Phần Không Tên 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Tiến nhìn theo bóng Liên Vy, thở dài, rồi rút điện thoại ra gọi
- Tôi đây, thông báo...cô Hạ Thiên Anh...vì lí do cá nhân..nên chức tổng giám đốc công ty..sẽ do Trường Khánh đảm nhiệm.
Ông Tiến nói xong cúp máy,"nếu các con nghe lời ta, thì đâu có ngày hôm nay", rồi ông nói với vệ sỹ của mình
- Tìm mọi cách, đưa cô Băng Băng về nhà cho tôi.
Cùng lúc đó, ở nhà, bà Linh đã nghe hết sự tình, bà bần thần, nhà bà đang vui vẻ hạnh phúc mà, hai đứa trẻ này, sao biết đau khổ mà vẫn đi vào cơ chứ, suy nghĩ một lúc rất lâu, bà nhấn số, gọi cho ai đó, rồi im lặng, vào phòng nằm nghỉ.
Quan khách đã di chuyển hết qua phòng ăn, Trường Khánh tức giận đi thẳng lên, túm lấy cổ áo Thiên Anh, gằng giọng
- MÀY LÀM CÁI GIỐNG CHÓ GÌ ĐẤY?
- Anh à...ở đây..không có bán chó giống..
BỐP.....
Trường Khánh thẳng tay đấm một phát thật mạnh vào mặt Thiên Anh, Thiên Anh bị đẩy ngã xuống,môi rướm máu,sau đó hắn còn tiến tới, Băng Băng hốt hoảng ôm chầm Thiên Anh, Thiên Anh lau ít máu ở môi, rồi kéo cô về phía sau, cười nói
- Anh tưởng tôi còn chịu cho anh đánh nữa ư..
- Haha...mày cùng lắm chỉ là một đứa con gái..làm gì được tao
BỐP....
Lần này Thiên Anh đã tức giận cực điểm, Trường Khánh tuy cao lớn, nhưng cũng phải lui lại mấy bước chân khi bị Thiên Anh đấm.

- A ha...mày được lắm...đúng là một đứa con rơi..hành xử như mày..tao có thể...Á...
Trường Khánh chưa kịp nói hết câu, đã bị Diễm Lệ khóa tay lại, cô nói
- Tội cố ý gây thương tích cho người khác và tội xúc phạm danh dự người khác...anh thích tội nào hơn?
- Mày...
Diễm Lệ nói xong cũng bỏ tay ra, Trường Khánh nhìn Thiên Anh rồi nói
- Mày đợi đấy đi, thứ gì tao không có, thì mày, cũng đừng hòng có.
Sau đó, hắn bực tức bỏ đi, Băng Băng lại gần Thiên Anh, Thiên Anh cười nói không sao, Diễm Lệ thấy vậy nói
- Hai người cẩn thận hơn nha...
Diễm Lệ vừa nói xong, khoảng 10 người vệ sỹ đi tới, nói
- Cô Băng Băng, ông chủ muốn cô về nhà.
Thiên Anh nắm chặt tay Băng Băng, đoàn vệ sỹ nhìn nhau rồi xông tới, Thiên Anh cùng Diễm Lệ chống trả quyết liệt,họ cực kỳ cẩn thận không làm hại đến Băng Băng, nhưng lại rất thẳng thừng với Thiên Anh, cuối cùng, vì Thiên Anh quá nhanh và lì, họ đành rút côn ra, Diễm Lệ nhăn mặt,thật vô pháp luật, chỉ mấy gậy, Thiên Anh đã nằm đo ván trong tiếng khóc thét lên của Băng Băng ,đến khi Băng Băng bị bắt lên xe, Thiên Anh dù đã bê bết cũng ráng chạy theo, đưa tay lên với vào không trung, Băng Băng nhìn theo,nước mắt ướt đẫm, Diễm Lệ vỗ vai Thiên Anh nói
- Cố lên...cô ấy chỉ bị bắt về nhà thôi mà...về nhà..ăn mặc lại cho đàng hoàng,rồi đến nói rõ với ông ấy đi.
Thiên Anh giờ đã không còn sức lực, nhưng cô biết,mình không thể chịu thua ngay lúc này được, vì cô ấy, không được từ bỏ.
Ở nhà Băng Băng
Rầm...rầm...
- Ba à..ba nghe con nói đi mà...con không muốn lấy Trường Khánh...con không muốn- Băng Băng dùng hết sức đập vào cánh cửa phòng bị khóa chặt, nhưng vẫn im lặng, chỉ có tiếng bà Linh đang cãi nhau với ông Tiến, bà muốn...bảo vệ con gái của mình.
- Vì bà không biết dạy con...ai đời chúng nó lại làm mất danh dự của tôi như vậy.
- Tôi sẽ không nói gì với ông nữa, trước khi ông thả con gái của tôi ra.
- Bà im lặng đi..alo..Trường Khánh..bác xin lỗi về chuyện hôm nay..cháu qua nhà bác đi...bác có chuyện muốn nói...à... Băng Băng cũng đang ở nhà rồi.- ông Tiến nói xong thì đi vào phòng làm việc, bà Linh đi tới trước cửa phòng Băng Băng, nước mắt lăn dài," con à,cố lên con nhé".
Trường Khánh qua đến nhà Băng Băng, rồi nhìn cửa phòng Băng Băng, khẽ mỉm cười, rồi cười buồn nói
- Bác à..chuyện này là thế nào ạ?..con...con...
- À..con đừng lo...lũ trẻ nghịch ngợm thôi...bác gọi con qua đây...là vì muốn con làm qua phụ bác một thời gian, làm tổng giám đốc..
- Còn bé Anh đâu ạ?- Trường Khánh giả lo lắng hỏi
- Thôi,đừng nhắc tới nó nữa, con tốt với nó như vậy, mà nó chỉ giỏi quậy phá..bác còn tính..
- Dạ?
- Tuần sau..hai đứa kết hôn đi...đừng để đêm dài lắm mộng nữa.
- Dạ...nhưng còn Băng Băng..cô ấy.
- Chuyện này con đừng lo, qua mấy ngày là nó sẽ tự biết ai mới thương và tốt với nó, với cưới nhau rồi, con tốt như vầy, thì bác ko lo gì nữa-ông Tiến nói
- Dạ..con cũng hơi lo lắng...nhưng bác nói vậy..con yên tâm rồi...vậy con xin phép bác...để con về thưa chuyện với ba mẹ..
- Haha...tốt..tốt...con đi đi- ông Tiến cười hài lòng, Trường Khánh đứng dậy rồi ra về, nở nụ cười đắc ý," khi em thuộc về tôi rồi..thì dù muốn hay không...tôi cũng sẽ cho em biết..ai mới là chồng em".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net