Phần ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


06

Phó Tư Siêu tựa nửa người ở cửa, nhìn Nhậm Dận Bồng bối rối với đống quần áo trên giường, đi đi lại lại trong phòng như thể sắp gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm. Cuối cùng, như tự thỏa hiệp được với mình, anh nhặt một chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, khoác lên người, cau mày thở dài.

Siêu Siêu vừa muốn hỏi thăm, liền nghe thấy tiếng mở khóa, quay người liền sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn Trương Gia Nguyên xách một cái túi lớn đi vào.

“Siêu Nhi cũng ở đây sao? Em đã mua rất nhiều đồ ăn, mau cất vào tủ lạnh. Sau này anh và Bồng Bồng có thể ăn với nhau”. Trương Gia Nguyên bỏ qua ánh mắt của Phó Tư Siêu, bước đến từ từ bỏ đồ vào tủ lạnh.

“Sao em lại đến đây?” Cuối cùng Phó Tư Siêu cũng hoàn hồn, bắt đầu hỏi như súng liên thanh, “Hôm nay em định ở đây sao? Khi nào thì em đi? Sao lại mang theo nhiều đồ ăn thế này?”

Trương Gia Nguyên không trả lời, nhìn về phía sau, bất giác thấp giọng hỏi: “Anh ấy có phải ở trong phòng không?”

Phó Tư Siêu liền quên mất những câu hỏi vừa nãy, xua tay, vẻ mặt khó đoán: “Đúng vậy, cũng không biết là đang làm gì, cậu ấy đã chọn quần áo nãy giờ rồi. Không biết là đi gặp ai mà khiến cho Bồng Bồng phải ăn mặc nghiêm túc như vậy. Đáng sợ lắm, lúc nãy cậu ấy…”

“Phó Tư Siêu!” Cuộc nói chuyện đột ngột bị gián đoạn, Nhậm Dận Bồng không biết từ lúc nào đã bước ra ngoài, vẻ mặt có chút xấu hổ và căng thẳng, “Không phải cậu nói cần phối lại nhạc sao, đã làm xong chưa?”

“Sắp xong rồi”, Phó Tư Siêu không ngờ mình nói chuyện phiếm lại bị chính chủ bắt gặp, vội vàng hắng giọng, vờ như không có chuyện gì, “Hôm nay cậu định ra ngoài à? Gia Nguyên cuối cùng cũng về rồi…”

Phó Tư Siêu hất cằm về phía tủ lạnh, “Còn mang đồ ăn đến nữa”.

Nhậm Dận Bồng nhìn theo ánh mắt Phó Tư Siêu rồi lại nhìn Trương Gia Nguyên. Thật ra kế hoạch cùng nhau nấu ăn đã được lên từ lâu, chỉ là vẫn không có cơ hội thực hiện. Không ngờ Gia Nguyên lần này quay về lại nhớ kỹ điều này, còn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Trương Gia Nguyên bắt gặp ánh mắt của anh, khẽ nhướng mày, trên mặt như viết mấy chữ “Còn không mau khen em”.

“Cũng tốt, đã lâu không được nếm thử tài nghệ của Gia Nguyên, cũng có chút nhớ rồi”.

Nhậm Dận Bồng nhếch khóe miệng. Trương Gia Nguyên có phần trưởng thành hơn tuổi, có thể chăm sóc người khác chu đáo. Do đó, thỉnh thoảng, lúc cậu tỏ ra trẻ con, chẳng hạn như lúc này, luôn khiến người ta bất lực.

Người bên kia dễ dàng hài lòng, cong cong khóe mắt sau khi nghe Bồng Bồng nói.

“Siêu Siêu, sợ là em không ăn được bữa này rồi, Bồng Bồng với em có chuyện cần phải ra ngoài”.

Phó Tư Siêu đang cố gắng thuyết phục Nhậm Dận Bồng ở lại, sau khi nghe Trương Gia Nguyên nói, đầu có chút bối rối, sau trở thành thật nhiều dấu chấm hỏi màu đen, “Cái gì???”

