Phần Không Tên 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi phụ bà Tám ở chợ về, cả bọn kéo nhau ra bờ sông, để vui chơi. Ai cũng háo hức mang theo đồ đạc cẩn thận, vì nghe nói cả bọn sẽ đi thuyền.
Cuối cùng, cả bọn đã tới khu vực bờ sông, Thiên Anh chỉ cho cả bọn thấy hòn đảo nhỏ, có thể ở đó lại một tới hai đêm, nếu mang đầy đủ dụng cụ, hoặc có thể mượn dụng cụ ở những chỗ cho mướn. Cả bọn nhìn nhau, đã lỡ đi đến đây thì sao ko lên đảo chơi một hai ngày cho biết, Thiên Anh cũng gật đầu, sau đó, gọi điện về cho bà Tám, bà Tám sau khi càu nhàu một tí, lại dặn cẩn thận, nên cả nhóm cùng đón thuyền ra đảo.
- Ông Hai, ông Hai ơi!!!!- Thiên Anh gọi to khi thấy ông Hai chèo thuyền, ông ngoại của Diễm Thy gần đó.
- Haha...cháu mới về chơi hả Anh, cháu muốn đi đâu đây?- ông Hai thấy Thiên Anh và Diễm Thy thì niềm mở chạy ra
- Hì..dạ, cháu chào ông ạ, cháu mới về hôm qua thôi, ông ơi, giờ tụi cháu muốn qua đảo ạ- Thiên Anh tươi cười chào hỏi, ông Hai nhìn nhìn rồi nói
- Haha..cái đó thì đơn giản thôi,ai đây?...bạn cháu hả?
- Dạ, đây là bạn cháu- Thiên Anh chỉ chỉ đám Thanh Phượng nói, rồi chỉ chỉ Liên Vy nói
- Đây là chị cháu..còn đây là....- Thiên Anh gãi đầu đỏ mặt, rồi chỉ Băng Băng nói
- Người yêu của cháu...
Ông Hai sững sờ nhìn Diễm Thy, Diễm Thy quay đi ko nói gì, rồi ông cũng tươi cười nói
- Được rồi, đi thôi nào, haha, về rồi thì bữa nào qua ông chơi, giờ mấy đứa lên thuyền đi, ông chở qua đó- Ông Hai nói xong đi chuẩn bị thuyền, còn Thiên Anh dặn dò mọi người một lúc, xong rồi chạy ra tiệm tạp hóa gần đó, mua thêm ít đồ.
Bây giờ, cả bọn đã lên thuyền, chỉ còn chờ Thiên Anh nữa là đi, ông Hai bắt chuyện với Băng Băng
- Mấy cháu tính qua đó, khi nào về?
- Dạ, chắc sáng mốt ạ.- Băng Băng mỉm cười trả lời, ông Hai thầm khen" con nhà ai mà xinh gái quá, hèn gì tiểu Anh nó thích, làm mình tưởng nó với con bé nhà mình..haizz...đúng là...tiếc...thiệt".
- Ừ..ông hỏi cho biết, để sáng hôm đó ông đưa thuyền ra đón mấy đứa, cháu quen con bé Anh lâu chưa?
- Dạ, cũng hơn một tháng rồi ạ- Băng Băng trả lời, Diễm Thy nghe mà quặn đau, chỉ chậm chút xíu vậy thôi sao, còn cả bọn Thanh Phượng thì hú hí cười đùa, vì sắp được qua đảo mà.

- Ồ...vậy là mấy đây thôi...haha...ta còn tưởng...nó với con bé nhà ta..
- ÔNG À...- Diễm Thy chen vào giọng ông Hai, ông Hai cười trừ, Băng Băng cũng hơi ngại, cũng mỉm cười tỏ vẻ ko sao.
- Hì...bắt mọi người chờ lâu rồi, mình đi thôi.- Thiên Anh xách hai gói đồ to về, sau đó cả bọn gật đầu, đi thôi.
Thiên Anh cảm thấy không khí ở thuyền hơi lạ, nhưng cũng ko tiện hỏi nhiều, cô đưa tay qua cho Băng Băng, Băng Băng cũng đưa mắt nhìn, Thiên Anh mở tay từ từ ra, một chiếc mặt đá hình ngôi sao rất đẹp, rồi cô nhỏ giọng
- Hì...đá thiệt đó..
- Thật ko?...em kiếm ở đâu vậy?- Băng Băng nhận lấy hỏi
- Bí mật- Thiên Anh đưa tay lên miệng, Băng Băng mỉm cười, sau này nói sau cũng được. Diễm Thy vô tình nhìn thấy,im lặng, cô biết mặt đá đó, ở đâu rồi.
