Phần hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03

Một ngày sau tin tức đó, công ty đưa ra thông báo chính thức, khiển trách những tay săn ảnh vô lương tâm, xua tan tin đồn bằng cách nói rằng hai nhân vật chính trong video là Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng. Đó chỉ là một trò đùa giữa những người bạn và không có một người đàn ông lạ mặt nào ở đây cả.

Họ cũng cảnh báo rằng nếu mọi người can thiệp quá nhiều đến đời sống riêng tư của nghệ sĩ, họ sẽ dùng đến các biện pháp pháp lý để bảo vệ quyền lợi nghệ sĩ của mình.

Những lời giải thích rất rõ ràng và có tổ chức, nhưng dư luận vẫn nghi ngờ. Họ đã có quá nhiều kinh nghiệm ăn dưa, không dễ bị lừa.

“Hả?” Nhậm Dận Bồng không thể tin vào tai mình, nhưng vẻ mặt của chị La, trưởng phòng quan hệ công chúng trước mặt đã cho anh biết rằng mình không nghe nhầm, “Phải làm đến mức này ạ?”

“Ừ, chúng ta càng tung ra được bằng chứng thì những suy đoán, nghi ngờ sẽ ít đi”

Trương Gia Nguyên ngồi bên cạnh, ngón tay đặt lên môi, cả người bình tĩnh, như thể mình không phải là trung tâm của vòng xoáy này.

“À..” Nhậm Dận Bồng liếc nhìn Trương Gia Nguyên, không rõ là cậu đồng ý hay từ chối, vì vậy anh đành gật đầu, “Được thôi”

“Vậy hai người chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi ra ngoài tìm một chiếc máy ảnh”.

Nói xong, cô mở cửa kính bước ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người trong văn phòng, sự im lặng bao trùm, Nhậm Dận Bồng hơi xấu hổ. Anh thật sự không ngờ mình và Trương Gia Nguyên phải tái hiện lại những bức ảnh trong video của paparazzi.

Trong lúc Nhậm Dận Bồng còn đang xuất thần, đột nhiên có một cánh tay ôm eo anh, phản ứng theo bản năng của Nhậm Dận Bồng là sợ đến mức đứng không vững. Giây tiếp theo anh lại bị đôi tay ấy kéo lại, khoảng cách của hai người không còn, nhìn rất thân mật.

“Trương Gia Nguyên, em làm gì…” Nhậm Dận Bồng không khỏi trừng mắt nhìn xung quanh, muốn đẩy tay cậu ra nhưng lại không nhúc nhích được, biểu cảm trên khuôn mặt cứng lại, “Mau buông tay”.

“Chị La không phải đã bảo chúng ta tạo dáng sao?”, Trương Gia Nguyên bình tĩnh, trong đôi mắt còn có một chút ý cười “Bồng Bồng, khi nãy anh đồng ý rồi”.

Tâm trạng của Nhậm Dận Bồng trở nên phức tạp, đúng vậy, anh đã đồng ý. Mà có lẽ ngay từ đầu anh không nên đồng ý yêu cầu vô lý này.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không thể từ chối.

… Nếu không, Trương Gia Nguyên phải làm sao đây?

“Coi như là anh nợ em”.

Bất đắc dĩ, Nhậm Dận Bồng tự mình điều chỉnh tâm lý một hồi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đi tới nắm tay Trương Gia Nguyên. Sự ấm áp từ lòng bàn tay của Trương Gia Nguyên bao phủ các ngón tay của anh, anh ảo tưởng mình sắp bị đốt cháy, vô thức muốn rút tay ra, lại bị người kia siết chặt.

Nụ cười trên mặt Trương Gia Nguyên càng đậm, trong mắt hiện lên vài tia sao sáng.

Nhậm Dận Bồng tránh ánh mắt của cậu, đầu óc có chút lộn xộn, nhất thời nghĩ rằng Trương Gia Nguyên thật sự rất thân thiết với người kia. Vì vậy, khi cậu vòng tay qua eo anh, nắm lấy tay anh, Trương Gia Nguyên cho rằng anh chính là người kia đúng không? Cũng may chị La đã quay lại, nếu không Nhậm Dận Bồng không biết suy nghĩ của mình sẽ bay đến đâu mất.