Sau khi nhìn lại Trương Gia Nguyên, thấy cậu cũng đang ăn diện rất đẹp, lập tức thông suốt, ngón tay run rẩy chỉ qua chỉ lại giữa hai người, đau lòng dậm chân, “Thì ra hai người các cậu… Hẹn ước cùng nhau ăn cái gì chứ, trời ơi, ông xuống mà xem nè”

“Thôi đừng diễn nữa, hay là đợi lúc nào rảnh, em và Bồng Bồng nhất định sẽ cùng anh đi ăn bù lại, có được không?”

Nắm đấm của Trương Gia Nguyên đáp nhẹ lên vai Phó Tư Siêu, sau đó quay lại gật đầu với Nhậm Dận Bồng.

“Bồng Bồng, đi thôi.”

“Xin lỗi, trở về sẽ giải thích với cậu.” Nhậm Dận Bồng cũng vỗ vai Phó Tư Siêu một cái, sau đó đi theo Trương Gia Nguyên ra cửa.

Chỉ còn lại Phó Tư Siêu vẫn đang đứng ở đó, nhìn hai người ăn mặc như đang hẹn hò, trong lòng không khỏi càng buồn bực. Đợi đã, hẹn hò…?

“Hai người không phải là diễn đến mức này đó chứ?” Phó Tư Siêu không khỏi cảm thán. Cậu cũng biết một chút về chiến dịch giải cứu Gia Nguyên, nhưng mức độ nhập tâm của hai người này quả thực rất đáng kinh ngạc. Chụp ảnh thì không nói, bây giờ còn muốn cùng nhau hẹn hò? Đây là kiểu chiến lược gì đây?

Ngay khi nghe thấy, Nhậm Dận Bồng dừng lại, tim anh đập mạnh trong giây lát. Anh nắm chặt lòng bàn tay, sau đó lại thả ra, vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục tiến về phía trước. Đầu anh bỗng dưng đập vào lưng người trước mặt, có chút choáng váng.

Trương Gia Nguyên ngược lại rất bình tĩnh, quay sang Phó Tư Siêu.

“Sao hả?”

Phó Tư Siêu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cười cợt: “Không có gì, hai người diễn xong thì mau chóng tách ra. Em đừng có mà làm hại Bồng Bồng đó”

Cảm giác nóng trong người lập tức tan biến, như thể có một cơn mưa bất ngờ ập xuống trước mặt, Nhậm Dận Bồng đưa tay lên nắm cửa, khẽ siết chặt. Suýt chút nữa anh đã quên mất mình đóng vai trò gì, từ đầu đến cuối chỉ là một người đóng thế mà thôi.

Nếu như không có tin tức này, anh và Trương Gia Nguyên căn bản không có liên quan. Hiện tại đã như thế này, cũng không cần phải quan tâm quá nhiều, coi như là hoàn thành nhiệm vụ, sau ngày hôm nay, mọi thứ sẽ trở lại trạng thái ban đầu.

Trương Gia Nguyên còn tương lai tươi đẹp phía trước, so với cuộc sống bình thường của mình, ngay cả cái tên cũng không xứng để cùng được đem ra thảo luận.

“Không nói được vài câu tử tế, cẩn thận trở về em sẽ đánh anh”.

Trương Gia Nguyên giơ nắm đấm với Phó Tư Siêu. Sau đó ánh mắt rơi lên khuôn mặt của Nhậm Dận Bồng, cố gắng tìm một chút manh mối. Cậu không rõ mình rốt cuộc muốn thấy gì, chỉ cần đó không phải là vẻ thờ ơ là được.

Nhưng lòng cậu lại chùng xuống rồi, người đó mở cửa bước ra ngoài, không nói một lời.

“Tạm biệt”

Cậu miễn cưỡng cười toe toét, vẫy tay với Phó Tư Siêu rồi đóng cửa lại.

