Phần Không Tên 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, may là cả nhóm vẫn đón được xe đi về,trên đường đi mỗi người một suy nghĩ. Thanh Phượng quay lại nói
- Anh này, bà Tám là bà ngoại đã nuôi bà khi bà chưa được tìm thấy hả?
Thanh Phượng hỏi xong, cả bọn cùng chú ý, Thiên Anh cũng ko biết nói sao, đưa ánh mắt nhìn Liên Vy, Liên Vy cười nói
- Phải nói từ đâu nhỉ?...thông tin mà chị nói...Thiên Anh là con thất lạc..chỉ là giả thôi...
- GIẢ??????????- Cả nhóm cùng đồng thanh tròn mắt, trừ Thiên Anh và Băng Băng, Băng Băng nhẹ nắm tay của Thiên Anh, Thiên Anh mỉm cười, ko sao đâu mà.
- Ừ..thật ra, Thiên Anh là con được nhận nuôi thôi, vì chị sợ người ta dị nghị, nên nói vậy..hihi-Liên Vy giải thích, ai cũng gật đầu hiểu chuyện, Lưu Hà và Diễm Thy còn lo lắng hơn, vậy nghĩa là Thiên Anh và Băng Băng, ko phải chị em ruột thịt gì, điều họ lo lắng, hoàn toàn có thể xảy ra.
- À..chị còn có tin tuyệt mật cho mấy đứa nghe...nghe ko?- Liên Vy cười gian, cả nhóm gật gật đầu, Thiên Anh và Băng Băng trợn mắt, ko hay rồi, Liên Vy tiếp tục
- Ok..giá của tin đó cho mỗi người là 100k...sao..rất đáng nghe đó nha..- Cả nhóm nhìn nhau, ai cũng rút tiền ra, nghe thì nghe, Thiên Anh luống cuống, rút tờ 500k ra* tiền bòn cả tháng*, đưa cho Liên Vy và nói
- Em bao hết..nói mình em thôi...nha chị.
Chính hành động này còn kích thích sự tò mò từ phía đám đông, Thanh Phượng thu một vòng, rồi nói
- Tụi em trả hẳn 1tr...nói đi chị Vy...hihi
Thiên Anh nhìn Băng Băng, hai người toát mồ hôi, Băng Băng cũng rút tiền ra
- Chị trả 2tr....em nói cho mình chị biết thôi.
Mọi người càng nôn nóng hơn,đây hẳn là bí mật tày trời, thì Thiên Anh và Băng Băng mới ra sức bảo vệ như vậy, tuy họ cũng lờ mờ đoán được, nhưng nghe được chính sự thật thì còn gì bằng, Lưu Hà và Diễm Thy càng muốn nghe hơn, nếu thật sự như họ nghĩ, thì có lẽ, tin này là tin quan trọng nhất họ phải biết.Liên Vy thấy tranh chấp đang diễn ra, cười nói

- Chị sẽ chấp nhận con số chị thích..vì chị thích sự đông vuiiiii...- Cả nhóm gật gật đầu.
- Chị thích sự...thoải mái...hông giấu diếm....-Thiên Anh lúc này bắt đầu sốt ruột.
- Nên cả nhóm sẽ được biết tin tức này...Hạ Thiên Anh...- Cả nhóm ôm tim, Thiên Anh muốn nhảy dựng lên *xù hết lông mèo*, Băng Băng đỏ chín mặt.
- Hạ Băng Băng......là......một cặp..haha- Liên Vy nói xong, cả nhóm há hốc mồm, hai nhân vật chính của chúng ta thì rơi vào trạng thái "hóa đá" toàn phần, tay của Băng Băng vẫn ở trong tay của Thiên Anh.Một phút im lặng trôi qua, hai phút, ba phút..
- Haha...bà giỏi quá Anh ơi....tui nghi rồi mà...bé yêu à...Phượng Phượng đoán trúng rồi nhé- Thanh Phượng cười to nhìn Yến Vy, Yến Vy cũng thầm khâm phục, đâu phải tự nhiên tự lành mà Thanh Phượng đưa ra câu hỏi trên.Diễm Lệ tuy có chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại thấy khâm phục Thiên Anh nhiều hơn, cỡ đó mà cũng tán đổ, bái phục, bái phục. Còn Lưu Hà, mỉm cười, đúng là, mình nuôi ảo vọng, hôm đó, Thiên Anh đã nói thẳng ra cho mình biết,hôm nay, lại là chị Băng Băng, thua lần này, rất đáng mà. Còn Diễm Thy,cô ko thốt lên lời, tự trách mình sao ko nói sớm, để bây giờ, nhìn hai người như vậy, tim cô đau nhói, nhưng, cô vẫn ko muốn từ bỏ ai kia, cô muốn lấy lại những gì cô đã ko kịp dành được, nhưng liệu có kịp, khi trong lòng ai kia, chỉ có một người duy nhất.
Thiên Anh nhìn Băng Băng, bây giờ thì đâu còn gì để giấu nữa, hai tay đan chặt lấy nhau, ko biết là nên cảm ơn hay trách móc Liên Vy đây, còn Liên Vy, cô chỉ mỉm cười, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nếu công khai mà.
