Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Manh khuyển Nhị Bảo 2

Edit & Beta: Choco

T-T

Y Đông Lâm cùng người phụ nữ kia ngồi trong phòng khách.

Hai người nói chuyện một hồi, Y Đông Lâm lại rót nước trái cây, mang điểm tâm cho cô.

Nhưng người phụ nữ kia cái gì cũng không ăn, chỉ một mực cười cọ qua người cậu.

Y Đông Lâm có chút bực mình —— cô gái này thoạt nhìn không gầy lắm, lúc cọ qua người cậu, cảm giác kia thật sự không thoải mái. Cậu nhịn không được nghĩ đến lúc ôm Nhị Bảo vào lòng cảm giác mềm nhũn ấm áp —— giống như khi ôm một cái gối, cực kỳ thoải mái.

Vừa nghĩ tới Nhị Bảo, cậu lại không nhịn được liếc mắt tới cửa phòng ngủ của mình.

Thằng nhóc kia đi vào, tiếng động gì cũng không phát ra. Nó từ trước tới giờ chưa từng giận dỗi như vậy —— chẳng lẽ vì nó không thích cô gái này?

Y Đông Lâm có chút kinh ngạc, cậu vẫn cho là trên đời này không có người nào mà Nhị Bảo không thích.

Nhưng bạn bè chọn người tới, đều là nhân phẩm tót, Nhị Bảo vì sao lại không thích nhỉ?

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là hơi thở không hợp?

Y Đông Lâm đáng thương hoàn toàn không biết bạn bè giúp giới thiệu, chỉ cho là chuyện vui (vui đùa). Người ta nhìn quá trình phát triển thú vị là được rồi, ai sẽ thực sự chọn ra thanh niên ba tốt tới đây chứ?

Y Đông Lâm lại nghĩ nghĩ, cô gái này sợ chó, nhưng cậu lại không thể vì bạn gái mà bỏ Nhị Bảo đi —— cậu từ khi Nhị Bảo mới sinh đã nuôi nó, một người một chó đã có ba năm tình cảm.

Vì vậy Y Đông Lâm càm thêm phiền lo.

Cậu liếc nhìn người phụ nữ kia một lúc, đưa ra kiến nghị nói: "Về muộn không tốt, tôi đưa cô về nhé?"

Người phụ nữ kia sững sờ, lập tức cười như hoa, làm nũng nói: "Em thấy ở nhà anh rất thoải mái, em biết nấu ăn, hay là em nấu cho anh ăn?"

Y Đông Lâm có chút khó xử: "Như vậy không tốt lắm..." Quan trọng nhất là bọn họ mới quen được một ngày.

Mới một ngày đã đến nhà ăn cơm tối, chuyện này thật sự quá kỳ quái, Y Đông Lâm không tiếp nhận được.

Người phụ nữ kia dựng lông mày, gắt giọng: "Ngại ngùng gì chứ? Em nấu rất ngon."

Y Đông Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Tôi chỉ còn trứng gà."

"Vậy chúng ta xào trứng ăn!"

"...Nhưng Nhị Bảo không thích trứng xào."

"..." Người phụ nữ kia khóe miệng co giật, nói: "Chó, thức ăn cho chó không được sao?"

Nhắc đến Nhị Bảo, trên mặt Y Đông Lâm rốt cuộc có chút vẻ mặt khác —— cậu cười bất đắc dĩ nói: "Nó không thích ăn thứ kia. Tôi cũng không thích cho nó gặm xương, bởi mấy thứ đó không tốt cho dạ dày. Nó thích ăn thịt, nhưng mấy thứ trứng gà gì đó đều không thích."

Lần đầu thấy Y Đông Lâm một hơi nói nhiều như vậy, người phụ nữ kia sửng sốt một chút.

Còn chưa nghĩ xong, cửa phòng ngủ Y Đông Lâm lại vang lên tiếng móng vuốt cào cào.

Cô gái sững sờ, hỏi: "Con chó kia của anh muốn ra ngoài?"

Y Đông Lâm cũng ngẩn người, đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Nhị Bảo bành bạch bành bạch chạy tới chỗ nó hay ngồi trên sô pha, đặt mông ngồi xuống, cái đuôi vẫy qua vẫy lại, tâm trạng coi bộ rất tốt.

Nhưng sắc mặt người phụ nữ kia liền trở nên khó coi. Cô cười khan nói: "...Nó là muốn cứ nằm ở đây sao?"

Y Đông Lâm cười đi tới ngồi xuống, dịu dàng vuốt đầu Nhị Bảo nói: "Nó rất thích đi theo tôi."

Vì vậy... người phụ nữ kia không thể làm gì khác hơn là về nhà.

Cô ta nhìn thấy con Labrador kia liền sợ, nhưng khi nhìn bộ dáng Y Đông Lâm, đối với thú cưng còn dịu dàng hơn với mình, trong lòng rõ ra người đàn ông này thật cực kỳ vô vị, cũng lười tiếp tục chịu đựng.

