Phần bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


09

Lúc Nhậm Dần Bồng trở về ký túc xá đã là tám giờ tối, phòng khách đang sáng đèn, Phó Tư Siêu ngồi trên ghế sô pha suy ngẫm về cuộc sống.

“Chơi vui chứ?” Cậu nhóc giận dữ nói khi thấy Nhậm Dận Bồng bước vào.

Nhậm Dận Bồng đối mặt với ánh mắt của Phó Tư Siêu thì gật đầu nhẹ, môi mím thành một nụ cười trong vô thức. Không ngờ, giây tiếp theo, Phó Tư Siêu đã thở phào một hơi, sau đó bất ngờ: “Tốt quá, như vậy thì tốt rồi.”

Nói xong, cậu vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, Nhậm Dận Bồng tiến đến ngồi xuống, ánh mắt nghi ngờ đầy dò hỏi.

“Có chuyện gì vậy Siêu?”

“Không có gì, chỉ là… Thật ra chúng tớ vẫn luôn lo lắng cho mối quan hệ giữa cậu với Gia Nguyên, cậu biết đấy, mặc dù không biết tại sao, nhưng tớ luôn hy vọng mọi người có thể quay lại như ban đầu.” Phó Tư Siêu cố gắng nói, diễn đạt ngày càng rối.

“Thật ra, trước đây khi Gia Nguyên nhắn tin cho tớ, em ấy hay hỏi về cậu lắm. Tớ có hỏi tại sao em ấy lại không tự đi hỏi cậu, em ấy bảo em ấy sợ. Tớ lại muốn hỏi tại sao nhưng không dám, tớ sợ em ấy sẽ tức giận.”

Nhậm Dận Bồng không ngờ Phó Tư Siêu lại đột nhiên nhắc đến chuyện này với mình. Thật ra không phải là anh không để ý đến sự lo lắng của mọi người, Vũ Tinh đã từng nhắc đến chuyện này, anh cũng đã tự hỏi tại sao anh và Trương Gia Nguyên lại trở thành như hiện tại, rõ ràng là trước đây hai người không thể tách rời.
Bây giờ nghĩ lại, anh cũng không thể hiểu rõ, giống như bị bao phủ trong sương mù, cho dù bị vấp ngã cũng không biết tại sao, dần dần tiến vào ngõ cụt.

“Thực ra, Gia Nguyên đã rất cố gắng và dũng cảm rồi”, Phó Tư Siêu vòng tay qua vai Nhậm Dận Bồng “Chỉ là một người dù có dũng cảm đến đâu, anh ta cũng sẽ không thể luôn tiến về phía trước một mình. Bồng Bồng, cậu nghĩ như thế nào?”

Nhậm Dận Bồng dựa lưng vào ghế sô pha, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau mới trả lời “ừm”.

Đúng vậy, cậu nhóc Trương Gia Nguyên dũng cảm ở tuổi mười bảy, chưa hề rời đi, như thể cậu sẽ luôn đứng sau lưng Nhậm Dận Bồng và mỉm cười với anh, khóe miệng cong lên.

Nhậm Dận Bồng cho rằng Trương Gia Nguyên quá xa hay quá gần cũng không có cảm giác an toàn, vì vậy đau ngắn còn hơn đau dài, liền trực tiếp cắt đứt quan hệ giữa hai người nhưng lại quên mất mình chưa từng cho người kia quyền lựa chọn.

Một vòng tròn luẩn quẩn.

“Hai người đã làm hòa chưa? Đừng làm người xa lạ nữa.” Phó Tư Siêu lại không khỏi thở dài, cảm thấy lòng có chút đau đau.

“Tớ nhớ ngay sau đêm chung kết Sáng, giữa đêm Trương Gia Nguyên đột nhiên trở về. Tớ hỏi em ấy có việc gì gấp sao, em ấy nói không có gì, chỉ ngồi ở phòng khách làm tớ lo lắng muốn chết. Kết quả Gia Nguyên ngồi không bao lâu liền rời đi, còn dặn tớ không được nói cho ai biết là em ấy có đến.”

“Em ấy dặn tớ không được nói với cậu. Thật quá đáng thương. Tớ đã muốn trực tiếp đánh thức cậu dậy, lại sợ bị Gia Nguyên đánh.”

