17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17)

"Phụ thân chết cũng không khóc, đúng là không có trái tim......"

"Cái loại tiểu độc oa chỉ thích sâu bọ......"

"......"

Từ nhỏ đến lớn, không có người dạy qua Cung Viễn Chủy cái gì là yêu. Hắn cũng chưa từng cảm thụ qua bao nhiêu tình cảm từ nhị vị song thân phụ mẫu.

Huyết mạch Chủy Cung vô cùng suy nhược, phụ thân hắn đem tất cả tinh lực đều đặt vào việc chấn hưng Chủy Cung, mà mẫu thân thì đem tinh lực chiếu cố phụ thân. Trong hồi ức có hạn của Cung Viễn Chủy, phụ mẫu song thân cơ hồ không có bồi qua hắn.

Thời gian hắn ở cùng phụ mẫu còn không bằng thời gian hắn ở bên độc trùng.

Cho nên lúc ở chủ phòng Chủy Cung nhìn thấy thi thể be bét máu của phụ thân, hắn trong lòng ngoài kinh sợ cũng không có quá nhiều đau xót. Thậm chí trong tang lễ của phụ mẫu, hắn cũng không cảm thấy quá bi thương khi mất đi song thân, ngược lại càng lo lắng không biết tương lai phải tự sống sót như thế nào.

Nếu như Cung Thượng Giác chưa từng xuất hiện, hoặc là hắn sẽ chết tại một xó xỉnh không người để ý. Hoặc là hắn sẽ may mắn sống tiếp, trở thành một kẻ máu lạnh chỉ biết có chế độc dụng độc.

Có lúc Cung Viễn Chủy sâu tận đáy lòng âm thầm cảm tạ Lãng đệ đệ không may rời đi, để hắn có cơ hội trở thành đệ đệ của Cung Thượng Giác. Nhưng loại ý nghĩ này chỉ cần xuất hiện trong một cái chớp mắt, Cung Viễn Chủy liền đưa tay quạt chính mình một bạt tai.

Trở thành đệ đệ của Cung Thượng Giác, là hắn đời này may mắn, trừ cái đó ra, hắn không dám xa xỉ nghĩ quá nhiều.

Hắn muốn trở thành một đệ đệ có thể khiến Cung Thượng Giác tự hào, muốn cùng Cung Thượng Giác san sẻ trọng trách quan trọng trên vai, muốn nhìn Cung Thượng Giác trên mặt tươi cười.

Hơn mười năm ngắn ngủi trong sinh mệnh cô độc này của hắn, chỉ có Cung Thượng Giác là một chùm sáng duy nhất, là ràng buộc duy nhất, chỉ cần Cung Thượng Giác nói một câu, hắn sẵn sàng từ bỏ tất thảy mọi thứ thuộc về mình.

Hắn vẫn luôn cho rằng đây là tình cảm huynh đệ tương thân thương ái không thể cắt đứt.

Thẳng đến Lâm Chỉ xuất hiện, phá vỡ cuộc sống vốn yên tĩnh. Hắn mới đột nhiên phát hiện chỗ không hợp lý, hắn đối với Cung Thượng Giác không chỉ là tình huynh đệ, mà còn tồn tại một loại cảm giác sâu sắc hơn. Chỉ là hắn còn trẻ người non dạ, lại không dám nghĩ ngợi sâu xa, cho nên hắn không cách nào giải thích được phần tình cảm này.

Đến giờ phút hiện tại Cung Viễn Chủy mới bừng tỉnh đại ngộ, vui sướng cùng ưu tư quá lớn cùng một lúc dâng trào khiến hắn không biết phải làm sao.

Niềm vui tột cùng này hóa ra lại là một đoạn tình cảm song phương trái với luân thường đạo đức khiến cả hai trầm luân.

Bi thương cùng quẫn này là do cảm thấy mình ngộ ra quá muộn, bản thân dốt nát vô tri từng ấy năm qua, để Cung Thượng Giác một thân một mình gánh chịu tất cả.

Cung Viễn Chủy bối rối đứng dậy muốn đi tìm Cung Thượng Giác, đi chưa được mấy bước lần nữa bị cảm xúc mãnh liệt đánh gục, hắn đứng bên cạnh mặc trì, khóc không thành tiếng.

Không biết qua bao lâu, Cung Viễn Chủy mới khôi phục lại bình tĩnh, hít sâu mấy hơi sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài cửa chỉ có một mình Kim Phục vẫn như cũ trông coi hắn.

"Ca ta còn chưa trở lại sao?" Cung Viễn Chủy tận lực dùng ngữ điệu bình tĩnh hỏi.

Kim Phục quay sang liền nhìn thấy Cung Viễn Chủy ánh mắt phiếm hồng, không dám nói nhiều, chỉ trả lời, "Bẩm Chủy công tử, vẫn chưa."