“Hai người đứng lên đi, để tôi tìm một góc độ giống như trong video”, chị La đi vòng quanh, nhìn hồi lâu “Ở đây đi, chụp nửa dưới khuôn mặt của Bồng Bồng thôi”.

Trương Gia Nguyên đặt cằm lên vai Nhậm Dận Bồng, môi cậu chỉ cách mặt anh nửa ngón tay, hơi thở phả vào khiến anh hơi run lên, Trương Gia Nguyên nhìn thấy Nhậm Dận Bồng nuốt nước bọt một cách khó khăn, không khỏi nhíu mày.

“ Bồng Bồng, răng thỏ”, cậu cười nhắc nhở. Giây tiếp theo, một bàn tay nhéo lên eo anh, cơn đau khiến anh rít lên một tiếng, sau đó nhanh chóng buông nhau ra.

“Được rồi, Long tổng thật giỏi, có thể nghĩ đến tìm Bồng Bồng, nhìn từ góc độ này thật sự rất giống người ở trong video”

Chị La hài lòng nhìn kết quả, vẫy tay với hai người họ.

Khi Nhậm Dận Bồng chụp xong, anh đã cách Trương Gia Nguyên một trăm tám mươi nghìn mét, lúc này lại phải đến trước mặt chị La để xem ảnh chụp cùng Trương Gia Nguyên.

“Diễn xuất khá tốt…” Nhìn vào máy ảnh, Nhậm Dận Bồng lẩm bẩm.

Vì video khá mờ nên anh chỉ có thể nhìn thấy nụ cười của Trương Gia Nguyên, không thể nhìn thấy ánh mắt của cậu. Tuy nhiên, video đó mới là thật, còn đây chỉ là giả.

Trương Gia Nguyên nghe thấy thì giật mình, nở nụ cười gượng gạo, lấy điện thoại ra đăng hình lên weibo.

"Chỉ có Bồng Bồng mới nhận ra tiềm năng làm diễn viên của em thôi. Biết đâu chừng sau này em sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng trong tương lai".

Into1-Trương Gia Nguyên:

Bạn bè tốt ôm nhau thì có sao chứ? @ Nhậm Dận Bồng
[Hình ảnh]

Nhậm Dận Bồng:

Chỉ là bạn bè thôi mà @ Into1-Trương Gia Nguyên
[Hình ảnh]

04

Sau khi hai người phát Weibo đã gây ra làn sóng lớn, nếu như tuyên bố trước đó vẫn khiến mọi người bán tín bán nghi thì hiện tại, công chúng đã bị thuyết phục. Thậm chí, nhiều người bắt đầu nghi ngờ rằng chuyện này đã được tính toán từ trước.

Phản ứng của người hâm mộ thậm chí còn dữ dội hơn như vậy. Fan của Nhậm Dận Bồng cho rằng Trương Gia Nguyên quấy rối tình dục nơi làm việc, động tay động chân không cần thiết. Fan của Trương Gia Nguyên thì chế nhạo việc Nhậm Dận Bồng muốn trói chặt với Trương Gia Nguyên.

Kết quả là, tin đồn tình ái biến thành trận chiến giữa những người hâm mộ, sau ba đến bốn ngày, cuối cùng cũng dần lắng xuống.

Nhậm Dận Bồng vốn tưởng rằng công chúng dần dần bị thu hút bởi những điểm nóng mới thì sự việc này có thể hoàn toàn chấm dứt, anh cũng có thể rút lui, không ngờ đến một tuần sau lại bị Long Đan Ny gọi đến văn phòng.

Không khí trong phòng không đến mức trầm mặc như lần trước. Bức ảnh của anh và cậu thật sự đã phần nào giải quyết được vấn đề trước đó. Trương Gia Nguyên ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng gật đầu chứng tỏ mình vẫn đang lắng nghe, không biết là đang thật sự hối lỗi hay chỉ là giả vờ ngoan ngoãn.

