Phần Không Tên 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Anh thay hẳn một bồ độ khác để đến nhà Băng Băng, cô muốn trực tiếp đối diện với ông,ông Tiến vừa nghe Thiên Anh đến, dĩ nhiên là cũng muốn ra tiếp, vì cho dù thế nào, cô cũng là đứa con ông tự hào trong nhiều năm qua.
- Con chào ba- Thiên Anh cúi đầu
- Cô còn gọi tôi là ba được sao?- ông Tiến nhìn Thiên Anh đang đứng trước mặt mình rồi nói
- Con xin lỗi...
- Trong nhiều năm qua, tôi xem cô như con ruột, nuôi nấng, thương yêu, những tưởng cô phải biết điều, biết trên biết dưới, biết ai chị ai em...sao lại có chuyện phi lí như vậy trong cái nhà này được chứ?- ông Tiến tức giận nói, Thiên Anh cúi đầu xuống nói
- Con thật sự rất xin lỗi...nhưng xin ba cho con một cơ hội, con yêu cô ấy thật lòng, con không thể để mất cô ấy được.
- Cô đừng gọi tôi là ba nữa, biết tôi là ba cô, biết vai vế trong nhà, Băng Băng là chị cô, mà cô còn có những hành động không thể chấp nhận được...cô đi về đi..còn Băng Băng,ngay tuần sau, nó sẽ lấy chồng.- ông Tiến vô tình nói, Thiên Anh cắn chặt răng, quỳ xuống
- Xin ba cho con một cơ hội, con rất yêu Băng Băng, con sẽ làm tất cả để ba chấp thuận cho con và cô ấy.
- Cô đứng lên đi..dù có thế nào, tôi cũng không chấp nhận chuyện này.
- Ba..à..
- ĐỦ RỒI..NGƯỜI ĐÂU..TIỄN KHÁCH.
- BA...
- À..Mà tôi quên mất...cô đừng có ý định sẽ cướp con gái tôi khỏi tay tôi...
- CON SẼ KHÔNG CƯỚP CÔ ẤY KHỎI TAY BA...vì...cô ấy và con, đều rất thương ba, ba à.- Thiên Anh nuốt nước mắt nói, ông Tiến hơi khựng lại rồi đi thẳng lên lầu, bà Linh thấy mấy người làm cũng không có cách để "tiễn" Thiên Anh đi, bà đi xuống, nhẹ giọng
- Anh à...
- Mẹ..con...con..xin lỗi
- Sao con không nghe lời mẹ,mấy đứa ngu ngốc này...huhu..sao biết khổ mà vẫn cứ đâm đầu vào chứ..huhu.- bà Linh bật khóc, bà từ lâu đã xem Thiên Anh như con ruột của mình.
- Mẹ à..hic..con...con..sẽ đau khổ hơn..khi con đánh mất cô ấy...hic...con yêu cô ấy mẹ ơi...con sẽ không rời khỏi đây đâu...cô ấy sao rồi mẹ- Thiên Anh nghẹn giọng khi thấy bà Linh khóc.
- Không sao..nhưng..con bé chắc khóc nhiều lắm...con ở đây làm gì..về nghỉ đi..nha con- bà Linh xót xa khi thấy Thiên Anh cứ quỳ mãi không đứng dậy
- SAO CÒN CHƯA TIỄN KHÁCH HẢ????- ông Tiến tức giận quát.
- Cô chủ...chúng tôi xin lỗi..mời cô...
- Tôi không đi đâu hết..
- NGƯỜI ĐÂU..LÔI NÓ RA NGOÀI..NHANH
Ông Tiến nói xong, 4 vệ sỹ lực lưỡng đến lôi Thiên Anh ra ngoài, Thiên Anh phản kháng dữ dội.
- TRỜI..MẤY NGƯỜI NHẸ TAY THÔI..CON TÔI...ÔNG LÀM GÌ VẬY HẢ...ANH ƠI...
- MẸ ĐI VÔ ĐI...CON KHÔNG SAO ĐÂU..MẸ ƠI..MẤY THẰNG CHÓ NÀY..CẤM ĐỤNG VÀO MẸ TAO...
Bà Linh khóc ròng, quát lên
- ÔNG LÀM GÌ VẬY HẢ????
- Bà đi nghỉ đi..- ông Tiến lạnh lung bước lên, bà Linh kiệt sức nhìn theo Thiên Anh bị lôi đi, ra tới cổng, 4 người vệ sỹ bỏ Thiên Anh ra, cúi đầu nói
- Xin lỗi cô chủ, cô nên nghe lời ông chủ thì hơn, chúng tôi xin lỗi.
- CÚT HẾT ĐI....- Thiên Anh thở dốc, hai mắt còn ngấn lệ, quỳ xuống, nói to
- CON SẼ QUỲ Ở ĐÂY, ĐẾN KHI BA CHẤP NHẬN CHO TỤI CON.
Cùng lúc đó, ông Tiến đi lên lầu, cửa phòng Băng Băng đang bị cô đập rất mạnh vào, ông lo lắng mở ra, Băng Băng nhìn tiều tụy,mắt đỏ ướt đẫm vì khóc
- Ba à..huhu...Thiên Anh tới phải không ba, ba cho con xuống gặp anh nha ba,huhu, con xin ba mà...
- CON IM LẶNG ĐI..BA ĐUỔI NÓ ĐI RỒI..- ông Tiến xót hết lòng khi thấy con gái mình như vậy.
- Ba à....huhu- Băng Băng ko nói thành lời
- Con tỉnh táo lại, chuẩn bị đi, tuần sau đám cưới.- ông Tiến dịu giọng lại
- Con..không lấy ai hết..con chỉ yêu Thiên Anh thôi..ba à.
- Băng Băng à, chỉ một người như Trường Khánh, mới mang lại hạnh phúc cho con, còn Thiên Anh là em con mà..ba tuyệt đối không chấp nhận, con đi nghỉ đi- ông Tiến nói xong rồi ra lệnh đóng cửa phòng lại.
- Ba à..con sẽ chết mất..Thiên Anh à..- Băng Băng đột nhiên chạy ra cửa sổ, ánh mắt cô lại nhòe đi, trái tim đau rát khi nhìn thấy Thiên Anh đang quỳ trước cổng, cô chết lặng, ánh mắt cứ nhìn ra cửa sổ và thiếp đi vì kiệt sức.
Liên Vy vừa nhận được cuộc gọi của bà Linh, liền chạy xe tới về nhà, vừa thấy Thiên Anh, cô chạy lại, Lưu Hà cũng thảng thốt trước bộ dạng của Thiên Anh.
- Nhóc..em đứng lên đi- Liên Vy kéo Thiên Anh dậy, Thiên Anh ánh mắt vô hồn, không nhúc nhích, Lưu Hà cũng nói
- Anh đứng lên đi..quỳ vậy đâu phải là cách..
- Mình không còn cách nào khác...mình không thể đánh mất cô ấy, mình không từ bỏ đâu.
Liên Vy thở dài, rồi nhìn Lưu Hà, hai người cùng mỉm cười, rồi họ cũng quỳ xuống, Thiên Anh ngạc nhiên nói
- Hai người làm gì vậy?
- Muốn quỳ thì cùng quỳ, chị ủng hộ em.
- Mình cũng vậy.- Lưu Hà và Liên Vy cùng đồng thanh, Thiên Anh bối rối, cúi đầu xuống, " ừ..vậy chúng ta cùng cố gắng thôi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net