CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thắm thoát, cô đã làm việc được gần sáu tháng. Có lẽ khoảng thời gian cô gặp Vân nhiều nhất là ngày đầu tiên vào làm việc, ngoài ra suốt thời gian qua cuộc gặp gỡ giữa hai người diễn ra rất chóng vánh. Đa phần là do cô chuẩn bị hồ sơ còn thiếu sót nên Vân yêu cầu bổ sung thêm, mỗi lần như thế chỉ vẻn vẹn năm mười phút. Có khi người yêu cầu cô chỉnh sửa lại là người khác, truyền đạt lại ý của Vân. Nhưng với cô, năm mười phút thế thôi cũng đủ để vơi bớt sự ngóng trông.

Cô thật sự không hiểu điều gì đang nhen nhúm trong lòng. Đến lúc này, cô nhận ra niềm vui trong công việc không chỉ đơn thuần là được làm đúng nghành nghề mình thích, mà còn do một người đồng nghiệp ở cùng công ty. Mỗi buổi sáng thức dậy, cô đều muốn đến công ty càng nhanh càng tốt, chỉ để pha sẵn cà phê đúng khẩu vị Vân yêu thích, rồi nhờ thư kí của Vân mang vào, chứ chưa một lần cô đích thân mang vào để nghe Vân nói một câu chào buổi sáng. Góc nghỉ ngơi trong văn phòng trở thành nơi đứng quen thuộc của cô để ngắm nhìn dáng Vân thư thả bước vào phòng. Chắc Vân sẽ không biết đâu, vì cô luôn nấp trong góc khuất, để rồi khi tiếng mở cửa phòng vang lên, cũng chính là lúc cô nói khe khẽ: "Nice day, Danny!"

Từng cử chỉ, lời nói của Vân đối với cô đều toát lên sự chuyên nghiệp, học thức và từng trải. Từng bộ trang phục Vân khoác lên người đối với cô đều là chuẩn mực thời trang đầy lôi cuốn. Dù không được tiếp xúc nhiều, dù không được Vân trực tiếp chỉ dẫn nhiều, tuy nhiên cô nhận thấy kỹ năng của mình được nâng cao rõ rệt. Cô cảm thấy may mắn khi được làm việc với một người sếp tài sắc vẹn toàn như thế.

Ngày làm việc của cô luôn bắt đầu với việc ngóng chờ Vân đến để nói tự khe khẽ và suy nghĩ khe khẽ rằng: "Cà phê có hợp với khẩu vị của chị Vân không!?", và chắc chắn nó sẽ kết thúc bằng việc ngước nhìn Vân hờ hững lướt ngang bàn làm việc. Những ngày Vân đi công tác, với cô đó là những ngày dài đăng đẳng. Cô đến sở làm với tâm trạng uể oải và kết thúc công việc bằng tâm trạng hững hờ.

Cảm xúc đầu đời đến quá bất ngờ. Thoáng vui đó, thoáng buồn đó, thoáng nhớ đó và thoáng hụt hẫng đó khi ngóng chờ mà người ta nào hay biết. Cô mong được gần Vân hơn nữa, hơn một chút nữa, một chút nữa thôi. Khoảng cách giữa hai căn phòng có xa đâu mà sao cô thấy gần như vạn dặm. Ở cùng một chỗ, cách nhau chưa được mươi bước chân, vậy mà một ngày được nhìn người ta cũng không quá năm phút. Và cô biết, cách duy nhất để tiến gần đến vị sếp của mình nhanh nhất, đó chính là tiến bộ trong công việc. Lòng tin của con người có sức mạnh vô tận, nó có thể biến những điều họ mong ước thành sự thật, chỉ cần họ thật sự có lòng tin vào chính bản thân mình. Cô tin, cô luôn tin rằng công sức của cô sẽ được đền đáp. Hy vọng chỉ biến mất khi con người thật sự từ bỏ, ngoài ra không có gì phải tuyệt vọng.