“Em ấy thật sự rất muốn gặp cậu.”

Nhậm Dận Bồng vô thức chống tay vào ghế sô pha, quay mặt lại, sững sờ nhìn Phó Tư Siêu, mở miệng định nói gì đó nhưng cổ họng như bị nghẹn lại.

“Tớ, tớ đã không biết, em ấy…”

“Tớ đã rất muốn nói với cậu nhưng không thể, cuối cùng, mối quan hệ giữa hai người lại ra nông nổi này...”

Phó Tư Siêu đứng dậy và vỗ nhẹ vào vai Nhậm Dận Bồng, khuôn mặt có chút nghiêm nghị hiếm thấy.

“Cậu về phòng nghỉ ngơi đi. Khi nào có dịp, năm người Ngân Hà chúng ta cùng nhau ăn tối,” Tư Siêu duỗi eo rồi lại cười, “Lần này để Gia Nguyên đãi, bây giờ em ấy là người giàu nhất.”

Nhậm Dận Bồng nhìn theo bóng lưng Phó Tư Siêu rời đi cho đến khi cửa phòng cậu đóng lại, trong phòng phát ra tiếng cọt kẹt, phòng khách trở nên yên tĩnh.

Nhìn lên trần nhà, suy nghĩ của Nhậm Dận Bồng bắt đầu trống rỗng.

Nếu không có chuyện gì xảy ra, anh vẫn có thể theo kế hoạch ban đầu giúp Trương Gia Nguyên xoa dịu scandal này, sau đó thì đường ai nấy đi. Nhưng bây giờ anh lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù là buổi “hẹn hò” ngày hôm nay hay là lời nói của Phó Tư Siêu, đều khiến anh không thể suy nghĩ đơn giản như vậy nữa.

Chỉ là quá khó để có thể tiến về phía trước, anh thậm chí còn không có tư cách để bước đến bên cậu, thời gian đã kéo theo khoảng cách giữa hai người, bọn họ đã không thể quay lại rồi.

Đối với Trương Gia Nguyên bây giờ, sự ràng buộc này không biết là niềm vui hay gánh nặng, anh cũng không dám suy đoán.

Mệt mỏi đứng dậy về phòng, gió vén rèm cửa bay bay, Nhậm Dận Bồng ngã xuống giường, nhắm mắt không muốn động đậy.

Một lúc sau, anh lấy điện thoại di động ra, ánh mắt lưu lại trên ảnh đại diện của Trương Gia Nguyên trong chốc lát, lắc lắc đầu, bấm vào vòng bạn bè của Trương Gia Nguyên.

Nhậm Dận Bồng nhớ rằng hôm nay anh không quay hay chụp ảnh gì, nhưng Trương Gia Nguyên đã chụp hai bức ảnh của hai người trước khi bộ phim bắt đầu, mỉm cười và nói rằng muốn chụp làm kỷ niệm.

Nhắc mới nhớ, anh vẫn chưa xem thành quả, cũng không biết bức ảnh trông như thế nào, nhưng trình độ chụp ảnh của Trương Gia Nguyên luôn đáng tin cậy.

Trong đầu đang suy nghĩ mông lung, Nhậm Dận Bồng tiếp tục lướt xuống, nhưng động tác của anh đột nhiên dừng lại, vừa nãy, Trương Gia Nguyên vừa đăng một bài viết.

“Mặt sau của vầng trăng thì vẫn là vầng trăng.”
Một lời dẫn ngắn gọn, kèm theo một đoạn video nhỏ, Nhậm Dận Bồng dừng ngón tay trên nút phát, do dự bấm vào đó, trong đầu nghĩ rằng chắc là cậu đang trên đường trở về nhà và chụp ảnh mặt trăng trong đêm mà thôi, không có gì bất thường.

Đoạn video rất ngắn, vài giây đầu quả thật là mặt trăng, bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng ngời, đột nhiên màn hình đen kịt, biến thành khung cảnh một rạp chiếu phim.

Và khuôn mặt của Nhậm Dận Bồng đang nhìn vào máy ảnh.

Nhậm Dận Bồng nhìn chằm chằm vào bản thân trong video một cách trống rỗng, đôi mắt anh nhấp nháy, sau đó video hiện lên dòng chữ:

Mặt sau của vầng trăng vẫn là vầng trăng.