Bước cuối cùng mà Long Đan Ny đề ra - có sự chứng kiến của một bên thứ ba. Để kết thúc chuyện này, họ cần được mọi người bắt gặp để chứng minh rằng mối quan hệ giữa hai người thực sự thân thiết.

Có tuyên bố chính thức, hai người lên tiếng bác bỏ tin đồn, quan điểm của những người qua đường. Ba cái này sẽ hình thành nên một vòng tròn khép kín. Bằng cách này, mối quan hệ này sẽ được công chúng tin tưởng hoàn toàn.

“Tôi đã sắp xếp sẵn rồi, hình ảnh hai người gặp mặt sẽ xuất hiện trên Weibo. Nhớ kỹ, cư xử càng thân mật thì video của paparazzi sẽ càng bình thường, sau đó việc này sẽ kết thúc một cách hoàn hảo”

Nhậm Dận Bồng phải thừa nhận rằng Long Đan Ny thực sự rất chu đáo, nhưng khi đứng ở bên đường, anh ấy vẫn có chút lo lắng, làm sao để diễn được đây? Anh không có năng khiếu diễn xuất, cũng không biết nên diễn như thế nào để khiến mọi người tin tưởng.

“Em đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi”, Trương Gia Nguyên hào hứng nói, khuôn mặt tươi cười, “nhưng nếu anh không thích, chúng ta có thể thay đổi nó”

“... Sao chứ?”

“Không có gì nhiều đâu, chủ yếu là đi mua sắm, sau đó xem phim, tối thì cùng nhau đi ăn lẩu”. Trương Gia Nguyên nói một cách trôi chảy, xong còn búng tay, nhìn Nhậm Dận Bồng với đôi mắt sáng ngời.

Nhậm Dận Bồng sững sờ, cảm thấy lịch trình này có chút quen quen. Khi Sáng tạo doanh vừa kết thúc, mọi người đều muốn tụ tập. Anh cũng đã đi chơi, xem phim và ăn tối cùng bạn bè. Anh còn đi livehouse vào sinh nhật Tưởng Đôn Hào nữa, sự bận rộn đó thực sự làm giảm bớt nỗi nuối tiếc do thất bại khi không được thành đoàn.

Trương Gia Nguyên lúc đó thì bận rộn với nhóm mới, cho dù đi ăn cũng chỉ đi với bạn bè thân thiết, hai người như hai thế giới, dù có thỉnh thoảng gặp mặt cũng giả vờ làm ngơ.

Tại sao lại lập ra kế hoạch này? Nhậm Dận Bồng mặc dù rất muốn hỏi nhưng không nói ra lời, nếu Trương Gia Nguyên thật ra chỉ muốn chuẩn bị tốt cho ngày hôm nay thì sao.

“Được thôi.” Cuối cùng, anh chỉ trầm giọng đáp lại.

“Chúng ta đã thật lâu rồi không cùng nhau đi mua sắm”, Trương Gia Nguyên trên mặt lộ ra một chút hoài niệm.

Sự phiền muộn trong lời nói của cậu quá rõ ràng, Nhậm Dận Bồng đột nhiên cảm thấy mũi hơi cay, răng cắn chặt vào môi, cụp mặt xuống.
“Bồng Bồng”.

Người kia lại phát ra âm thanh.

Nhậm Dận Bồng ngẩng đầu lên, thấy bàn tay Trương Gia Nguyên đang duỗi trước mặt mình. Xương ngón tay của cậu hiện lên, bàn tay mảnh khảnh. Vết chai mỏng trên ngón tay gần như biến mất, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn dấu vết. Nghệ sĩ guitar fingerstyle Trương Gia Nguyên dường như đã rời xa anh vào mùa xuân năm 2021.

“Mau nắm tay em”

Anh nhìn thấy khuôn mặt điểm một lớp phấn nhẹ của Trương Gia Nguyên, đôi môi hơi hé mở, trùng với bóng dáng thiếu niên trong trí nhớ của anh, non nớt, bản lĩnh và trong sạch.

Chính Long tổng đã nói muốn hai người thân mật, anh không có lý do gì để từ chối.

