Phần Không Tên 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc thuyền cuối cùng đã đưa mọi người ra tới đảo, đúng như tên gọi, nơi này rất vắng người, thích hợp cho những chuyến dã ngoại thiên nhiên, Thiên Anh cùng mọi người lấy đồ trên thuyền xuống, sau đó cùng nhau kiếm một chỗ có bóng cây thật mát để dựng đồ đạc chú ngụ trong gần hai ngày ở đây.
- Anh..cái này kéo vào đây được ko?- Thanh Phượng vừa nói vừa kéo một sợi dây kẽm cột chặt vào thân cây để dựng tấm bạt che lên.
- Ok..bà với Diễm Lệ cột chặt vào một tí, tui đóng xong mấy cái cọc này rồi tui lên phụ- Thiên Anh vừa nói vừa cắm mấy cây cọc sắt xuống đất, Băng Băng cười nói
- Hì...em rành chuyện này nhỉ?
- Hì..dạ, tụi em mỗi khi rảnh, đều ra đây mà.- Thiên Anh cười trả lời
- Sao?...nơi này rất đẹp sao?..hay còn có gì đặc biệt sao?- Băng Băng hỏi, Thiên Anh gật đầu nói
- Ở giữa hòn đảo, có một cái hồ rất đẹp, rất trong nữa, rất tự nhiên đó.
- Hì...vậy à..- Băng Băng nói
- Hì..hay là....- Thiên Anh nhếc méc nói, rồi đưa tay ra, ý bảo Băng Băng lại gần hơn, Băng Băng ghé sát lại, Thiên Anh nhỏ giọng nói gì đó, Băng Băng cười rồi gật đầu. Diễm Thy nhìn theo, có chuyện gì vậy ta.
Sau một hồi loay hoay, trời cũng nhá nhem tối, cả bọn cũng đã hoàn thành xong công việc, đồ ăn cũng được dọn ra đầy đủ, Thiên Anh đưa một hộp thuốc đuổi muỗi ra đốt, sau đó, nhìn ra mặt biển, cô chợt thấy một con thuyền rất quen thuộc, rồi khóe miệng cô mỉm cười
- ÔNG HAI...ÔNG HAI..ƠIIIIIIIII!!!!!!!!!!!

- Ừ...ÔNG ĐÂY- ông Hai cười khi thấy Thiên Anh vẫy tay với mình, mọi người cũng chạy ra đón ông.
- Ông ra đây làm chi vậy ạ?- Thiên Anh lội nước ra kéo thuyền ông Hai vô.
- Haha..bà cháu nhờ ông mang đồ ăn ra..sợ tụi bay đói đây mà..- ông Hai nói rồi đưa hộp đồ ăn cho Băng Băng.
- Hì..đúng là bà cháu mà..ông vào đây đi.- Thiên Anh cười rồi dìu ông Hai vào trong lều, cả bọn ngồi quây quần quanh ông, ông Hai nhìn quanh lều rồi nói
- Cái này là con bé Anh nó dựng phải ko?
Cả bọn gật đầu, Thiên Anh phì cười, gãi đầu nói
- Ông vẫn còn nhớ chuyện đó sao ạ?
- Haha...cháu cũng nhớ sao..haha
- Chuyện gì vậy ạ?- Thanh Phượng đại diện cả nhóm đang nhốn nháo tò mò để hỏi
- Haha..chuyện này... Thy à, con có nhớ ko?- ông Hai nhìn Diễm Thy hỏi, Diễm Thy gật đầu, Băng Băng nhìn qua Thiên Anh, Thiên Anh mỉm cười, nghe đi rồi biết, hihi.
- Haha..con bé Anh này, từ nhỏ đã gan lì rồi, năm đó nó 10 tuổi, cùng con bé Thy, hai đứa tự đi thuyền ra đây....
- Woaaa....bà chịu đi sao Diễm Thy, ngạc nhiên nha- Thanh Phượng nói, cả nhóm bịt miệng cô lại, đang nghe kể chuyện sao cứ chen ngang chứ.
- Sáng ra ta mới biết thuyền ta bị mất...rồi hai đứa nhóc này cũng biến mất..nên mọi người trong xóm đi tìm...tìm khắp nơi ko thấy..cuối cùng ta mới rủ thêm vài người, ra đảo này tìm, thì thấy thuyền của ta ở đó...nhưng ko thấy ai cả, nhưng ta lại thấy chiếc dép của con bé Thy nhà ta, nên về gọi thêm người tới tìm..thì trên vách núi kia..- ông Hai vừa nói vừa vén màn ra, chỉ về một khu đồi núi nằm cheo veo trên hòn đảo, cả bọn nhìn theo tò mò, ông Hai nói
- Con bé Anh bám vào một khúc cây rồi cứ giữ chặt áo con bé Thy, hai đứa treo lủng lẳng ở trên đó..haha....điều kì lạ là, con bé Thy dù vậy, vẫn nhắm mắt ngủ say, trong khi con Anh gần như kiệt sức để giữ nó, haha...- ông Hai cười to, cả bọn nhìn chằm chằm Thiên Anh, Thiên Anh mỉm cười, đúng là có chuyện đó, rồi cô nói
- Đó là do cháu ko biết dựng lều, nên rủ Thy vào rừng kiếm hốc nào ngủ cho ấm, sáng sẽ về sau, nhưng cậu ấy chẳng biết đã vứt dép ở chỗ nào để kịp đuổi theo cháu, nên bị trượt chân xuống, cháu cũng ko biết, sao có thể đủ sức giữ cậu ấy nữa..hihi.
Cả bọn cười lớn, trẻ trâu quá mà, đúng là con người có rất nhiều kỉ niệm, Băng Băng chợt nhìn Diễm Thy, còn Diễm Thy cứ nhìn chằm chằm Thiên Anh, cậu còn nhớ kỹ vậy sao.
" - Thy thy à, cậu ngủ đi, đừng khóc nữa, mình sẽ ko để cậu rớt xuống đó đâu..nha- Thiên Anh, 10 tuổi, tay bám chặt vào khúc cây to,nhìn Diễm Thy, 10 tuổi, bên dưới.
- Thật..thật ko....- Diễm Thy ko ngừng khóc lóc
- Thật mà..mình đâu có bao giờ nói xạo cậu, khi cậu tỉnh dậy, sẽ là ở trên giường của mẹ cậu, đây là giấc mơ thôi, nên cậu ngủ đi nha-Thiên Anh nói, Diễm Thy gật đầu, nhắm mắt lại."
Diễm Thy mỉm cười" đúng là cậu ko lừa mình, khi mình tỉnh dậy, đã thấy đang nằm ở nhà,hihi".
- Haha..nên con bé Anh mới học rất nhiều thủ thuật sinh tồn của dân chài lưới bọn ta, đúng ko?
- Dạ..hihi...cháu muốn bảo vệ tất cả...- Thiên Anh nói rồi ôm chầm Băng Băng, Băng Băng tròn mắt, Thiên Anh nói tiếp
- Những gì thuộc về cô ấy...
Băng Băng đỏ mặt, hai tay giữ chặt tay Thiên Anh, giờ có bắt bỏ cũng ko bỏ ra đâu mà. Diễm Thy thở dài" cậu ko bao giờ lừa dối mình, vậy là, cậu nói yêu chị ấy, cũng là thật lòng, mình hiểu rồi, cám ơn vì đã ko bỏ rơi mình lúc đó, cám ơn cậu".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net