18💘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18)

Chính sảnh trưởng lão viện đèn đuốc sáng trưng, Chấp Nhẫn cùng các trưởng lão ở trên cao nhìn xuống, một phòng ánh mắt hướng về phía người vừa bước vào là Cung Viễn Chủy, còn Cung Viễn Chủy chỉ nhìn thấy mỗi Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác tuy là tư thái quỳ, lại eo lưng thẳng tắp, trên mặt nhất quán mang theo biểu tình lạnh nhạt. Không chỉ có không hiện ra chút yếm thế nào, thậm chí so với mấy vị trên kia càng điềm nhiên tự tại hơn.

"Viễn Chủy......" Nhìn thấy Cung Viễn Chủy đi vào chính sảnh, Cung Thượng Giác trên mặt đang lạnh nhạt bỗng lướt qua một chút dao động, Cung Viễn Chủy gò má tái nhợt cùng hốc mắt phiếm hồng rõ ràng, khiến y lo lắng không thôi, lại thấy hắn y phục đơn bạc, trong lòng âm thầm trách móc Hoàng Ngọc thị vệ không làm đúng mệnh lệnh.

Rõ ràng y đã cố ý nhắc nhở vô cùng cụ thể.

Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác thật sâu, bốn mắt giao nhau dường như có ngàn lời không nói hết, nhưng sau khi rũ mắt lại cảm giác ngôn ngữ cạn kiệt, tất cả những thứ trong lòng đều không thể nói.

Cung Thượng Giác yên lặng nhìn Cung Viễn Chủy đi đến bên cạnh mình, đối với Chấp Nhẫn cùng các trưởng lão hành lễ, Cung Thượng Giác thì giữ im lặng từ trên mặt đất đứng lên.

Chấp Nhẫn cùng các trưởng lão cho dù nhìn thấy cũng không trách cứ.

Cung Thượng Giác bấy giờ địa vị uy vọng, y quỳ hay không quỳ hoàn toàn quyết định bởi ý nguyện cá nhân. Y không quỳ, Cung Môn cũng không có ai dám ép buộc xen vào.

Cung Viễn Chủy thấy Cung Thượng Giác đứng dậy, thế là sau khi hành lễ liền một mạch tự nhiên đi tới bên Cung Thượng Giác đứng vững, giống hệt trước đến giờ chưa từng thay đổi.

Cung Thượng Giác cởi ra áo choàng trên người, động tác tự nhiên khoác lên thân Cung Viễn Chủy. Dù chưa hề nói gì, nhưng trong mắt lo lắng không chút nào giữ lại.

Cung Thượng Giác hành vi thản nhiên, nếu là mọi khi cũng bình thường giống như huynh trưởng yêu mến đệ đệ thôi. Nhưng tại thời khắc này, các trưởng lão nhìn xem một màn như vậy lại thấy dị thường chói mắt.

"Ca......" Cung Viễn Chủy khẽ gọi một tiếng, trong mắt cảm xúc phức tạp.

Cung Viễn Chủy thân hình gầy gò, Cung Thượng Giác choàng áo khoác lên vai hắn, đem hắn bao lấy toàn bộ. Từ xa nhìn lại chẳng khác nào hắn đang được bọc trong đệm chăn, càng nổi bật thêm vẻ non nớt vô tội trên gương mặt.

Cung Thượng Giác động dung, luồn trong lớp áo khoác bắt được cánh tay Cung Viễn Chủy, đem người hướng về bên cạnh mình gần thêm một chút, ngữ khí trầm thấp như nỉ non, "Không có việc gì."

Chấp Nhẫn cùng các trưởng lão ánh mắt giao nhau, đều là không biết nên như thế nào đem việc này nói ra miệng. Gọi Cung Viễn Chủy tới, vốn là vì muốn đối chất. Ấy vậy mà còn không chờ Cung Viễn Chủy kịp đến trưởng lão viện, Cung Thượng Giác liền đã đem tất cả mọi chuyện đều muốn nhận lấy trách nhiệm, ngược lại để người lớn bọn họ không biết nên hỏi từ đâu.

"Viễn Chủy, vài ngày trước nghe thân thể ngươi mang bệnh, bây giờ vừa vặn đã tốt hơn chút nào chưa?" Chấp Nhẫn trước tiên mở miệng hỏi.

"Đã không đáng ngại, đa tạ Chấp Nhẫn quan tâm."

Nói là nói như thế, nhưng mắt người xem xét đều nhận ra được Cung Viễn Chủy lúc này bệnh vẫn như cũ.

Nguyệt trưởng lão chậm rãi nói, "Viễn Chủy, con còn chưa đủ hai mươi, vốn không nên vào lúc này nói với con mấy việc sắp tới. Nhưng hôm nay tình huống vô cùng nghiêm trọng, không thể không đem người gọi hỏi rõ ràng."

