Phần Không Tên 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Anh nhếc méc cười, "mình..ko có tương lai", cô muốn khóc nhưng nước mắt ko rơi xuống được, hai mắt cô đỏ ngần, bà Linh nhẹ đi lên, ý muốn cô đi theo bà, cô ko còn cách nào khác, theo sau bà Linh, vào căn phòng mà bây giờ, chính cô cũng ko biết, mình có nên vào hay không. Ông Tiến lại gần, vỗ vai cô rồi nói
- Băng Băng sẽ đi du học cùng với Trường Khánh, con hãy chọn đi, bây giờ con cũng là thành viên gia đình ta rồi, sau này Băng Băng và Trường Khánh chắc sẽ ở bên công ty nhà Trường Khánh, Liên Vy nó có sự nghiệp riêng, con hãy thay hai chị con tiếp quản công ty của ta chứ?.
Thiên Anh im lặng," thay hai chị..thì ra là vậy", Thiên Anh nhíu mày nói
- Con muốn qua Singapore, con sẽ học bên đó, sau đó, con sẽ giúp ba quản lí công ty.
- TỐT..haha..con đúng là đứa con ngoan của ta mà..haha- ông Tiến gật đầu hài lòng, bà Linh lặng người, sao con bé chịu từ bỏ nhanh vậy, Băng Băng đã nói gì với nó sao.
Thiên Anh bước ra khỏi căn phòng của ông Tiến, lòng cô quặn đau, ngước lên nhìn Liên Vy đứng trước mặt mình, ánh nhìn đau khổ của cô làm Liên Vy quặn lòng, cô nói
- Chị xin lỗi, không giúp gì được cho em cả, chị xin lỗi.
- Dạ, ko sao đâu ạ, đây là việc em..à không, chị Băng Băng muốn làm mà, em xin phép.- Thiên Anh nói nhanh rồi quay đi, Liên Vy nhìn theo, thở dài, rốt cuộc chuyện này sẽ đi tới đâu đây.
Thiên Anh chạy ra khỏi ngôi nhà đã mang lại cho cô tình yêu mà cô hằng mong ước, mưa nặng hạt, nước mắt bây giờ mới lăn dài trên gương mặt, nên mưa, rất nên mưa, vì mưa sẽ che giấu đi những điều mà cô ko muốn người khác thấy, vừa chạy cô vừa khóc nức lên,trong đầu cô vẫn nhớ như in lời nói ngày hôm đó," Anh..sẽ bảo vệ..tất cả mọi thứ..thuộc về em".
Một tuần sau...
Hôm nay là ngày Băng Băng ra phi trường cùng với Trường Khánh, cả tuần nay Thiên Anh đi học đã phải né tránh biết bao câu hỏi về chuyện này,giờ Tiếng Anh đã có người khác dạy, Thiên Anh cảm thấy thật trống trải, lâu lâu lại nhìn thấy bòng dáng Băng Băng, nước mắt cứ chực trào ra, làm cô gắng gượng tới đâu, cũng cảm thấy, vết thương ở tim càng lúc càng đau nhói. Hôm nay, cô ko ra tiễn Băng Băng, ko phải vì cô trốn tránh, mà cô muốn, Băng Băng cũng ko cần cảm thấy có lỗi vì quyết định của mình, Băng Băng hoàn toàn đúng, cô ấy có quyền lựa chọn cho mình một điều xứng đáng hơn là cô.

- Băng Băng, nhanh lên em,tới giờ bay rồi- Trường Khánh kéo vali của Băng Băng trong cảm xúc vui nhất từ trước tới giờ.
- Vâng- Băng Băng đáp gọn, cô mải nhìn về phía sau, Liên Vy thở dài nói
- Chị đi đi, hôm nay..con bé có cuộc thi vẽ...
- Ừ..cám ơn em..em giữ gìn sức khỏe nhé- Băng Băng nói buồn, tim đau thắt,cả tuần nay, cô cũng tránh Thiên Anh, vì cô..sợ...cô lại ko nỡ xa ai kia.
Cùng lúc đó, tại sân vận động thể thao trường...
- Woa..đôi cánh đẹp quá đi- Thanh Phượng khen nức nở khi nhìn qua bức tranh của Thiên Anh.
- Hì..ừ..- Thiên Anh nhìn lên bầu trời xanh thẳm, rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ," Anh..mong...đôi cánh này..sẽ mang anh..tới trái tim của em".Rồi cô đứng nhanh dậy, chạy thật nhanh ra khỏi trường trước sự chứng kiến của nhiều người, gọi một chiếc taxi, đến thẳng sân bay.