Long Đan Ny cuối cùng cũng đặt bút xuống, ngước mắt lên nhìn Nhậm Dận Bồng: "Em hiểu chưa?"

Nhậm Dận Bồng do dự, sau một lúc im lặng, cuối cùng anh hỏi: "Có cần thiết phải như vậy không? Em nghĩ mọi người đã … tin rồi chứ"

"Nói như thế nào nhỉ, Bồng Bồng, em không hiểu về truyền thông", Long Đan Ny gõ ngón tay lên bàn và kiên nhẫn giải thích "Trước tiên là thông báo chính thức, sau đó em và Gia Nguyên đăng bài xác nhận trên weibo. Bây giờ chúng ta cần gì tiếp theo? Cần phải có bên thứ ba chứng kiến chuyện này.”

"Chuyện này đã lắng xuống chưa? Đã lắng xuống rồi, nhưng vấn đề là nó rất dễ bị bùng lên trở lại, bởi vì thông điệp họ nhận được hiện tại là thụ động, chỉ có chúng ta truyền tải nó. Cần phải để cho mọi người tiếp cận nó một cách chủ động hơn".

Nhậm Dận Bồng vốn không giỏi ăn nói, đứng trước người đã trải qua sóng gió như Long Đan Ny thì càng thêm chật vật, lại thấy Trương Gia Nguyên đang tỏ vẻ ngoan ngoãn, đầu óc nhất thời đình công, không có cách nào phản bác.

"Sau này sẽ không phát sinh cái khác nữa chứ…"

"Chắc chắn không, đây chính là lần cuối cùng" Long Đan Ny nhìn thấy sự ngại ngần của anh, trả lời nhanh chóng.

Răng của Nhậm Dận Bồng cắn vào môi, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn lúc thi đại học. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, thấy Long Đan Ny và Trương Gia Nguyên đều đang nhìn mình. Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, hiện tại Nhậm Dận Bồng không cách nào rút chân ra khỏi con thuyền này nữa.

"Nếu vậy thì được"

"Được, quyết định như vậy đi. Sau khi việc này hoàn toàn giải quyết xong, công ty sẽ đãi em một bữa thịnh soạn". Long Đan Ny cười nhạt, trong lời nói càng thêm phần cảm khái.

Trương Gia Nguyên không ra vẻ mình là học sinh ngoan nữa, cậu nghiêng đầu nhìn Nhậm Dận Bồng, giọng điệu lanh lảnh.

"Đừng nói đến bào ngư di cá, Bồng Bồng, nếu anh muốn trăng tròn, em cũng sẽ hái xuống cho anh"

"Anh không cần, em vẫn là để cho…"

Vừa thốt lên, anh đã phản ứng lại và nuốt xuống nửa câu sau, có vẻ nhắc đến sự tồn tại của người đó vào lúc này thì không tốt lắm. Lồng ngực của Nhậm Dận Bồng hơi chua xót.

"Tốt hơn em hãy quản lý tốt chính mình. Từ giờ, hãy cẩn thận hơn một chút…" Bồng Bồng không thể nói hết câu một cách mạch lạc.

Trương Gia Nguyên dường như hiểu Bồng Bồng muốn nói gì, ánh mắt tối sầm lại, bày ra dáng vẻ giả ngốc.

Long Đan Ny không thèm nghe sự tranh cãi của hai người, vẫn còn nhiều việc cần giải quyết, vung tay đuổi người: "Đi đi, mau ra ngoài, nhìn hai đứa đã đủ thấy mệt rồi".

05

Công ty cuối tuần khá vắng người, cả hai sóng bước trên đường, không ai lên tiếng.

"Tính ra em vẫn chưa có cơ hội để thực sự nói cảm ơn anh". Cuối cùng, Trương Gia Nguyên là người phá vỡ sự im lặng này, hôm nay cậu mặc một chiếc áo màu xanh lam, không khác gì năm mười bảy tuổi.