Hoa trưởng lão nghe đến đây trước tiên không giữ được bình tĩnh, cũng là không muốn lại quanh co lòng vòng, mở miệng ngay thẳng chất vấn "Ngươi và Thượng Giác cùng nhau lớn lên, ngươi có biết hắn đối với ngươi nảy sinh tình cảm không thể dung nổi?"

Cung Thượng Giác nhíu mày.

Cung Viễn Chủy cúi đầu ho hai tiếng, âm thanh có chút khàn khàn, ngữ khí lại rất bình tĩnh, "Ta không hiểu, 'không thể dung nổi' Hoa trưởng lão nói nghĩa là gì?"

"Cái gì là 'không thể dung nổi' sao? Các ngươi là đồng tông huynh đệ, đây chính là thứ bất dung!"

"Hoa trưởng lão!" Cung Thượng Giác lên giọng, cắt đứt Hoa trưởng lão mà nói,

"Chuyện này ta đã cùng các vị nói đến mười phần rõ ràng, Viễn Chủy tuổi nhỏ, cũng không hiểu rõ tình hình."

Y biết rõ con đường này gian khổ, núi đao biển lửa, nguy nga đủ đường. Một mình y trải qua liền có thể. Nhưng những lời khó nghe chói tai như vậy, y không muốn để Cung Viễn Chủy phải nghe thấy dù chỉ một lần.

"Hắn không biết? Hắn nếu thật không biết, vì sao sau khi ngươi đính hôn hành động lại thất thường như vậy?"

"Các ngươi là huynh đệ a, đồng tổ đồng tông."

"Giác cung cùng Chủy cung từ mười năm trước gặp đại kiếp nạn, hai người các ngươi chính là dòng dõi đích tôn sau cùng còn lại. Bây giờ các ngươi hành sự như thế, lấy gì xứng đáng với liệt tổ liệt tông......"

"...... Tổn hại nhân luân, thiên lý bất dung...... Hoang đường cực điểm!"

Cung Viễn Chủy cúi đầu buông thõng đôi mắt, lông mi thuôn dài rơi xuống một mảng bóng râm, chỉ còn có thế yếu ớt chống đỡ, hắn được áo khoác của Cung Thượng Giác bọc lấy, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

"Thiên lý bất dung, lại như thế nào?" Cung Thượng Giác ngữ khí không lớn, lại đủ để cho tất cả mọi người tại chỗ nghe nhất thanh nhị sở rõ ràng rành mạch

"Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, dưới mắt đơn giản chỉ còn lại hai con đường."

Cung Viễn Chủy ngước mắt nhìn về phía Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác bên mặt kiên nghị như đao khắc.

"Một, các ngươi định tội, ta nhận phạt, sau đó sự tình của ta cùng với Viễn Chủy, không cần người bên ngoài nhiều lời."

"Ca......"

"Hai......"

Cung Thượng Giác kéo cung Viễn Chủy tay lạnh như băng, đem hắn giấu đi sau lưng, ngược lại ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Chấp Nhẫn, nói ra những lời hắn không muốn lặp lại lần thứ 2.

Đơn giản là, phía sau núi chỉ còn lại Hoa Tuyết Nguyệt, phía trước núi ngũ âm lại khó bảo toàn.

......

Chấp Nhẫn vẫn luôn tán thưởng Cung Thượng Giác. Kỳ thực sớm tại trên đại điện Chấp Nhẫn, ông đã cùng Cung Thượng Giác hàn huyên rất nhiều. Đối với chuyện này, ông càng có khuynh hướng trung lập. Nhưng là trước mắt mà nói, về công về tư, thành toàn cho Cung Thượng Giác vẫn là lựa trọn tốt hơn hết. Chỉ là muốn các trưởng lão sau chấp thuận, chính xác cần phí thật nhiều tâm tư nổ lực...

"Thượng Giác, chuyện này thật sự là không cách nào vãn hồi sao?" Chấp Nhẫn trầm giọng hỏi.

"Tình cảm khó nén, chuyện rồi khó vãn!" Cung Thượng Giác ngữ điệu không biến, ngắn ngủi bát tự, đem tất cả đường lui đều chặt đứt. Cung Viễn Chủy níu chặt tay Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác hình như có nhận thấy, quay đầu nhìn Cung Viễn Chủy một lần, đưa tay sờ lên mái tóc mềm của hắn.

"Viễn Chủy, ngươi nói như thế nào?" Chấp Nhẫn lại chuyển hướng sang Cung Viễn Chủy, người một mực không nói một câu.