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, không cần đan xen ngón tay, chỉ cần hai lòng bàn tay siết chặt vào nhau là được. Bàn tay anh gần như bị tay Trương Gia Nguyên bao phủ, trong lòng bỗng có chút xao động.

“Thật giống như trong mơ, cả trong mơ em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này” Trương Gia Nguyên nhẹ giọng lẩm bẩm, khóe miệng nở nụ cười, cuối cùng cả khuôn mặt tràn ngập sự sống.

“Hả?” Nhậm Dận Bồng không nghe rõ, chớp mắt hỏi lại.

“Em nói hôm nay thời tiết rất tốt” Trương Gia Nguyên nghiêng đầu cười với anh, đôi mắt cong cong sáng ngời.

“Nếu thời tiết tiếp tục tốt như vậy, có thể sẽ nhìn thấy được mặt trăng vào ban đêm”.

07

Vào ngày cuối tuần, đường phố tấp nập người.
Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng đeo khẩu trang, nắm tay đi cạnh nhau. Tiếng ồn ào của khu chợ hòa với âm thanh phát ra từ các cửa hàng kỹ thuật số, tạo ra một cảm giác hài hòa kỳ lạ.

Cuối hè, nhiệt lượng từ mặt trời vẫn không hạ bớt, làn da bị bôi lên một màu hồng nhạt, mồ hôi ngưng tụ trên chóp mũi, Nhậm Dận Bồng vô thức nhìn người kia.

“Có nóng không?” Trương Gia Nguyên nhìn anh cười tủm tỉm, xoay người, tự nhiên giơ tay lau mồ hôi trên mặt anh, “Đổ mồ hôi hết cả rồi”.

Nhậm Dận Bồng thân thể cứng đờ, tựa hồ định nói gì đó, cuối cùng chỉ mím môi. Anh biết lúc này chắc hẳn có một camera bí mật nhắm vào họ, mọi hành động của Trương Gia Nguyên cũng chỉ vì nguyên do này.

Anh không cần phải tiếp nhận, cũng không cần phải từ chối. Đột nhiên sinh ra cảm giác chán nản không thể giải thích, thật muốn cắn Trương Gia Nguyên một cái, không biết như vậy có thể thấy cậu tồn tại thật hơn một chút không.

Anh không thể hiểu được Trương Gia Nguyên, cũng không thể hiểu được sự thất thường của mình, tất cả đều như đám mây rất xa ở chân trời, không thể nắm lấy. Cảm xúc phức tạp trong lòng xẹt qua, Bồng Bồng trên mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh, lúc này, anh cảm thấy mình cũng từ từ học được cách để diễn rồi.

“Anh giận sao?” Trương Gia Nguyên tinh ý cảm nhận được có chuyện không hay, nhẹ giọng hỏi.

Cậu có một khả năng siêu phàm trong việc nắm bắt cảm xúc của Nhậm Dận Bồng, hoặc những cảm xúc này thường do cậu gây ra, vì vậy theo thời gian, Trương Gia Nguyên luôn có thể gióng lên cảnh báo và kịp thời điều chỉnh nó.

“Không có”, Nhậm Dận Bồng quay đầu lại, vừa rồi còn nghĩ là mình có tiến bộ, không phải là cái gì cũng viết trên mặt nữa, cuối cùng vẫn là bị Trương Gia Nguyên nhìn thấu. Giọng lại lộ ra một chút bất bình, “Không sao”.

“Em mời anh ăn kem, được rồi, anh ở đây đợi em một chút”.

Không đợi Nhậm Dận Bồng trả lời, Gia Nguyên đã quay người đi vào cửa hàng tiện lợi, một lát sau quay lại với hai hộp kem, đôi mắt sáng ngời, lắc lắc hộp kem như trẻ con.

“Lạnh lắm, để em gỡ nắp ra cho anh” Sau khi đưa kem cho Nhậm Dận Bồng, cậu chợt thở dài một hơi buồn bã, “Không được rồi, em sai rồi, chúng ta không thể nắm tay nhau khi ăn kem”.

