Phần Không Tên 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ân Ân xem ra đã rất thích Thiên Anh, ko chỉ vì họ đã từng đụng nhau trước, mà vì cách nói chuyện thông mình cùng nụ cười rất ấm áp của cô.Thiên Anh cũng ko thấy có gì lạ, quen một người bạn mới cũng tốt mà. Được một lúc, thì hai người đi vào nhà để dùng bữa với gia đình. Bà Hà Liên, mẹ của Hà Ân Ân , chủ tịch tập đoàn bán lẻ nổi tiếng, tươi cười nhìn Thiên Anh, rồi hỏi
- Cháu làm gì Anh nhỉ?
- Dạ, hiện nay cháu đang quản lí công ty đá quý của nhà thôi ạ- Thiên Anh dừng đũa, mỉm cười trả lời, Ân Ân liếc nhìn bà Liên, tỏ vẻ rất đồng ý.
- Haha..ồ..cũng tốt mà..cháu ko cần khiêm nhường vậy đâu- bà Liên nói rồi nhìn qua bà Linh, bà Linh cũng tươi cười nói
- Con bé chỉ quản lí công ty có mấy năm, mà doanh thu tăng đáng kể, hơn nữa, nó còn mở thương hiệu riêng và chi nhánh ở nước ngoài nữa đấy chị.
- Ồ..giỏi quá, haha, rất xuất sắc..haha- bà Liên cười hài lòng, Ân Ân thì càng vui hơn nữa, một người vừa ấm áp vừa hiểu chuyện, cách nói chuyện rất hợp với cô, thì còn gì bằng nữa. Sau khi dùng xong bữa, hai bà mẹ đã "gài hàng", bắt Thiên Anh chở Ân Ân đi dạo phố, Thiên Anh ko còn cách nào khác, cùng Ân Ân đi vòng vòng.Thiên Anh đột nhiên quay qua nói
-Hay mình về nhà Anh tí xíu nhé
- Ơ..dạ, vậy cũng được- Ân Ân mắt tròn mắt dẹt,suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là những ý tưởng ko trong sáng, có ai vừa quen biết đã dắt về nhà riêng như thế, nhưng cô vẫn ko hiểu sao, mình lại đồng ý, chẳng lẽ mình đã tin tưởng người này đến thế sao. Thiên Anh tươi cười, trước khi về nhà, cô còn ghé qua tiệm bánh, cùng Ân Ân chọn chút gì đó, rồi chạy thẳng về nhà.
Ân Ân vừa xuống xe đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của ngôi nhà, một ngôi nhà màu trắng tựa như làn mây trên bầu trời, ko to lắm, nhưng nhìn đủ để biết mắt thẩm mỹ của người chọn. Thiên Anh cười nói
- Xin lỗi nhé, bắt em phải tới tận đây.
- Hì,ko sao,mà có chuyện gì sao?- Ân Ân thắc mắc nói
- Hì..đi vô nhà đi, đứng đây lạnh lắm- Thiên Anh nói rồi hai người cùng vào nhà, lúc này, Ân Ân mới cảm nhận được, hơi ấm cũng như sự có mặt của ai đó, Thiên Anh nói nhỏ
- Hì..tại Anh ko muốn để ngoại ở nhà một mình, thấy hơi lo, nên mình về đây chơi với ngoại luôn nha.
- Uhm, hihi.- Ân Ân cười rạng rỡ, tự trách đầu óc mình suy nghĩ lung tung,cùng Thiên Anh tiến thẳng vào nhà.
- Ủa, con về rồi à?- bà Tám cười hiền khi thấy Thiên Anh, rồi bà nhìn qua Ân Ân, cao thấp đánh giá, một cô gái dáng người mảnh khảnh, mắt to, tóc nâu dài gợn sóng, da trắng bóc và đặc biệt, nụ cười với chiếc răng khểnh rất có duyên, bà Tám liền nói
- Ai đây?...người yêu con hả?
- Aizz..hihi, ko phải đâu ngoại, bạn con đấy.- Thiên Anh cười trả lời, Ân Ân cũng rạng rỡ, cúi đầu chào bà Tám
- Con chào bà, con tên Ân Ân, con rất vui được gặp bà ạ.
- Ý chết..con đừng khách sáo như vậy, bạn của cháu ta thì cũng như cháu ta thôi, hai đứa ăn gì chưa?- bà Tám hỏi thăm, Thiên Anh trả lời
- Hì..tụi con ăn rồi,ngoại ăn bánh nha.
- Ừ..để đó đi con.
Không khí trong nhà càng ngày càng tự nhiên hơn, Ân Ân tươi cười rạng rỡ, nhìn khắp xung quanh nhà, đúng là so với một biệt thự rộng lớn, nơi này ấm cúng hơn hẳn, vì không gian hay là vì có người nào đó, khiến lòng cô ấm hơn nhỉ.
Khi bà Tám mệt và vào phòng ngủ, Thiên Anh cũng đưa Ân Ân về.
Trên đường về.....
- Anh này, em thấy bà ngoại Anh rất vui nha.
- Hihi..vậy sao, ừ, mà Anh quên ko hỏi, em làm gì nhỉ?- Thiên Anh cười nói
- Anh thử đoán xem- Ân Ân hai mắt long lanh, rồi cô nói tiếp
- Em là người cầm dao kéo đâm vào người khác mà ko bao giờ bị cảnh sát bắt đó nha.
- Haha...được rồi, Anh hiểu rồi, bác sỹ Ân Ân à.- Thiên Anh vừa nói vừa quay qua Ân Ân chọc, Ân Ân cũng tươi cười đối đáp lại.Cứ như vậy, họ đã về tới nhà Ân Ân, rồi Thiên Anh và bà Linh cũng đi về, bà Liên chú ý tới thái độ của Ân Ân, rồi nói
- Con thích con bé đấy rồi chứ gì?
- Ý..ko có đâu mẹ...chuyện đó..còn phải xem sao nữa- Ân Ân cười thẹn đỏ cả mặt.
- Haha...thôi đi, nhìn ánh mắt con nhìn con bé là mẹ biết rồi,thôi, đi nghỉ ngơi đi, chuyện này mẹ sẽ sắp xếp cho con.- bà Linh đáp rồi nhìn Ân Ân cười hiền, Ân Ân hôn lên má của bà một cái rồi đi lên phòng, tâm trạng cực kỳ tốt.
Cùng lúc đó, trên xe của Thiên Anh, bà Linh nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, nghe điện thoại một lúc, rồi quay sang Thiên Anh nhỏ giọng
- Ngày mai...chị Băng Băng..về nước.
Thiên Anh lúc này khuôn mặt tỏ rõ vẻ đau thương, khàn giọng nói
- Ừ..mình có cần đi đón ko mẹ?
- Ừ..mai mình ra đón, con muốn đi ko?
- Hì...để con xem lịch làm việc rồi nói với mẹ sau nha.
- Ừ..mẹ đợi..Thiên Anh này..- bà Linh như muốn nói điều gì đó,Thiên Anh chậm rãi nói
- Mẹ yên tâm đi ạ, con ổn mà, hihi.
- Ừ..vậy mai qua ăn bữa cơm đoàn viên với mọi người nha, mẹ sẽ gọi cho Ân Ân nữa.
- Dạ, sao cũng được ạ- Thiên Anh gật nhẹ đầu, cô ko suy nghĩ gì nhiều, vì trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ " 5 năm...5 năm..Anh chờ em...5 năm rồi...thiên thần à".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net