Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Manh khuyển Nhị Bảo 1

Edit & Beta: Choco

Hâm mộ ghen tị hận của chú chó

Khi Y Đông Lâm hai mươi bảy tuổi, cậu rốt cuộc mang bạn gái mình về nhà.

Người khác đừng nói thời trung học yêu sớm, có lợi có hại, từ tiểu học đã bắt đầu loại tình yêu "khắc cốt ghi tâm" "suốt đời khó quên".

Có một lần, Y Đông Lâm tan làm đi ngang qua một khu tiểu học, nghe thấy một nam sinh lớp năm lớp sáu hét với một nữ sinh đến khàn cả giọng: "Anh đã tốt nghiệp! Nhưng em còn phải ở lại học một năm, chúng ta không có kết quả!!"

Y Đông Lâm yên lặng nhìn chăm chăm hai bạn nhỏ kia một lúc, lại yên lặng mà đi.

Lại có một lần, Y Đông Lâm chầm chậm lái xe trên đường, trong lúc vô tình hạ kính xe xuống hứng chút gió, liền nghe thấy ven đường một học sinh cấp hai quay ra quát vẻ không dám tin với cô bạn gái cậu ta: "Cô muốn đi tìm lão già năm 93 kia?!" (sinh năm 93, hẳn vậy...)

Y Đông Lâm lại yên lặng.

Lão già năm 93, cậu năm 84, chẳng phải đã biến thành một lão lão già sao?

Y Đông Lâm chỉ biết là, trong cùng một lứa tuổi, có mấy người thậm chí đã ôm em bé. Mà cậu từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có mảnh tình vắt vai nào.

Y Đông Lâm thật phiền muộn.

Cũng không phải cậu không muốn yêu, chỉ là chưa từng gặp ai có thể khiến cậu  chú ý.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đều là học sinh xuất sắc trong miệng thầy giáo. Mà nữ sinh tới tìm cậu, toàn bộ cũng chỉ để hỏi cậu vấn đề.

Y Đông Lâm nhớ hồi năm lớp 11, cậu từng nghe thấy người ngồi sau cậu nhỏ giọng nói cậu "Đang yêu đương với sách vở". Mà lúc đó Y Đông Lâm cũng không hề tức giận, chỉ không nói tiếng nào nhìn qua quyển sách trên tay, trong lòng cảm thấy, sách cũng đúng là không so được với nữ sinh.

Đến khi học đại học, đám bạn học bắt đầu lưu hành một ít chuyện cười, ví dụ như ăn Tết không mang theo bạn gái về nhà, xin lỗi ba mẹ. Y Đông Lâm lại cứ độc thân như thế, an an ổn ổn qua một năm lại một năm.

Chờ đến khi đi làm được bốn năm, cậu đột nhiên cảm thấy, hẳn là đến lúc rồi.

Nhưng cho dù là ở công ty, cậu vẫn như cũ không cảm thấy cô gái nào thích hợp.

Đoạn thời gian đó cậu đều chú ý đến nữ giới đi ngang qua bên cạnh, mỗi người đi qua đều phải nhìn xem đối phương trông thế nào, khí chất ra sao, sau đó nhớ xem đối phương thích cái gì, tính cách như thế nào. Bởi vậy khoảng thời gian đó, các đồng nghiệp đều nói Y Đông Lâm có vấn đề. Còn có thể là vấn đề gì đây? ——rất hiển nhiên, tư xuân. (tư xuân: gần giống kiểu dục cầu bất mãn)

Tư xuân, lại không có cách nào giải quyết nỗi khổ cô quạnh, những đồng sự kia vì thế bắt đầu mù quan tâm đến cậu. (mù quan tâm: quan tâm mà không biết rõ tình hình <~ tui không nghĩ ra từ thay thế QAQ chẳng lẽ lại "quan tâm mù quáng?)

Mà kết quả của mù quan tâm, chính là giúp Y Đông Lâm giới thiệu.