“Hoặc có thể là do em quá muốn mặt trăng trên bầu trời, bị nó ám ảnh đến mức, cảm thấy nhìn trăng dưới nước cũng không tệ.”

“Anh ấy không muốn làm trăng trong nước nữa.”

“Anh ấy thật sự rất giống anh."

Giống như một chuỗi các sợi chỉ được nối lại, mọi thứ dần trở nên rõ ràng, trái tim của Nhậm Dận Bồng nhảy lên và xuống liên tục, như muốn vỡ ra và tan biến trong giây tiếp theo.

Anh ôm ngực, tỉnh táo lại sau một hồi sững sờ, vội vàng ấn vào màn hình, lo lắng mở Wechat tìm kiếm Trương Gia Nguyên, nhấn vào hộp thoại trò chuyện.

“Gia Nguyên Nhi”

Thời điểm tin nhắn được gửi đi, anh dường như bừng tỉnh, rất muốn đem tin nhắn thu hồi. Anh vẫn chưa biết nên nói gì, cũng không biết phải đối mặt với Trương Gia Nguyên như thế nào.

Âm báo cuộc gọi đến xuất hiện vào giây tiếp theo, bộ não của Nhậm Dận Bồng như dừng hoạt động và anh bấm phím trả lời trong vô thức.

Sau khi kết nối có một khoảng im lặng kéo dài, không ai lên tiếng, chỉ nghe thấy hơi thở được truyền qua tín hiệu xác nhận sự tồn tại của đối phương.

“Anh nhìn thấy rồi?” Bên kia rốt cuộc cũng mở miệng, Nhậm Dận Bồng như người sắp chết đuối nhận được dưỡng khí, cả người tự động co rút lại như một quả bóng không còn hơi.

Anh chầm chậm gật đầu, nhận ra người bên kia không thể nhìn thấy nên lại khẽ “ừm”.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Nhậm Dận Bồng khẽ hỏi: “Nếu người khác nhìn thấy thì sao…”

Khi giọng nói phát ra, người đối diện đột nhiên hít một hơi, không khí trong phút chốc liền căng trở lại, Nhậm Dận Bồng nhận ra lời nói của mình có chút mơ hồ, bất giác xua tay, lời nói có chút không mạch lạc.

“Không phải, anh không phải là có ý đó, anh chỉ không nghĩ đến, có chút xấu hổ…”

Không khí căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

“Vừa rồi làm em sợ muốn chết, Bồng Bồng” Giọng của Trương Gia Nguyên có chút đau khổ, sau đó dương như phản ứng với điều gì đó, giọng nói liền tăng lên vài decibel, “Chờ đã, cái đó, ý của anh là…”

“Bang..” Một âm thanh va chạm với sàn nhà phát ra từ micro, sau đó là tiếng kêu đau đớn của Trương Gia Nguyên.

“Làm sao vậy? Em không sao chứ?” Nhậm Dận Bồng sửng sốt, bất giác đứng thẳng dậy, tay siết chặt điện thoại.

“Không, không có chuyện gì. Chắc do vui quá, không để ý nên ngã xuống giường” Trương Gia Nguyên xoa xoa chân, lời nói tràn ngập tiếng cười, “Đừng lo lắng”.

Nhậm Dận Bồng nhàn nhạt thở dài, nhưng xảy ra chuyện này, bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

“Cái đó chỉ có anh mới thấy được thôi, những người khác không thể thấy. Thật ra em không nghĩ mình sẽ nhận được phản hồi đâu. Em còn chuẩn bị sẵn rượu để giải sầu rồi.” Trương Gia Nguyên suy nghĩ một chút rồi giải thích, sau đó đổi giọng, “Nhưng nếu anh muốn cho cả thế giới xem…”

“Không muốn”, Nhậm Dận Bồng trực tiếp ngắt lời, sợ rằng Trương Gia Nguyên thật sự sẽ làm chuyện ngu ngốc gì đó.

Sau một lúc dừng lại, Nhậm Dận Bồng không biết tình huống hiện tại của hai người bây giờ là gì, anh không thể giải thích được, những câu trả lời khó hiểu, và cuộc trò chuyện thì đầy mơ hồ.

