Phần Không Tên 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- CHỊ HAI..CHỊ HAI ƠI!!!!!!!!!!- Liên Vy gọi lớn khi thấy bóng dáng Băng Băng từ đằng xa,bên cạnh là Trường Khánh, sắc đẹp của Băng Băng càng ngày càng tăng lên, ko giảm đi, nhưng ánh mắt thì thật buồn, khác hẳn dáng vẻ hồi xưa.Băng Băng nhìn thấy Liên Vy, hai mắt lấp lánh, chạy tới, ôm chầm Liên Vy vào người rồi nói
- Chị nhớ em quá!!!!
- Hì..chị hai, chị về rồi, đừng đi nữa nhé-Liên Vy tươi cười nói,luôn tiện cũng phải giữ hình tượng vì nhiều người hâm mộ đã nhận ra cô, Trường Khánh cũng tươi cười nói
- Chào em, em khỏe ko?
- Hì...vẫn vậy, anh cũng phong độ ra nhiều nhỉ?- Liên Vy cười đối đáp, Băng Băng đưa mắt kiếm tìm, Liên Vy biết cô đang muốn tìm gì, liền nói
- Mẹ ở nhà đợi chị, ba đi công tác chưa về, còn Thiên Anh....chắc con bé đang lấy xe, mình ra là vừa rồi.
- Ừ..hi- Băng Băng mỉm cười," cuối cùng cũng gặp lại, 5 năm rồi..nhóc bây giờ, ra sao nhỉ?".Trường Khánh im lặng quan sát thái độ của Băng Băng, anh phì cười,đáng lẽ 5 năm qua, anh không nên cố gắng, theo đuổi những cái không thuộc về mình như vậy.Rồi mọi người cùng nhau kéo đồ tới địa điểm D-6, Thiên Anh lúc này tâm trạng cũng không khá gì mấy, đã từng mong ước từng giờ từng phút từng giây để được gặp lại, nhưng sao bây giờ, tâm trạng cô lại trĩu nặng.Vẫn là chiếc mui trần quen thuộc, Thiên Anh hôm nay mặc vét trông rất phong độ,ánh mắt thì chan chứa niềm nhớ thương, cô lái nhẹ chiếc xe đi đến địa điểm.
- ANH....ĐÂY NÈ!!!!!
Tiếng gọi của Liên Vy làm Thiên Anh quay qua nhìn, Băng Băng cũng quay qua nhìn, hai cặp mắt nhìn nhau,Thiên Anh buồn rầu né tránh,ngừng xe lại trước con mắt ngưỡng mộ của nhiều người, Thiên Anh xuống xe, cố gắng nở nụ cười quen thuộc
- Chị hai với anh về rồi, hai người có khỏe không?
- ..à....chị khỏe, cảm ơn em,hi.- Băng Băng hai mắt dán chặt vào Thiên Anh,tim cô đập liên hồi, Trường Khánh cũng bất ngờ khi thấy Thiên Anh trưởng thành như vậy, Băng Băng cười buồn," nhóc cao hơn nhiều rồi,chỉ có ánh mắt là không thay đổi mấy thôi", Thiên Anh cố gắng làm cho bầu không khí tự nhiên hơn, cô nói
- Mình về thôi, mẹ đang chờ ở nhà đó, hihi.
Nói xong, cô cùng Trường Khánh chuyển đồ đạc lên xe.Rồi Trường Khánh và Băng Băng ngồi đằng sau, cô và Liên Vy ngồi đằng trước, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Không khí ở trên xe cũng không có gì khác lạ, ngoài vài câu hỏi qua lại giữa Liên Vy và Băng Băng, lâu lâu Trường Khánh cũng có xen vào, Thiên Anh thì lâu lâu lại liếc chiếc gương chiếu, lần nào cũng bắt gặp ngay ánh mắt Băng Băng, làm cô thật sự, chỉ muốn ôm Băng Băng vào lòng, không cho cô ấy rời xa mình, nhưng bây giờ, cô có tư cách gì, khi bên cô ấy, là một người khác cơ chứ.
RENG....REEENG.....
Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ buồn bã của Thiên Anh, nhìn dãy số lạ, Thiên Anh cũng không nghĩ nhiều, đưa tai phone lên và nói
- Alo, tôi là Hạ Thiên Anh, xin lỗi, ai ở đầu dây ạ?
Cuộc nói chuyện điện thoại của Thiên Anh nhanh chóng tập trung sự chú ý của cả xe, nhất là Băng Băng.
- Ủa..Ân Ân?...sao em biết số của Anh?- Thiên Anh mỉm cười khi nghe giọng Ân Ân bên đầu dây kia.
- OK...Anh biết rồi..30 phút nữa Anh qua đón em, bệnh viện XX phải ko em?
- Hì..rồi, mà em tính mặc đồ bác sỹ đó qua nhà Anh sao?
- Hihi...Anh giỡn thôi, tí gặp em nhé,ừ, bye em.
Thiên Anh cúp máy, thấy Liên Vy đang híp mắt nhìn mình như tra hỏi, cô liền cười nói
- Sao chị nhìn em giữ zậy?
- Cô bé hôm qua em đi xem mắt đúng ko?...chưa gì đã thân thiết vậy sao?- Liên Vy như hỏi thay cho phần của ai kia,còn Băng Băng, tim cô đang đau thắt lại.
- Haha..cũng ko có gì...mẹ muốn mà,đành vậy,dù gì cũng nên tìm hiểu đối phương,em ko muốn làm tổn thương cô ấy, hihi.-Thiên Anh cười nói
- Bad..bad..bad- Liên Vy chu mỏ nói
- NOT..bad- Thiên Anh cười chọc lại, Trường Khánh nhìn qua Băng Băng, rồi im lặng,trong đầu đã có những suy tính riêng của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net