Cung Viễn Chủy không biết là do bệnh tình nặng thêm, hay là bởi vì nỗi lòng biến động khôn lường, thời khắc này sắc mặt càng không tốt. Hắn vẫn như cũ nắm tay Cung Thượng Giác, tựa hồ đây chính là linh dược duy trì tính mệnh của hắn.

"Ta cùng với ca ca, tử sinh một chỗ." Có lẽ là tối nay tâm cảnh chập trùng quá lớn, lại có lẽ là người mang bệnh lo lắng nhiều sầu, Cung Viễn Chủy nói ra, trong lời nói càng mang theo quyết tuyệt chưa từng có.

"Hoang đường!" Hoa trưởng lão tức giận không nhẹ, phất tay áo liền rời đi trước.

"Nếu các ngươi quyết ý, phải trừng phạt như thế nào, đợi ta cùng các trưởng lão sau khi thương nghị rồi sẽ công bố." Chấp Nhẫn sau đó nói.

"Vâng!" Cung Thượng Giác hành lễ.

Chấp Nhẫn nhìn Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy lần sau cùng , liền bất đắc dĩ dẫn hai vị trưởng lão tạm thời rời khỏi chính sảnh. Dựa theo cung quy, bọn hắn bây giờ cũng là người chờ xử tội, ứng lưu lại chính sảnh chờ đợi kết quả trừng phạt.

Cung Viễn Chủy có quá nhiều lời nghĩ muốn nói với Cung Thượng Giác, nhưng lúc này lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Ca, ta có lỗi với ca." Cung Viễn Chủy thấp giọng nói, nếu không phải hắn đoạn thời gian trước náo loạn như vậy. Chấp Nhẫn lại như thế nào có thể phát hiện chuyện này, cho nên liên lụy Cung Thượng Giác.

"Vì cái gì xin lỗi?" Cung Thượng Giác mắt nhìn Cung Viễn Chủy hỏi.

Cung Viễn Chủy khẽ run cánh môi, nghiêng đi ánh mắt không dám nhìn thẳng Cung Thượng Giác, "Nếu không phải ta gây chuyện thị phi, thì sẽ không có sự tình hôm nay......"

Cung Thượng Giác khẽ cười một tiếng, giống như là đối với cái lý do xin lỗi này của Cung Viễn Chủy vô cùng bất đắc dĩ cùng không đỡ nổi. Nhưng y cũng không nói gì nhiều, dù sao trước mắt có việc so cái này càng trọng yếu hơn.

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác ôn nhu kêu.

"Ca?" Cung Viễn Chủy ngước mắt nhìn về phía Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác ánh mắt tựa như trăng quang một vẻ nhu hòa, nhìn về phía Cung Viễn Chủy, so với lúc trước, thiếu đi một phân khắc chế, nhiều thêm một phần thâm tình quyến luyến.

Cung Viễn Chủy cảm thấy, ánh mắt của ca hắn, không chỉ có năng lực khiến cho lòng người khiếp hãi, còn có một loại khả năng làm cho người ta mặt đỏ tim rung.

"Ta vốn định chờ đệ nhược quán thành niên, hoặc chờ thời điểm đệ thấu tỏ tâm ý của chính mình mới cùng đệ nói những thứ này." Cung Thượng Giác ngữ khí giống như là đang kể một câu chuyện, ôn nhu nhỏ giọng, chậm rãi từ tốn.

Cung Viễn Chủy trên mặt nóng hoảng, hắn mong ngóng và có chút lo lắng chờ lời kế tiếp Cung Thượng Giác nói.

Cung Thượng Giác giọng nói bỗng thay đổi, mang theo chút không kiên nhẫn cùng trách cứ, "Nhưng ta phát hiện, nếu ta lại tiếp tục chờ tiếp, không chờ nổi ngày đệ tự mình phát hiện, đệ liền có thể trước tiên đem chính mình tìm đường chết."

Rõ ràng là một câu trách cứ, nhưng nghe vào tai Cung Viễn Chủy lại tràn đầy cưng chiều.

Cung Viễn Chủy lúc này không thể hiểu hơn, chính mình rốt cuộc có bao nhiêu yêu thích Cung Thượng Giác, nguyên lai cho tới nay phần này khó chịu, phần tâm này đau, đều là bởi vì yêu thích.

Từ yêu mà đau khổ, vì yêu mà lo sợ.

Một câu lộ rõ nội tâm đã đến bên miệng không còn cách nào khắc chế. "Ca, ta thích......"

Cung Thượng Giác dùng đầu ngón tay chặn môi Cung Viễn Chủy. Sau đó y cười như cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, cười đến mức vạn vật xung quanh bị xóa nhòa.

"Ta yêu đệ, Cung Viễn Chủy."

Năm này tháng nọ không thể nói, cuối cùng vào một buổi sáng Xuân về hoa cũng nở.

.

.

.

.

.
~~~^3^~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net