"Bây giờ là giờ nào?" Cung Viễn Chủy nhìn trời sắc, nhíu mày hỏi.

"Đã là giờ Hợi."

Đến tột cùng là chuyện gì, cũng đã giờ Hợi còn ở đại điện?

"Ta muốn đi Chấp Nhẫn đại điện." Cung Viễn Chủy nói, hắn bây giờ một khắc cũng không cách nào tự mình tiếp tục chờ đợi, hắn muốn gặp Cung Thượng Giác.

Kim Phục có chút khó khăn, "Chủy công tử, Giác công tử có lệnh không cho phép người bước khỏi Giác Cung một bước."

Cung Viễn Chủy trên mặt thoáng qua một tia lãnh khí, tay phải nhẹ nhàng đặt lên túi ám khí bên hông "Ngươi cảm thấy ngươi ngăn được ta?"

Kim Phục quỳ phục một chân trên đất.

"Thuộc hạ sẽ tận lực."

"Ngươi!" Cung Viễn Chủy tuy biết Kim Phục chỉ là đang phụng mệnh hành sự, nhưng hắn nhất định muốn rời Giác Cung.

Chỉ là hắn lúc này phong hàn chưa lành, thể hư bất lực, cùng Kim Phục xung đột chính diện sợ là không chiếm được thượng phong, thế là hắn tự tay sờ về phía túi ám khí lôi ra ám khí gây tê liệt, chuẩn bị tìm đúng thời cơ, một kích công thành.

Kim Phục cũng liền hiểu thủ đoạn này của Cung Viễn Chủy, tay cầm chuôi đao, nửa phần không dám buông lỏng.

"Kim Phục, ca ca đi Chấp Nhẫn đại điện, đến tột cùng cần làm chuyện gì?"

"Điểm này thuộc hạ quả thực không biết."

Ngay tại lúc Cung Viễn Chủy chuẩn bị động thủ, Giác Cung đại môn đột nhiên bị đẩy ra, sáu tên Hoàng Ngọc thị vệ bước nhanh đi thẳng tới trước mặt Cung Viễn Chủy.

"Hoàng Ngọc thị vệ?" Hoàng Ngọc thị vệ trực thuộc dưới trướng các Trưởng lão, lúc này tới Giác Cung, sợ không phải chuyện gì tốt.

Dẫn đầu Hoàng Ngọc thị vệ đứng ở dưới cầu thang, cất cao giọng nói, "Phụng trưởng lão viện trưởng lão chi lệnh, thỉnh Chủy công tử đi tới trưởng lão viện một chuyến."

Cung Viễn Chủy thả xuống tay đang sờ lấy ám khí, nhìn Kim Phục một cái sau hỏi Hoàng Ngọc thị vệ, "Ca ca ta Cung Thượng Giác cũng tại trưởng lão viện sao?"

Hoàng Ngọc thị vệ gật đầu ngầm thừa nhận.

"Tốt." Cung Viễn Chủy gật gật đầu, Hoàng Ngọc thị vệ tự mình truyền lệnh, cho dù là Kim Phục cũng không tiện ngăn cản.

Cung Viễn Chủy nghiêng đầu ho khan vài tiếng, miễn cưỡng lên tinh thần đi theo Hoàng Ngọc bọn thị vệ hướng về trưởng lão viện đi đến, hắn cũng lo lắng, đến tột cùng là chuyện gì, đêm hôm khuya khoắt còn đem người thỉnh đi trưởng lão viện.

Một cỗ dự cảm bất thường bồi hồi ở trong lòng, chậm chạp không tiêu tán.

"Nghe Chủy công tử thân nhiễm phong hàn, y phục đơn bạc như vậy chỉ sợ sẽ khiến bệnh tình càng thêm trầm trọng, không bằng trước tiên ngài nên khoác thêm áo choàng đi?" Hoàng Ngọc thị vệ dẫn đầu đột nhiên nhớ tới tới lời căn dặn của Cung Thượng Giác trước khi đến đây, mắt thấy Cung Viễn Chủy chỉ mặc thân trường sam đơn bạc, thế là mở miệng nhắc nhở.

"Không cần, đi thôi." Cung Viễn Chủy một lòng muốn gặp Cung Thượng Giác, tăng thêm trong lòng bất an, nào còn có rảnh rỗi để ý y phục.

Cung Môn trên dưới sự vụ lớn nhỏ đều từ Chấp Nhẫn định đoạt, dưới tình huống bình thường trưởng lão viện chỉ xem như tinh thần tượng trưng đứng ra chứng kiến, tỉ như tại những buổi triều hội, lễ tế, cùng các sự kiện quan trong. Còn không, phải là sự tình phạm đến cung quy của Cung Môn, mới cần đến Trưởng lão viện định đoạt.