Cả văn phòng đều biết Vân được nhiều người yêu mến. Mến thì chắc chắn rồi, nhưng nhiều người yêu mới đáng nể. Bắt đầu tuần làm việc mới của phòng bao giờ cũng phảng phất hương hoa. Đều đặn như chu kì, đúng chín giờ rưỡi sáng, sẽ có người mang bó hoa tươi đến tận nơi đợi Vân kí nhận. Anh chàng nào si tình quá! Bó hoa được ưu ái chia sẻ với cả phòng bằng lọ hoa đặt ngay cửa sổ. Đặc biệt Vân luôn tự tay cắm hoa rồi nhỏ nhẹ nói: "Hy vọng mọi người có một tuần làm việc hiệu quả và vui vẻ!". Có phải đó là nguyên nhân cô luôn cố gắng hết sức qua từng ngày hay không?

Tuần này Vân đi công tác. Tâm trạng cô tuột xuống hết phân nữa, làm đầu này lại quên đầu kia. Hết bị người này nhắc đến người kia cằn nhằn, đến nỗi cô tự bực bội với chính bản thân mình. Giờ ăn trưa, mọi người túa đi hết, lác đác vài người lười biếng uể oải nằm dài xuống bàn nghỉ ngơi. Đang nhấm nháp sandwiches, bà cô ngồi kế bên vỗ vai cô bắt chuyện:

- Why don't go out?

- I don't want. Feel tired!

- Hey, how long have you known Danny?

- Just six months.

- Oh ok. Have one secret, interested in it?

- About what?

- Our pretty manager!

- What? What's this secret?

- A lot of people said that... Danny's homosexual. She loves girl.

- Really? - Cô mắt tròn mắt dẹt nhìn bà già đó. Nhiều chuyện ở công sở không hiếm, xem ra còn quá bình thường. Trâu buộc thì ghét trâu ăn, bản chất con người có thích ai trên cơ mình bao giờ?

- Yah. It's true. But she has boyfriend. I don't know exactly. However, I often see one man comes and picks her up in the evening.

- Hmm... I don't know. Never heard about it before.

- Now you knew already. But don't tell another one, ok?

- Of course.

Cô nghe đến đó mà hai tai lùng bùng. Thật hư thế nào chưa biết. Chỉ sợ người ta ganh ghét rồi đặt điều thêu dệt. Nhưng... nếu sự thật là vậy, thì cô cũng có thể tự cho mình một hy vọng, một hy vọng và một niềm tin để một ngày nào đó nó sẽ thành hiện thực.

-----

Dịp may cuối cùng đã đến. Thư kí riêng của Vân nghỉ việc, và cô được sắp xếp vào vị trí đó. Nhận được thư thông báo kể từ ngày mai cô sẽ trở thành thư kí chính thức cho Vân, cô như người sống trên mây. Mọi việc đang diễn ra xung quanh sao trở nên đẹp đẽ quá! Bước chân đi như được gắn lò xo, cứ nhún nhẩy lạ thường. Cô mừng không phải vì được thăng chức thăng lương, cô mừng vì từ ngày mai cô sẽ được làm việc chung phòng với Vân. Ôi thì đủ các loại suy nghĩ nó giành nhau ập đến. Nào là khi Vân mệt cô sẽ nói gì, sẽ rót nước gì, khi hai người có thời gian rảnh hoặc khi nghỉ ngơi sẽ nói gì với nhau, Vân thích thư kí của mình ăn mặc thế nào, blah blah đủ thứ, 'nhộn nhịp' cả lên trong óc của cô. Chiều đó cô tự thưởng cho mình bằng cuộc shopping hoành tráng, tay xách nách mang về nhà thêm mấy bộ đồ công sở, hai đôi giày và một chai nước hoa. Cái mùi nước hoa mà có dịp tình cờ cô nghe Vân nói Vân rất thích. Lương tăng đâu chưa thấy, chỉ thấy hụt mất khoản tiền to.

Sáng hôm sau, lần đầu tiên sau bảy tháng, cô tự tay bưng cà phê vào đặt trên bàn làm việc của Vân. Phòng làm việc của Vân khá rộng và thoáng. Một lớp kiếng thay cho bức tường phía sau lưng ghế Vân ngồi, nhìn ra có thể thấy được khoảng trời xanh rộng ngút ngàn, thỉnh thoảng có vài chú chim chao lượn điểm xuyết thêm cho những tầng mây trắng đang lững lờ trôi. Ngày mới thật đẹp và tốt lành!

Đúng chín giờ, Vân mở cửa bước vào:

- Good morning! Why did you come so early?

- Dạ. Em...

- Ủa, quên! Nói tiếng Việt đi. Chị quen miệng nói chuyện với người trước.

