nên lúc hít vào lúc thở ra như tập thể dục, suy ra có người mệt là cũng đúng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net