Két........
Thiên Anh trả tiền vội vàng rồi lao thẳng xuống, cô chạy khắp nơi, nhìn tấm bảng đề chuyến bay, rồi thẫn thờ, đi rồi sao.Liên Vy ngạc nhiên khi thấy Thiên Anh, cô tròn mắt nói
- Em..ko phải đang thi sao?
- Chị à..Băng Băng?
- Chị xin lỗi..em tới..muộn rồi- Liên Vy thở dài rồi vỗ vai Thiên Anh, Thiên Anh im lặng, ngước nhìn chiếc máy bay mới cất cánh, mang theo cả người mà cô yêu thương nhất đi mất, cô giơ tờ giấy vẽ mang theo ra, " Anh..sẽ mãi..bên em..làm đôi cánh của em".
5 năm sau.....................................................................................................
- Aizzz..chuyện này là sao hả???????- Thanh Phượng 24 tuổi, đang nói chuyện điện thoại với Thiên Anh 24 tuổi.
- Aizz...thì bà cũng biết tôi nhiều việc mà..tóm lại là..ko làm phụ rể cho bà được..ok?- Thiên Anh vừa nghe điện thoại vừa lái chiếc xe thể theo BMW Spider I8 mui trần bóng loáng đến chỗ làm việc.
- Tui ko cần biết bà bận gì hết..tui nhờ diễn viên xinh đẹp Diễm Thy làm phụ dâu rùi..bà tính làm sao thì tính..còn ko..tui sẽ đốt cái xe của bà thành tro...beeepppp.
- Alo..alo..aiz....đúng là..- Thiên Anh thở dài, rồi tiến vào công ty, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô, cô mặc vét lịch sự, đầu tóc gọn gàng, nụ cười" lừa tình" chuyên nghiệp, cộng ánh mắt sắc sảo, thêm chức danh to tướng là "tổng giám đốc", và chiếc xe ko "sáng" vì "quá sáng", nên ai cũng mơ ước một lần được như cô, hay..là được nằm trong vòng tay của cô, Thiên Anh bước xuống xe, nhìn đồng hồ, vừa kịp, cô đưa chìa khóa cho vệ sỹ, cười nói
- Đậu chỗ nào thoáng một tí, tí em về sớm.
Dàn vệ sỹ gật đầu, tuy quyền lực, nhưng thực sự, người chủ này, rất thân thiện nha.
Phòng họp nhân viên.....
- Xin lỗi mọi người, tôi đến đúng giờ chứ?- Thiên Anh tươi cười bước vào, tất cả nhân viên cúi đầu, cười thân thiện, Thiên Anh ngồi vào bàn nói
- Rồi..chúng ta bắt đầu nhé, dự án lần này là " Đôi cánh của thiên thần", đây là mãu thiết kế, mẫu này sẽ là mẫu cơ bản nhất tung ra thị trường, nếu bạn có ý kiến hay hơn, hãy đưa dự án lên phòng tôi, tôi sẽ quyết định và sát nhập tạo thành chuỗi sản phẩm này, dĩ nhiên..sẽ có phần thưởng cho những mẫu thiết kế tốt nhất, ai có câu hỏi gì ko?
- Thưa giám đốc, sợi dây chúng ta có thể làm bằng bạch kim và vàng, nhưng sao mặt của sợi dây lại làm bằng đá ạ?
- Chuyện này...như tôi đã nói, đây là sản phẩm cơ bản nhất, là tâm huyết của tôi, theo nhiều người, đá thiên nhiên mang ý nghĩa rất lớn, nó còn mang đậm phong cách tự nhiên, lại ko phai màu, hợp túi tiền, và điều cuối cùng, tôi muốn tạo ra sản phẩm ko chỉ đẹp, mà còn có ý nghĩa với người đeo nó.Tất nhiên, chúng ta cũng sẽ tạo ra những mặt dây bằng chất liệu khác nhau, nhưng....- Thiên Anh đột nhiên im lặng, cả phòng chờ đợi trong tò mò.
- Phải thật độc đáo và hợp với chủ đề, được ko mọi người?- Thiên Anh cười tươi, cả phòng vỗ tay tán thành, nhiều nhân viên nữ chỉ say đắm nhìn cô, giám đốc gì đâu vừa đẹp, phong cách, thông minh, lại còn thân thiện như vậy chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net