- Dạ. Em đến để coi có gì phải chuẩn bị không.

- Ừ. Cũng có gì đâu. Chỉ là thay người vào cái bàn cũ thôi mà. Sao? Cảm giác được lên cao hơn nó thế nào?

- Dạ... - cô bẽn lẽn cúi đầu. Không phải cô không trả lời được, mà vì... ánh mắt Vân đang nhìn cô chăm chú, đôi rèm mi khẽ chớp và nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, lần đầu tiên cô định nghĩa được hai chữ "thiên thần".

- Cô bé này sao hay mắc cỡ ghê nơi. Từ lần đầu chị gặp em cho đến bây giờ, mỗi khi em nói chuyện với chị toàn là "Dạ..". Nhìn chị dữ lắm hay sao mà không dám nói năng gì hết vậy nè?

- Dạ, không có mà.

- Không có thì nhìn thẳng chị mà nói chuyện. Chị không thích ai nói chuyện với chị mà mắt nhìn nơi khác đâu.

- Em... em xin lỗi - cô lấy hết phần bình tĩnh còn lại trong người ngước lên nhìn thẳng vào mắt Vân. Màu đen sâu thẳm trong đôi mắt ấy như hút cô vào khoảng mênh mông bất tận. Tay chân cô bỗng trở nên thừa thải và quấn ngược vào nhau.

- Sao? Chị hỏi nhìn chị dữ lắm sao mà không dám nói gì với chị hết vậy?

- Dạ, không. Chị có dữ bao giờ! Em...

- Vậy nhìn chị thế nào?

- Dạ... chị đẹp lắm! - cô lí nhí nói xong rồi cúi gằm xuống nhìn ngón chân.

- Haha. Thanks so much! So happy. Haha!

-................

- Chị trêu em thôi. Vào làm việc đi. Nếu có gì chưa bắt nhịp được thì cứ hỏi chị.

- Dạ - cô lóng ngóng bước vào bàn, tự nhủ với lòng phải làm việc tốt hơn gấp nhiều lần nữa.

----

Giờ ngồi đây chung phòng cô mới biết, sức làm việc và sự tập trung của Vân rất đáng nể. Ngoài những khi trả lời điện thoại, Vân đều chăm chú vào màn hình laptop, tay không ngừng hoạt động. Từng trang hồ sơ được duyệt qua với tốc độ nhanh và chính xác tuyệt đối. Lắm lúc cô dừng tay, nhưng không dám ngẩng đầu, len lén nhìn Vân. Cặp chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt căng thẳng, đôi môi khẽ mím chặt, thỉnh thoảng đưa tay bóp nhẹ vùng trán... cô thấy tim mình rộn lên những nhịp điệu yêu thương. Cô muốn được đến gần nắm lấy ngón tay thon dài, và vuốt gọn lại những sợi tóc đang lòa xòa trước trán. Rồi cô sẽ xoa nhè nhẹ nơi vùng mắt để Vân có thể thả lỏng trong giây lát.

- My, mặt chị dính gì sao mà em nhìn dữ vậy?

- Dạ không có. Tại thấy chị Vân căng thẳng quá nên em...

- Ok. Làm việc tiếp đi!

Những lúc bị bắt gặp, cô thấy mình giống như tên trộm bị bắt quả tang, tim cứ đập liên hồi mà trong lòng cứ nơm nớp lo sợ. Lo sợ điều gì!? - Chẳng biết! Lo sợ Vân sẽ tinh ý phát hiện ra điều 'bất thường' ở cô chăng? - Ủa, mà cô có làm gì sai đâu? Không lẽ, yêu một người cũng có tội hay sao? Mà chắc là có đấy, vì yêu mà không nói thì có tội với chính mình rồi còn gì!?

Trở thành thư kí của Vân được hai tháng, tình hình khá hơn được đôi chút. Dù sao cũng ngồi chung phòng, đâu lẽ nào không nói tới nhau vài tiếng. Ngoài sự chuyên nghiệp, học thức và từng trải, ở Vân còn có sự tinh tế và chiều sâu của tâm hồn. Cô nhận ra được những nỗi niềm dấu kín trong ánh mắt sâu thẳm ấy, những nỗi niềm mà có lẽ không tỏ được cùng ai. Thương quá! Cô mong sao ít nhất được một lần cùng Vân sẻ chia mọi tâm tư. Có những ngày nhìn Vân xuống sắc vì mất ngủ, trong lòng cô quặn lên nỗi xót xa không lời. Tuy nhiên, chưa thân thiết nên không tiện hỏi điều cá nhân riêng tư, cô đành chôn dấu nỗi niềm đó thật sâu trong lòng.