Y Đông Lâm để tỏ ra lịch sự, tiễn người phụ nữ kia xuống lầu, thuận tiện dẫn Nhị Bảo đi dạo.

Bất quá Nhị Bảo rất biết điều, từ trước đến giờ chưa từng chạy loạn, cho nên Y Đông Lâm chưa bao giờ buộc dây, dọc đường làm người phụ nữ kia sợ quá chừng.

Rất nhanh đã ra khỏi vườn hoa, dì Lý hàng xóm đã trở lại.

Bà từ xa đã nhìn thấy Y Đông Lâm cùng Nhị Bảo, cười nói: "Nha ha ha, hôm nay sớm như vậy đã thả ra rồi sao?"

Y Đông Lâm cười nói: "Chào dì."

Mà Nhị Bảo đã sớm vui vẻ hớn hở chạy tới bên chân dì Lý, bé ngoan ngồi xuống cầu vuốt ve.

Nhìn bộ dáng Nhị Bảo dịu ngoan nịnh nọt, người phụ nữ kia dụi mắt một cái, nghẹn họng nói: "...Đây coi như là đãi ngộ khác biệt sao?"

Y Đông Lâm hơi chút lúng túng, thành thật nói: "Tình huống giống cô thực ra rất ít thấy, ờ, lần đầu tiên."

"..."

Thấy người phụ nữ kia không nói, Y Đông Lâm cũng biết lần làm quen này hỏng rồi.

Bất quá cũng chẳng sao, dù sao cũng không gấp.

Nhưng tối ngày hôm ấy đúng là có chút quái lạ.

Chất lượng giấc ngủ của Y Đông Lâm trước giờ vẫn  rất tốt, thường thường là một đêm không mộng đến hừng đông, ngày đó cậu lại nằm mơ.

Giấc mơ kìa còn cực kỳ quái lạ.

Cậu mơ mơ hồ hồ cảm thấy có cái gì đó mềm mại dán vào mặt mình, có chút ẩm ướt, rất giống cảm giác khi Nhị Bảo liếm cậu.

Cậu lầu bầu một tiếng: "Nhị Bảo đừng nghịch." Rồi nghiêng người.

Nhưng sau đó, một cánh tay lại lật người cậu trở lại.

Y Đông Lâm lần này bối rối —— chuyện gì thế này?

Cậu mở mắt ra, liền thấy một người đàn ông.

Đúng, một người đàn ông —— một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông kia có một mái tóc đen rối tung, trong bóng tối không thấy rõ khuôn mặt, nhưng cũng nhìn ra là loại mà con gái bình thường hay thích.

Một đôi mắt rất đẹp, mũi thẳng tắp, môi cũng thật mỏng.

Nhưng Y Đông Lâm thế nào cũng không nhớ ra được mình gặp người này khi nào —— trộm cũng không đến nỗi mang bộ mặt đường hoàng như vậy chứ?

Y Đông Lâm có chút hoảng sợ, muốn đứng dậy, lại phát hiện người đàn ông kia hai tay chống hai bên đầu cậu.

Cậu ngẩn người, hỏi: "Cậu là ai?"

"Nhị Bảo."

"...Nhị Bảo không phải thế này," Y Đông Lâm choáng váng, vậy mà cứ thế cùng người đàn ông này nói chuyện, "Nó là thú cưng tôi thích nhất."

Ánh mắt nam nhân sau khi nghe câu nói đó của Y Đông Lâm liền trở nên rất dịu dàng, anh ta cười nói: "Ừ, anh thích tôi nhất."

"..." Y Đông Lâm tức giận nói, "Cậu rốt cuộc là ai? Tôi phải báo cảnh sát!"

"Anh đang mơ."

"..."

"Cho nên sao anh phải báo cảnh sát?" Nam nhân chậm rãi nói, "Mơ một giấc mơ, ngày hôm sau tỉnh lại cái gì cũng chưa từng xảy ra."

Y Đông Lâm cũng cảm thấy đây là mơ —— không thì người đàn ông này vào đây bằng cách nào? Vì sao lại muốn vào đây?

Nhưng mà sao trong mơ lại có người nói cho cậu biết mình đang mơ? Vậy cậu có thể chọn cách tỉnh lại không?

Y Đông Lâm nhắm mắt lại, mở mắt ra, người đàn ông đó vẫn không biến mất.

Y Đông Lâm buồn bực, nói: "Cậu muốn làm cái gì?"

Nam nhân lại hỏi ngược lại: "Anh muốn một giấc mơ như thế nào?"

Y Đông Lâm nói: "Tôi không thích mơ, có thể không mơ không?"

"Không thể."

"..."

Nam nhân nhắm mắt lại, nói: "Nếu anh không nghĩ ra được, vậy để tôi nghĩ giúp, làm cái mộng xuân thế nào?"

"..."

Y Đông Lâm choáng.

Cậu cứ như vậy nhìn nam nhân xinh đẹp kia cúi đầu, hôn lên môi cậu.

Khi cảm giác môi bị liếm lại mút truyền tới, trong đầu Y Đông Lâm đùng một tiếng, ý nghĩ gì cũng bay sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net