Nhậm Dận Bồng nghe cậu nói, bất giác dừng lại, sau đó lắc đầu và tiếp tục đi về phía trước. Sau ba, bốn bước, anh cuối cùng dừng lại và nhìn Trương Gia Nguyên đang đứng đó.

"Sao vậy?"

"Không có, chỉ muốn xem anh có quay lại nhìn em không thôi"

"Nhàm chán"

Nhậm Dận Bồng cau mày, có nhiều lúc anh thật sự mệt mỏi với cách hành xử của Trương Gia Nguyên, không hề tuân theo một nguyên tắc nào. Ngay cả trong scandal này, cậu cứ như là người ngoài cuộc, tùy ý để cho công ty và những người xung quanh giải quyết.

Vì vậy, Nhậm Dận Bồng không thể không hỏi: "Sao em không lo lắng gì hết?"

Trương Gia Nguyên dựa vào bàn, làm ra vẻ mình đang thực sự suy nghĩ. Lát sau vẻ mặt của Nhậm Dận Bồng càng ngày càng lạnh, cậu biết đó là dấu hiệu của sự tức giận, sợ rằng mình thực sự sẽ chọc giận người này, cậu vội vàng giải thích.

“Anh đừng nghĩ rằng Long tổng tử tế như vậy. Thực ra hôm xảy ra chuyện, chị ấy gọi em đến mắng ong cả đầu, lúc đó em cảm thấy mình sắp chết luôn á”, nói xong còn ra vẻ ngậm ngùi “Lúc sau thì Long tổng nói tìm được biện pháp ứng phó rồi, em hỏi ra thì mới biết chị ấy nghĩ đến anh”.

Nhậm Dận Bồng nhớ hôm đó anh đã gặp Trương Gia Nguyên ở cửa công ty, tâm trạng cậu thực sự không tốt lắm, cô đơn như một con thú bị thương.

“Làm sao em biết chắc rằng anh sẽ đồng ý giúp, ai mà lại chấp nhận đứng ra làm trò ngu ngốc này” Nhậm Dận Bồng hỏi xong thì tự nhận ra mình chính là ngốc như vậy, cảm thấy có chút chán nản khi nghĩ đến điều này.

Trương Gia Nguyên cũng cười, trên mặt hiện lên vài nếp gấp khiến cậu trông gầy đi nhiều, chỉ có nụ cười làm giảm bớt cảm giác lạnh lẽo do nét mặt mang lại.

“Bồng Bồng, anh còn nhớ hồi đó Ngân Hà từng cùng nhau chôn thư dưới gốc cây không? Từ trước đến nay, em luôn tin rằng, cảm nhận của em về anh chưa từng sai”.

“Anh chính là sự tồn tại lương thiện nhất.”

Nhậm Dận Bồng ngỡ ngàng. Khoảng thời gian đó đã trôi qua rất lâu rồi, đôi khi anh còn nghi ngờ liệu rằng nó có thực sự tồn tại hay không. Hay anh và Trương Gia Nguyên vốn chỉ là hai cực của thế giới, và cuộc gặp gỡ của hai người chỉ là một giấc mơ của anh mà thôi.

“Đừng nói đến chuyện này nữa”, Anh thẳng thừng cắt ngang, quay đầu lại với người đối diện, “Hiện tại em cũng  …”

Nhậm Dận Bồng vốn dĩ muốn nói rằng Gia Nguyên đã có người mình thích, nhưng tiềm thức lại trốn tránh sự thật này, cuối cùng khiến cho lời nói trở nên mơ hồ.

Nhậm Dận Bồng không muốn nghĩ đến câu chuyện của anh và Trương Gia Nguyên vào mùa hè năm đó. Anh nghĩ rằng cứ để những ký ức đó được viết nguệch ngoạc cũng được, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh muốn cắt đứt nó một cách dứt khoát.

Nhậm Dận Bồng sải bước về phía trước, bôi quá khứ thành những chấm mực nhòe nhoẹt.
“Anh nghĩ tốt hơn hết, sau này chúng ta hãy giữ khoảng cách với nhau”.