Nhậm Dận Bồng múc một thìa bỏ vào miệng, có lẽ là sự mát lạnh nơi đầu lưỡi đã làm chậm khả năng suy nghĩ của anh, nghe vậy, anh vô thức đáp: “Vậy thì… chúng ta có thể nắm tay sau khi ăn”

Vừa nói xong, anh nghẹn ngào muốn nói thêm, nhưng lại bị người trước mặt cắt ngang, Trương Gia Nguyên nhướng mày cười, lớn tiếng nói: “Được, là do anh nói”.

Có hối hận cũng đã muộn, Nhậm Dận Bồng đành phải tiếp tục cúi đầu ăn kem, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là vành tai ẩn hiện dưới tóc, lặng lẽ đỏ lên.

“Vậy chúng ta sẽ xem phim gì vậy?” Hai người đang đi dạo vu vơ, Nhậm Dận Bồng đột nhiên nhớ tới chuyện này, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi.

Trương Gia Nguyên không ngờ Nhậm Dận Bồng thực sự sẽ cùng đi xem với mình, ánh mặt cậu chợt lóe sáng, nhanh nhẹn lấy điện thoại di động từ trong túi, giơ ra trước mặt Nhậm Dận Bồng, chỉ vào màn hình, nâng giọng.
“Em đã mua vé rồi, là bộ phim này. Nghe nói hiệu ứng truyền thông rất tốt, em thấy cũng được.”

“Đây là… một bộ phim lãng mạn?” Nhậm Dận Bồng nhìn thấy tiêu đề, cắn thìa kem, có chút khó chịu.

“Sao vậy, anh chưa đi xem phim dạng này với người khác bao giờ à?”

Trương Gia Nguyên nhìn anh cười, giọng nói vẫn điềm đạm, nhưng Nhậm Dận Bồng không thể nhìn rõ cảm xúc của cậu.

“Không phải, anh đã cùng bạn xem rất nhiều thể loại phim khác nhau” Thật ra Nhậm Dận Bồng không cần phải giải thích, chỉ là không hiểu sao cảm thấy có lỗi nếu không nói rõ ràng, “A, hình như từng xem bộ Phía trên vách đá, nhưng không có ấn tượng lắm”.

Có thể là cảm thấy vẫn chưa đủ, suy nghĩ thêm một lúc, lại lên tiếng: “Nhưng chuyện đó khác… Họ đều là bạn bè, cùng xem phim để qua thời gian thôi”.

“Ồ, vậy em không phải là bạn anh sao, em là gì hả, Bồng Bồng?”

Trương Gia Nguyên bất giác cảm thấy tâm trạng tốt lên hẳn, nhưng cậu vẫn chưa buông tha, tiếp tục hỏi Nhậm Dận Bồng, để xem người này có thể nói gì.

“Là bạn, đều là bạn” Nhậm Dận Bồng không nói được nữa, đành phải gật đầu, “Được rồi, vậy thì xem bộ này”.

Trương Gia Nguyên vẫn còn muốn trêu chọc nhưng phải dằn lại, nếu tiếp tục sẽ có người giận mất.

“Được, chúng ta sẽ cùng nhau xem bộ phim tình cảm lãng mạn này”. Cậu giả vờ vô thức lặp lại, từ bộ phim tình cảm lãng mạn đặc biệt được nhấn mạnh.

Nhậm Dận Bồng nãy giờ vẫn đang kiềm chế, suy nghĩ về chiếc máy quay bí mật không biết đang núp ở đâu, anh cảm thấy hiện giờ lời nói và việc làm của mình không ổn lắm, cả người cứng đơ như là một con rối.

Trương Gia Nguyên từ đầu đến cuối tâm trạng đều rất tốt, thấy Nhậm Dận Bồng cuối cùng cũng ăn xong liền giúp anh đem hộp ném vào thùng rác, sau đó thu tay về.