Flash back
-Thiên Anh..Thiên Anh à...đợi mình tí xíu.....- Diễm Thy chạy theo Thiên Anh lên đoạn dốc cao nhất ở đây.
- Haizz...cậu đi nhanh đi..mình muốn xem thử có đúng ko?- Thiên Anh hối thúc, Diễm Thy cười tươi nói
- Chắc là đúng mà...cậu nhìn kìa- Diễm Thy chỉ một căn nhà gỗ đơn sơ ở phía trên đồi dốc, Thiên Anh hí hửng, kéo tay Diễm Thy đi thật nhanh, cuối cùng, hai người đã đến trước ngôi nhà.
- DẠ, CHO CHÁU HỎI, Ở ĐÂY CÓ PHẢI LÀ NƠI LÀM TRANG SỨC BẰNG ĐÁ THIÊN NHIÊN KO Ạ- Thiên Anh nói vọng vào trong nhà, Diễm Thy thì nhìn xung quanh, đâu có ai.
KÉT.....KÉT....
- Ai đó?, cháu đến đây làm trang sức à?- Một ông già bước ra tươi cười hớn hở nói
- Dạ, cháu nghe nói, ở đây làm đá thiên nhiên ko ạ- Thiên Anh cúi đầu nói
- Haha..ai nói cho cháu biết nơi này?- ông già hỏi, Diễm Thy cũng cúi đầu chào rồi nói
- Dạ, ông cháu, ông Hai chèo thuyền ạ.
- Haha..ông ta còn sống cơ à, cái đó là mốt từ xa xưa, khi mấy hòn đá xinh đẹp còn chưa bị khai phá hết, nên ông thường làm,mỗi tác phẩm, sẽ có ý nghĩa riêng, hai đứa tính làm đá gì?- ông già hỏi
- Hì...đá gì là sao ạ?- Thiên Anh trả lời, ông già nói
- Ko phải hai đứa là người yêu của nhau sao?
- DẠ????- Thiên Anh và Diễm Thy đồng thanh
- Chứ ông Hai ko nói cho hai đứa biết, đá này là đá tình nhân sao?-ông già hỏi lại, Thiên Anh gãi đầu nói
- À, thì ra là vậy, vậy đã lỡ đến đây rồi, ông làm cho cháu đi ạ- Thiên Anh hỏi, Diễm Thy lúc đó, tim như muốn nổ tung, rồi ông già cười
- Cháu ko phải làm cho cô bé này đúng ko?
- Hì..dạ, cháu muốn ông làm rồi giữ đó cho cháu, khi cháu tìm ra người mình thương yêu thật sự, cháu sẽ đưa cho cô ấy.- Thiên Anh cười nói
- Sao cháu ko để lúc đó hãy làm- ông già hỏi, Thiên Anh cười gian nói
- Ông à..ông cũng sắp...nên...hihihihihi...làm trước cho chắc
-Haha..con bé này...được, ta sẽ làm cho cháu một cái,còn cô bé, có muốn để dành luôn ko?- ông già quay qua hỏi Diễm Thy, Diễm Thy lắc đầu
-Khi nào có, cháu sẽ làm, ko sao đâu ạ.
Sau khi ngồi nói chuyện một lúc, thì Thiên Anh phải ở lại để xem mẫu, cũng như giữ bí mật như truyền thống ở đây, nên Diễm Thy về trước.Nhưng con người thường có trí tò mò rất cao, nên ngày hôm sau, Diễm Thy cũng đi lên lại ngôi nhà đó, cô gọi mãi mà ko thấy ông già đó đâu, liền liều mình mở cửa đi vào trong, nhìn thấy một mặt đá ngôi sao đang để trên bàn, cô cầm lên nhìn chăm chú
- Mộng là cho dù là thực, cũng ko thể cưỡng cầu...- ông già xuất hiện nhìn Diễm Thy cười nói
- Dạ..cháu xin lỗi...- Diễm Thy giật mình, đặt mặt đá xuống,ông già lắc đầu nói
- Ko sao...ko sao...cô bé đó rất tốt mà...cháu thích là phải..haha..nhưng..cháu phải biết..trái tim cô bé đó..có hướng về cháu hay ko....nếu ko..đừng cưỡng cầu...."
End back.
Diễm Thy lại đau nhói trong lòng," ko cưỡng cầu..liệu có thể...".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net