“Sau này nếu chúng ta có chụp ảnh nhóm hay gì đó, em nhớ phải giải thích rõ với người đó, anh chỉ là người qua đường thôi, không cần phải hiểu lầm anh”.

“Phải rồi, đó giờ cũng chưa kịp nói chúc mừng em”.

Trương Gia Nguyên yên lặng lắng nghe anh nói với giọng điệu bình thản, cố tình muốn vẽ ra dải phân cách giữa hai người, trái tim cậu như bị vô số sợi tơ cào qua, gió lại thổi ngược, nỗi đau hằn vào tận trong xương.

Nên nói gì đây? Có rất nhiều lời cậu muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Người xưa tạo ra tiếng Trung để đơn giản hóa giao tiếp, nhưng hiện giờ cậu không thể sắp xếp và kết hợp chúng để tạo ra một câu nói hoàn chỉnh.

“Trễ rồi”. Vì vậy, cậu chỉ có thể mỉm cười.

“Cái gì?” Nhậm Dận Bồng không kịp phản ứng.

“Em và người đó chia tay rồi” Trương Gia Nguyên vẫn nói với giọng điệu bình tĩnh, thậm chí không nhìn ra được dù chỉ là một chút mất mát hay tiếc nuối.

Nhậm Dận Bồng sững người tại chỗ, đôi mắt hơi mở to, tưởng đâu mình đang nghe nhầm.

Có phải là bị công ty ép không, nhưng nếu như vậy thì chắc chắn Trương Gia Nguyên sẽ không thể bình tĩnh như vậy. Nhưng nếu không phải vì nguyên do này, thì rốt cuộc là tại sao?

“A…?” Nhậm Dận Bồng không biết nên nói gì bây giờ.

“A…” Trương Gia Nguyên cũng kéo dài giọng.

Nhậm Dận Bồng hơi sững sờ, nhếch mắt trừng lại cậu: “Em đang nghiêm túc đấy hả?”

“Anh ấy không muốn làm trăng trong nước nữa”, sau đó cậu bật cười “Nói cho dễ hiểu thì, em bị đá rồi”.

Nhậm Dận Bồng đại não có chút trầm xuống, trong nháy mắt bối rối, một lúc sau mới có phản ứng, không biết làm sao muốn an ủi Trương Gia Nguyên.

“Vậy em thế nào rồi?”

“Không sao”, để tăng thêm độ tin cậy, Trương Gia Nguyên vỗ ngực, sau đó duỗi ngón trỏ ra chỉ vào Nhậm Dận Bồng, “Anh đừng có bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như vậy”

“Hơn nữa, em vẫn thích mặt trăng trên bầu trời hơn. Mặc dù nó không thể thuộc sở hữu của riêng em, nhưng ít ra nó vẫn sẽ luôn ở đó và không ai có thể trộm đi mất. Như vậy cũng rất tốt. Em thậm chí còn có thể đặt tên cho mặt trăng của mình, chẳng hạn như Bồng Bồng nè, anh nói có đúng không?”

Nhậm Dận Bồng nhìn cậu, muốn nói với Trương Gia Nguyên, em có biết bây giờ em cười trông xấu đến nhường nào không. Giống như là… em sắp khóc vậy, còn giả vờ mạnh mẽ làm gì, đều bị anh nhìn thấu cả rồi.

Nhưng nỗi phiền muộn khiến anh không nói nên lời, vì vậy anh vô thức bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt.

Trương Gia Nguyên là vì tình yêu mà đau lòng, còn mình thì là vì cái gì. Sao lại khó chịu như thế này?

Cả người vốn đã vỡ vụn, Trương Gia Nguyên sững sờ, cái ôm bất ngờ của Nhậm Dận Bồng khiến tim cậu nhảy dựng lên, ồn ào khuấy động màng nhĩ.

Cậu thận trọng nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy mặt trăng tình cờ đến trong vòng tay mình.

_________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net