“Sao tay anh lại lạnh như vậy?” Sau đó còn nhẹ nhàng xoa xoa tay Nhậm Dận Bồng, khiến đầu ngón tay anh có chút ngứa.

Nhậm Dận Bồng sững sờ nhìn động tác của cậu, ánh mắt không khỏi lại rơi vào khuôn mặt Gia Nguyên. Nếu anh không nhầm, Trương Gia Nguyên đang rất nghiêm túc. Có lẽ cậu không quan tâm đến việc mình đang diễn, hoặc là…

Trên thực tế, Nhậm Dận Bồng đã suy nghĩ về khả năng này nãy giờ, và giờ anh cần câu trả lời từ người trước mặt để giải tỏa hoàn toàn những vướng mắc và bối rối của mình.

“Gia Nguyên Nhi”, anh muốn hỏi cho rõ ràng.

“Hả?” Trương Gia Nguyên ngẩng đầu, trong mắt như có vài ngôi sao, ánh mắt sâu thăm thẳm, khiến người ta có ảo giác mình là bảo vật được cậu cưng chiều.

“Anh… rất giống người kia sao?”

Mắt của Trương Gia Nguyên hơi nhíu lại, tựa hồ chưa có phản ứng, sững sờ tại chỗ, cho đến khi bàn tay trong tay mình đột nhiên bị rút ra mới bừng tỉnh.

“Em có bao giờ nghĩ đến, có thể em đang thể hiện tình cảm của mình với người kia thông qua anh sau khi hai người chia tay không…” Nhậm Dận Bồng không thể không hỏi. Anh có thể là chỗ dựa cho Gia Nguyên, nhưng anh không muốn trở thành người thay thế cho người khác, như vậy thật tàn nhẫn.

“Bồng Bồng…” Trương Gia Nguyên gọi tên anh, ánh mặt tràn ngập cảm xúc, muốn mở miệng nhưng lại không phát ra lời nào.

Ngọn lửa trong tim ngày càng yếu ớt, cho đến khi không gian hoàn toàn yên tĩnh, trái tim anh cuối cùng cũng chìm xuống đáy, Nhậm Dận Bồng cắn chặt môi, cúi đầu, xoay người bước về phía trước.

"Được rồi, anh hiểu rồi, Gia Nguyên, chúng ta…”
Cổ tay đột nhiên bị kéo lại, Nhậm Dận Bồng dùng sức một chút vẫn không thoát ra được, ngước lên nhìn Trương Gia Nguyên, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói cũng mất đi độ ấm.

“Không sao, lẽ ra anh phải nhận ra từ lâu rồi”

Trương Gia Nguyên vẫn nắm chặt tay anh không buông, nỗi bất an cuồn cuộn trong lòng, phải làm gì đây? Rõ ràng là mùa hè, nhưng cậu lại cảm thấy rất lạnh, người vừa cười với mình rồi sẽ đẩy mình ra xa lần nữa sao…

Cậu không biết mình nên nói gì, cậu chỉ không muốn Nhậm Dận Bồng trốn tránh mình, cậu không muốn hai người rời xa nhau, không muốn phải trở thành người xa lạ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của Nhậm Dận Bồng đã không còn dừng lại ở nơi cậu nữa. Trương Gia Nguyên cảm thấy ngực mình có một lỗ hổng và cả thế giới dường như đang sụp đổ.

Cậu sợ mình không bao giờ có thể chạm vào anh nữa.

Anh ơi, anh có thể nhìn em được không? Em phải làm sao đây, anh chỉ em với.

Nhậm Dận Bồng.

“Đúng vậy...”

“Anh ấy rất giống với anh”.

08

Để nói về mối quan hệ với người kia, Trương Gia Nguyên không biết nên bắt đầu từ đâu, thậm chí không hiểu tại sao hai người lại đến với nhau.