Cái này có tính là hai người đã làm lành không? Hay là…

“Khụ khụ cái đó….”

“Nhậm Dận Bồng”, Trương Gia Nguyên hắng giọng, lại đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, từng chữ từng chữ được bọc trong ký ức của mùa hạ năm ấy, lặng lẽ rơi vào tai Nhậm Dận Bồng.

“Ừ?”, suy nghĩ của anh trôi đi, và anh đáp lại trong vô thức.

“Em thích anh”.

Nhậm Dận Bồng đột nhiên tỉnh táo trở lại, mở to hai mắt, nhất thời quên thở, tựa hồ gặp phải cơn mưa lớn hoặc là anh đang lao mình vào biển cả, thế giới lắc lư trong cơn gió, tiếng tim đập đinh tai nhức óc vang lên.

Người bên kia vẫn không dừng lại, như muốn giải bày hết tâm tư của mình trước ánh trăng ngoài cửa sổ.

“Rất rất rất thích anh, loại như muốn nắm trong tay, loại như muốn bóp cho nó vỡ vụn, loại như muốn bỏ vào trong túi không cho ai cướp đi, chính là như vậy. Em thật sự rất rất thích anh.”

“Nhậm Dận Bồng, anh có thích em không?”

Không biết cảm giác đau nhức giữa môi và răng bắt đầu tràn ra từ bao giờ, Nhậm Dận Bồng cắn răng vào khớp ngón trỏ, lông mi khẽ run lên, đây không phải là ảo giác, đúng không? Trương Gia Nguyên đang nói thích anh.

Những rắc rối trong quá khứ, sự xa lạ của hai người, những lần gặp mặt làm ngơ đều dường như biến mất.

Nhậm Dận Bồng chỉ biết rằng Trương Gia Nguyên nói rằng em ấy thích anh.

Nhậm Dận Bồng cảm thấy chóng mặt, nhưng anh sợ người bên kia đợi quá lâu, anh luôn không muốn để Trương Gia Nguyên phải đợi chờ.

“Anh…”

Vì vậy anh cố gắng kìm nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cẩn thận và chân thành nói ra những lời đã chôn chặt vào một góc trái tim, bấy lâu qua đều không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.

“Có, anh cũng thích em.”

“Trương Gia Nguyên, anh cũng rất thích em.”
Giọng nói vừa vang lên, bên kia cũng chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, giọng nói của Trương Gia Nguyên lại xuất hiện, trầm thấp, có chút ý vị mơ hồ.

“Bồng Bồng, anh đang khóc à?”

“Anh không có…” Nhậm Dận Bồng mím môi lắc đầu và chớp chớp mắt, cố gắng ngăn lại sự ấm nóng nơi khóe mắt.

“Nhưng em rất muốn khóc” Nói xong, cậu bắt đầu thút thít một mình, giống như một con thú bị thương khiến người ta xót xa, “Để em yên, em có thể khóc cả tiếng luôn.”

“Mặt trăng cuối cùng cũng đáp xuống nơi em rồi. Ngày nào em cũng nhìn nó nhưng nó lúc nào cũng nằm ngoài tầm với. Em đã nghĩ nó cũng giống như anh, em sẽ không bao giờ có thể có được. Đôi khi em ghét nó đến mức muốn bóp nát nó.”

“Hiện tại em rất hạnh phúc, vui đến mức lồng ngực muốn nổ tung luôn. Đây không phải là giấc mơ đúng không? Ngày mai mở mắt ra chúng ta sẽ không phải quay lại như ban đầu không? Anh vẫn là mặt trăng treo trên bầu trời...”

“Em thật sự không dám đi ngủ nữa.”

Nhậm Dận Bồng lắng nghe những lời lẩm bẩm như trẻ con của Trương Gia Nguyên, lòng anh dịu lại. Anh thấy mình như đang ngồi trên khinh khí cầu, bay lên mây, nhìn thấy những ngôi sao màu hồng và dải ngân hà màu xanh.

“Gia Nguyên Nhi” anh nghe thấy chính mình nhẹ nhàng mở miệng.

“Hãy để anh làm mặt trăng của riêng em.”

HOÀN.

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net