Rồi cả bọn đi về nhà trên con đường đất, mỗi người một tâm trạng, nhưng không khí vẫn rất vui vẻ, Thiên Anh cởi áo khoác ngoài, đưa cho Băng Băng, Băng Băng mỉm cười nhận lấy, xung quanh họ chỉ toàn một màu hồng, Thanh Phượng thì bên cạnh càu nhàu và cuối cùng, người trong cuộc là Thiên Anh phải gãi đầu đồng ý cái giá của việc giấu diếm là một chầu hoàng tráng lệ cho anh em.
Đêm hôm đó, sau một cuộc chiến ko khoan nhượng, dành chỗ ngủ, cuối cùng, khi đã trầy da tróc vẩy, bầm lên dập xuống, thì Thiên Anh đang rơm rớm nước mắt vì được chỗ ngủ sát Băng Băng,thật ra, cô bị cả bọn hội đồng, đến khi thấy tội quá, nên tha cho qua mà thôi.Thiên Anh còn đang tính nằm xuống cạnh Băng Băng, thì Diễm Thy ló đầu vào và nói
- Anh...ra đây một chút được ko?- Thiên Anh nhìn Diễm Thy tự hỏi, sao giờ này còn chưa về nhà ngủ ta, còn Băng Băng nhìn theo, tâm trạng có chút ghen và lo lắng.
Thiên Anh đi theo Diễm Thy tới băng ghế đá sau vườn, rồi Diễm Thy dừng lại, Thiên Anh cũng dừng lại, rồi nói
- Chuyện gì vậy Thy?
- Hì...mình biết..giờ mình ko có quyền nói điều này...- Diễm Thy ngập ngừng rồi tiếp tục nói
- Nhưng...nếu ko nói ra...tim mình đau lắm..cậu biết ko?
- Ý...cậu...là?- Thiên Anh tròn mắt nói
- Mình thích cậu, từ lâu lắm rồi, mình rất thích cậu- Diễm Thy nín thở nói một hơi, Thiên Anh ngập ngừng đáp lại
- Cậu..biết...là mình...với...Băng Băng...
- Mình biết...tại vì mình chậm trễ...vì mình...ko dám nói với cậu trước..nên mới ko có được cậu...
- Ko phải....Thy à...cậu rất tốt, rất xinh đẹp, nhưng từ trước tới giờ, ở bên cậu, mình chỉ có cảm giác như một người bạn thân mà thôi.- Thiên Anh ngại ngùng nói, Diễm Thy nước mắt rớt ra
- Từ nhỏ tới lớn, mình vẫn nghĩ, sẽ được bên cậu, cũng ko ai thay thế được cậu trong lòng mình, nhưng...cậu lại ko như vậy...mình hiểu rồi...cám ơn cậu đã nghe mình nói.- Rồi cô quay đi, Thiên Anh lên tiếng
- Mình biết...cậu tốt với mình...mình cám ơn cậu vì tình cảm cậu dành cho mình...đối với mình...cậu vẫn là người bạn ko thể thay thế được, Diễm Thy à- Diễm Thy nghe xong, tim cô càng thắt lại, cô bỏ về, Thiên Anh cũng cúi đầu xuống" mong rằng,ko vì chuyện này, mà mình mất một người bạn như cậu".
Câu chuyện của hai người đã được một nhóm nghe trộm nghe thấy, cả nhóm im lặng rút về phòng, ai cũng nghĩ " giá như chưa từng nghe", vì nghe rồi, chỉ cảm thấy chuyện này rất buồn mà thôi. Băng Băng thở dài, nếu Thiên Anh ko lên thành phố, thì chắc, cô bé đó và Thiên Anh, đã là một cặp rất đẹp, nghĩ tới đây, cô đau nhói lòng, rồi cô nhắm mắt thật nhanh khi nghe tiếng bước chân của ai kia, Thiên Anh nhẹ nhàng nằm xuống.Một lúc sau, cô đưa tay qua, ôm chặt Băng Băng từ đằng sau, Băng Băng tim đập liên hồi, nhỏ tiếng nói
- Nhóc sao vậy?
Thiên Anh mỉm cười, rồi nói
- Ko sao hết, chỉ muốn ôm thiên thần thôi..hihi..nhóc yêu Băng Băng...rất nhiều.
Băng Băng quay người lại, mặt đối diện với Thiên Anh, béo má Thiên Anh, nói
- Em mới đi làm cái gì sai trái về phải ko?
- Hì...đúng..có đi làm....nhưng hông có sai...chỉ thấy hơi có lỗi hui...- Thiên Anh mỉm cười nói
- Vậy nhóc đi sửa lỗi đi- Băng Băng núp vào trong lòng Thiên Anh nói
- Hì...ko được...cái này...chỉ có thời gian mới giải quyết được- Thiên Anh vuốt vuốt tóc Băng Băng
- Vì sao?- Băng Băng ngước đầu lên hỏi, Thiên Anh khẽ hôn lên trán cô và nói
- Vì nhóc...chỉ yêu mình em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net