Đó chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, ánh mắt cậu tự động nhìn về hướng người mặc áo sơ mi trắng trong biển người. Anh ấy rất cao, chỉ thấp hơn cậu một chút. Chiếc răng thỏ lấp ló giữa hai vành môi, đôi mắt to sẽ lấp lánh khi nói chuyện với mọi người xung quanh. Hơn nữa, anh ấy cười lên trông rất đẹp.

Cậu bất giác muốn tiến lại gần người đó, cứ như gần người đó thêm một centimet thì chỗ trống trong tim sẽ lấp đầy thêm một chút. Vì vậy, cậu theo chỉ dẫn trong tim, bước đến gần người đó, nói nhỏ “Xin chào”.

Cậu nghĩ, đó giống như là, yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Thời gian hai người bên nhau không lâu, nhưng cậu đã nỗ lực hết mình đối xử dịu dàng với người đó, thậm chí khiến cho người đó bối rối hỏi: “Sao em lại tốt với anh như vậy?”

Tại sao ư? Trương Gia Nguyên không hiểu, chỉ cười trả lời: “Em đối tốt với anh, không phải là điều đương nhiên sao?”

Cậu cứ ngỡ hai người sẽ cứ thế này mãi. Như vậy, cậu không còn phải nhìn chằm chằm vào trần nhà mất ngủ, không còn những giấc mơ kỳ quái, cũng sẽ không bỗng chốc rơi vào khoảng không hụt hẫng. Giống như là căn bệnh đeo bám bao năm, cuối cùng cũng dần được chữa khỏi.

Đến ngày paparazzi tung đoạn clip đó ra thì mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng hoảng loạn bừng tỉnh khỏi ảo ảnh lộng lẫy này.

Cậu bước ra khỏi công ty, nhớ rằng Long Đan Ny nói rằng hai người đó rất giống nhau, vì vậy, cậu có thể nhờ Nhậm Dận Bồng giúp đỡ.
Nhậm Dận Bồng.

Sự thật cố gắng che giấu sắp lộ ra, vết thương ngỡ đã lành lại vỡ ra trong tích tắc, máu không ngừng chảy. Trương Gia Nguyên đứng ở cửa, lặng lẽ chờ đợi. Sau một lúc lâu, cậu cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Đôi mày người đó hơi cau lại, vẻ mặt có chút lo lắng, Trương Gia Nguyên nhìn anh rồi tự cười giễu mình. Thì ra không phải do mình có tình cảm cuồng nhiệt vô lý mà là do mình nhìn thấy anh ấy từ người kia.

Trương Gia Nguyên, cuối cùng cũng nhìn thấu sự thật, không muốn tiếp tục phạm sai lầm nữa. Cho dù mối quan hệ giữa cậu và Nhậm Dận Bồng đã được định sẵn là không có kết quả, cậu cũng không nên lừa dối bản thân, cũng như không nên liên lụy người khác.

Chỉ là không cần đợi đến lúc cậu tự chấm dứt mối quan hệ này, cùng với ngày cậu lên Weibo bác bỏ tin đồn, người kia đã chủ động liên lạc với Trương Gia Nguyên, đề nghị chia tay.

"Thực ra trước đây đã có người nói anh trông hơi giống Nhậm Dận Bồng, lúc đó anh chỉ coi đó là lời nói đùa. Nhưng hôm nay anh nhìn thấy ảnh của em trên Weibo, em có biết lúc em nhìn anh ấy… em có biết không… Vì ánh nhìn đó, anh liền sợ hãi muốn buông tay em."

"Anh vẫn luôn căng thẳng trong mối quan hệ này, anh không biết mình đã làm gì và có ưu điểm gì khiến em đối xử với anh tốt đến như vậy. Cứ giữ điều đó trong lòng khiến anh mệt lắm. Cuối cùng cũng có câu trả lời rồi, bây giờ anh thấy thoải mái lắm. Không cần phải cảm thấy có lỗi, không có ai nợ ai, trong mối quan hệ này, anh thật sự được em chăm sóc rất nhiều."

"Hiện tại cũng đến nước này rồi, chúng ta chia tay đi thôi, anh chúc em sớm cùng cậu ấy tay trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net