Nếu nói là giới thiệu bừa, Y Đông Lâm sẽ không chọn.

Bạn bè mang tới nữ giới, tất nhiên đã qua lựa chọn của họ ——Y Đông Lâm cứ như vậy yên tâm.

Lần xem mặt thứ nhất, cậu còn chưa có cảm giác gì, đối phương đã nói muốn tới nhà cậu xem ——Y Đông Lâm hiện tại không còn ở chung với cha mẹ. Nhà cậu ở thành phố bên, nhưng công việc của cậu lại ở đây. Bởi vậy một mình cậu thuê nhà trọ bên này, bình thường chỉ có một thú cưng ở cùng.

Y Đông Lâm sửng sốt một chút, theo bản năng muốn từ chối, nhưng lúc vừa nhìn thấy đôi mắt sáng rực của đồng nghiệp, lại do dự.

Khổ não một phen, cậu thầm thở dài, nghĩ thầm, nếu các đồng nghiệp đã giúp đỡ chọn lựa, tất nhiên hẳn là người tốt. Để người tốt tới xem nơi cậu ở một chút, đó có vẻ cũng không có vấn đề gì.

Vì vậy Y Đông Lâm đem cô gái mới gặp được một ngày này về nhà.

Y Đông Lâm lái xe đưa cô gái này về.

Cô gái này dáng dấp không tệ, một đầu tóc đen dài lượn sóng, chẻ giữa, nhìn qua cực kỳ có khí chất.

Chỉ có điều trên mặt trang điểm quá dày, làm Y Đông Lâm cũng cảm thấy khó chịu. còn có mùi nước hoa nồng nặc trên người đối phương ——Y Đông Lâm phải dùng ý chí rất mạnh mới ngăn không hắt hơi ra.

Dọc đường đi, người phụ nữ kia vẫn luôn tựa lưng vào ghế ngồi, liếc chéo cậu, đôi môi đỏ như lửa như có như không nở nụ cười.

Y Đông Lâm bị cô liếc một đường, thần kinh cũng căng thẳng một đường, lòng bàn tay đầy mồ hôi, thậm chí suýt chút nữa trơn tay trượt vô lăng.

Y Đông Lâm lại u buồn ——cậu cảm thấy mình tựa hồ không thích ở một mình với phụ nữ lắm. Cậu thậm chí có chút lo lắng, chỉ hy vọng hôm nay còn dư chút thời gian, tất cả thuận lợi là được.

Vừa đến trước cửa nhà, Y Đông Lâm mới vừa móc chìa khóa ra, liền nghe thấy tiếng cánh cửa hơi rung lên. Như là có thứ gì đó đang túm lấy cửa, đẩy cánh cửa.

Người phụ nữ kia cũng không quan tâm mấy, vừa tiếp tục dùng ánh mắt quyến rũ Y Đông Lâm, vừa thấp giọng cười hỏi: "Đó là gì vậy? Nhà anh gió thổi lớn như vậy?"

Cửa còn chưa mở, lấy đâu ra gió thổi?

Y Đông Lâm trong lòng lầu bầu, thuận miệng đáp: "Ừm, tôi nuôi một chú chó."

"..."

Sắc mặt người phụ nữ kia nháy mắt thay đổi.

Mặt lập tức trắng trắng xanh xanh, đôi mắt trợn lớn, phảng phất như phải chịu một nỗi sợ hãi ghê gớm.

Cô gái này dọc đường đi đều dùng lời nhỏ nhẹ, lúc này ngược lại gào lên chói tai: "——chó?!"

Y Đông Lâm không khỏi nhìn cô một cái, nghĩ thầm đúng là có rất nhiều nữ sinh sợ chó.

Nhưng chó nhà cậu từ trước đến giờ đều rất ngoan ngoãn, thấy người thì trước tiên sẽ đi tới cọ một lượt. Nếu đối phương thể hiện ra ý hữu nghị, sẽ tiến lên liếm liếm.