Tháng này hợp đồng nhiều. Cả hai bận đầu tắt mặt tối, nhiều lúc mệt đến mức không muốn mở miệng nói điều gì ngoài công việc, mong giải quyết cho êm xuôi để còn tranh thủ chút thời gian hiếm hoi mà nghỉ ngơi. Sau giờ ăn trưa, cô soạn tiếp cho xong bản hợp đồng. Đối tác lần này khó chịu, bắt bẻ đủ nơi.

- Thưa chị...

- Gì đó em?

- Có chỗ này em không rõ, chị có thể giúp em không?

- Ok, đem lên cho chị coi.

- Dạ, em đang soạn trên máy, chị có thể xuống nhìn dùm em?

- Ok.

Vân buông bút, đứng dậy xoay mình vài cái rồi bước xuống. Cô luôn thích nhìn Vân trong bộ đồ công sở. Vân cao ráo, dáng thon gọn, đường cong nào cũng thật tuyệt mĩ, vừa mạnh mẽ lại vừa duyên dáng. Sự phối ngẫu giữa hai điều trái ngược nhau lại mang đến kết quả rất tuyệt vời.

- Chỗ nào đâu em?

- Dạ, ở điều lệ này, em không biết viết sao cho rõ ràng nhất. - cô đưa bút chỉ vào màn hình và định đứng lên nhường chỗ cho Vân ngồi.

- Thôi, em ngồi đi, chị đứng được rồi. Sáng giờ có rời khỏi cái ghế đâu.

- Dạ!

Vân đứng phía sau lưng cô, nhoài người về trước. Vô tình, khoảng cách giữa hai người quá gần. Cô cảm nhận rất rõ ngực Vân đang tì sát lưng mình, cảm giác mềm mại và ấm nóng lan tỏa khắp lưng. Hơi thở Vân phập phồng bên tai, mùi nước hoa Vân xài thoang thoảng - chất xạ hương quyến rũ làm mờ mắt người muốn được yêu thương, hai gương mặt đang kề cận nhau, thật gần! Bao nhiêu cảm xúc ập đến, quấn chặt lấy lý trí của cô và nhấn chìm nó vào góc kín nhất, không cho một cơ hội mỏng manh để nó lên tiếng chống đối. Giờ đây chỉ còn trái tim thống trị, nó đang lồng lộn lên trong lồng ngực đòi được yêu: "Cơ hội đến đây rồi, nằm trong tầm tay rồi, đừng để vuột mất, có nghe không?"

Trước mắt cô lúc này bao phủ bởi màn sương bồng bềnh, mờ ảo. Những hình ảnh xung quanh mơ màng màu hồng ngọt dịu, mơ hồ tựa cơn mơ. Bàn tay cô cử động, nắm lấy những ngón tay đang di chuyển trên phím. Rồi bàn tay còn lại vuốt ve làn da mịn màng của gương mặt đang kề cận.

- Em... em sao vậy? - giọng nói êm ái đêm ngày mơ tưởng vang vọng xa xôi bên tai cô.

Cô nắm hai cánh tay của người đó đặt ngay eo mình, từ từ đứng lên, và xoay người ôm thật chặt.

- My... em sao vậy? - cô không nghe, không nghe gì nữa.

Bờ môi Vân ngon như trái táo chín đầu cành. Vị ngọt nơi đầu lưỡi thấm đẫm cả trái tim, cơ hồ như viên kẹo được ăn ngày thơ bé. Hơi thở Vân thật gần, nồng nàn như men cay. Cái cảm giác chếch choáng nữa say nữa tỉnh nâng cô bồng bềnh giữa giây phút lắng đọng của không gian và thời gian.

Tiếng gõ cửa kéo cả hai về hiện tại. Cô hoảng hốt buông Vân ra, ngồi phịch xuống ghế. Vân bước nhanh lên bàn làm việc ngồi nghiêm chỉnh, rồi lên tiếng:

- Come in!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net