Đến bên ngoài Trưởng lão viện, Hoàng Ngọc thị vệ dừng bước, ra hiệu Cung Viễn Chủy tự mình tiến vào. Cho lui cả thị vệ, nhất định là có chuyện quan trọng.

Cung Viễn Chủy mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là bước nhanh hướng chính sảnh trưởng lão viện đi đến, vừa đi tới cửa ra vào cách đó không xa, liền nghe được trong chính sảnh có âm thanh nghị luận,một trong số đó chính là của Cung Thượng Giác.

Trong chính sảnh, Chấp Nhẫn ngồi tại trên chủ vị, Hoa Tuyết Nguyệt tam đại trưởng lão đứng ở tả hữu, mà trong chính sảnh, thân hình Cung Thượng Giác quỳ thẳng tắp, giống như một gốc thương tùng bách thúy sừng sững không ngã.

"Thượng Giác, ngươi có biết đây là sự tình đến mức nào đại nghịch bất đạo, vi phạm luân lý?!" Hoa trưởng lão thanh âm nghiêm nghị vang vọng chính sảnh.

Nguyệt trưởng lão âm thanh theo sát phía sau, mang theo chút tận tình khuyên bảo, "Thượng Giác a, con luôn luôn làm việc chững chạc, so với thế hệ của mình cũng là tinh anh xuất chúng, hơn ai hết con phải hiểu..."

"Chư vị trưởng lão, Chấp Nhẫn đại nhân." Cung Thượng Giác trầm giọng ngắt lời, trang trọng chắp tay hành lễ xong thì nói, "Ta Cung Thượng Giác lời vừa mới nói, từng chữ từng chữ một, đều là đúc kết sau khi suy nghĩ cặn kẽ."

Tất cả trưởng lão nghe vậy đều xôn xao.

Ngoài cửa Cung Viễn Chủy bước chân dừng lại, đưa tay đỡ lấy chính sảnh đại môn mới có thể ổn định thân hình.

Cung Thượng Giác ánh mắt trầm định, mang theo uy áp không chút nghi hoặc "Ta đối với Viễn Chủy, không chỉ là huynh đệ thân tình."

Nói xong, đón nhận ánh mắt chấn kinh cùng phẫn nộ từ các trưởng lão, Cung Thượng Giác lần nữa hành lễ nói, "Chuyện này đều do một mình ta gây ra, ta thân là huynh trưởng, chưa làm tròn chức trách của một vị huynh trưởng, còn đối với đệ đệ của mình nảy sinh tình cảm bất luân, đều là sai lầm của một mình ta.

Viễn Chủy còn chưa nhược quán, trẻ người non dạ, đối với chuyện này cũng không hiểu rõ tình hình. Mong các trưởng lão chớ liên luỵ đến y, hết thảy trách phạt một mình ta gánh chịu là được."

Nguyệt trưởng lão cùng Tuyết trưởng lão thần sắc đều là một mặt đau lòng nhức óc, mà Hoa trưởng lão thì tức giận nói không ra lời.

Cung Thượng Giác ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén mà thâm thúy theo thứ tự nghênh tiếp ánh mắt các trưởng lão "Nếu như các trưởng lão vẫn còn điều bất mãn, khăng khăng muốn trách phạt Viễn Chủy, vậy ta không thể làm gì khác hơn là mang Viễn Chủy cùng rời khỏi Cung Môn, từ đây núi cao đường xa, cũng không ô nhục danh dự Cung Môn."

Lời này nhìn như lui bước, nhưng trên thực tế cũng đã coi như một câu uy hiếp, hơn nữa đối với Cung Môn mà nói, là tuyệt đối hữu hiệu uy hiếp.

"Thượng Giác! Ăn nói cẩn thận!" Chấp Nhẫn nghe vậy đứng bật dậy, quát lớn.

Cung Thượng Giác khôi phục khuôn mặt nhàn nhạt như nước, "Ta chỉ có một ý định duy nhất... tất cả trách phạt một mình ta gánh chịu. Chỉ cần là điều Viễn Chủy cần, cho dù là Cung Môn cung quy, ta cũng có thể nói phá liền phá."

Cung Môn đối với Cung Thượng Giác mà nói, là khắc vào cốt nhục trách nhiệm cùng bận tâm, bất kỳ thứ gì trong lòng Cung Thượng Giác đều khó có khả năng cùng Cung Môn so sánh.

Nhưng duy chỉ có Cung Viễn Chủy.

Người duy nhất hắn đời này khát vọng trân quý yêu thương.

......

"Ngươi có biết ngươi làm việc này sẽ phải gánh chịu trừng phạt như thế nào không?!" Hoa trưởng lão cả giận nói.

"Thượng Giác không biết, nhưng sẽ không hối hận."

"Ca......"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net