Người nào biết cậu đều nói chó nhà cậu thật ngoan, rất làm người yêu thích.

Y Đông Lâm liền không nhịn được giải thích vì chó cưng nhà mình: "Nó rất ngoan, sẽ không cắn người."

Người phụ nữ kia hoảng sợ nói: "Nhưng nó sẽ sủa!"

"..." Y Đông Lâm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói thật, "Chó đều sủa, chó nhà tôi rất khỏe mạnh."

"..." Người phụ nữ kia cả người run rẩy, tỏ vẻ yếu ớt, "Nhưng mà chó sủa một tiếng, em sẽ hoảng loạn."

Hai người ở trước cửa đứng yên lặng thật lâu.

Dựa theo lẽ thường, lúc này, thằng nhóc đối diện bên kia cánh cửa sẽ kêu, ý nói Y Đông Lâm mở cửa nhanh lên một chút.

Nhưng hôm nay lại rất khác thường, thằng nhóc kia cửa cũng không đẩy, cứ yên lặng như vậy.

Y Đông Lâm cảm thấy kỳ quái, nhỏ giọng gọi: "Nhị Bảo?"

Bên kia cánh cửa đáp trả một tiếng "Ư ử" cực kỳ nhỏ nhẹ.

Y Đông Lâm hơi nhướng mày —— đây là cái phản ứng gì?

Cậu liếc nhìn người phụ nữ trốn đằng sau một cái, nói: "Lát tôi nhốt nó trong phòng, cô đừng sợ."

Người phụ nữ kia cong cong khóe miệng, lập tức gật đầu nói: "Được được."

Vì vậy Y Đông Lâm đem chìa khóa cài vào ổ, xoay một cái, mở cửa.

Vừa mở cửa, liền nhìn thấy cún Labrador nhà cậu nằm trên đất, lấy một loại ánh mắt cực kỳ kỳ quái nhìn cậu.

Y Đông Lâm ngẩn người, nhất thời quên mất người phụ nữ đằng sau, ngồi xổm xuống nhíu mày, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, Nhị Bảo?"

Chó Labrador tên "Nhị Bảo" nhìn cậu một chút, lại nhìn người phụ nữ đằng sau cậu, "Ư ử" một tiếng, đứng lên.

Y Đông Lâm cho rằng nó lại định nhào lên người cậu làm nũng như ngày thường —— cậu thậm chí đã hơi giang tay ra chuẩn bị kỹ càng. Lại không nghĩ rằng con chó này sau khi đứng dậy, nhìn chăm chú người phụ nữ đằng sau cậu một lúc, đột nhiên sủa lớn!

"A a!" Người phụ nữ kia lập tức bị giật mình, trực tiếp ôm lấy Y Đông Lâm, run lẩy bẩy.

Nhị Bảo thấy tình trạng như vậy, sủa lại càng lớn, thậm chí trong cổ họng còn giữ âm, phát ra tiếng "Gừ gừ" thể hiện uy hiếp.

Y Đông Lâm kinh ngạc đồng thời cũng có chút không rõ —— Nhị Bảo chưa bao giờ xử sự như thế với khách đến nhà!

Cậu cau mày mắng: "Nhị Bảo, không được sủa!"

Hai con mắt tròn vo nhìn cậu một lúc, Nhị Bảo lại "Gâu" một tiếng với cậu, giống như cực kỳ bất mãn.

"Nhị Bảo!" Y Đông Lâm vẻ mặt nghiêm túc.

"Ư ư ư." Nhị Bảo vô cùng đáng thương kêu một chút, rũ đầu xuống xoay người rời đi, trực tiếp đi vào phòng ngủ Y Đông Lâm.

Sau đó hai người nghe một tiếng "két", cửa cũng chậm chạp khép lại.

Người phụ nữ kinh ngạc nói: "Chó nhà anh biết đóng cửa!"

Y Đông Lâm có chút buồn bực đến xem cửa phòng mình một lúc, nói: "...Nó rất thông minh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net