CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân đi gặp khách hàng kể từ lúc đó, không dặn một lời. Cô ở lại ngổn ngang giữa trăm ngàn suy nghĩ.

Đêm. Giấc ngủ bướng bỉnh không chịu dừng chân. Nhìn đồng hồ, cây kim dài cứ vô tình quay. Đã trọn ba vòng rồi thế mà cô vẫn trằn trọc, thao thức. Nhắm mắt, hình ảnh ban sáng cứ chập chờn. Tựa như cuốn phim quay chậm được cài chế độ tự động, cứ chầm chậm tua lại trong kí ức cô hàng trăm lần không ngơi, lạnh lùng kéo cô trượt dài trong các dòng suy nghĩ. Đến khi dừng lại được đã quá nữa đêm.

Không gian im ắng. Tiếng máy điều hòa rì rì, rèm buông kín, chỉ thoảng trên tường vài tia sáng yếu ớt. Tất cả quyện lại, bao bọc lấy cô như chiếc kén vô hình. Cái duy nhất giúp cô nhận ra mình vẫn còn sự sống, chính là hơi thở nhè nhẹ và hàng trăm luồng suy nghĩ cứ ập về, lê lết qua tâm trí, để lại những cảm xúc dồn dập đè nén lên trái tim nhỏ bé.

1h sáng. Tin nhắn tới, cô giật bắn người, đưa tay quơ vội chiếc điện thoại ở đầu nằm. Đầu hôm cô cứ ngơ ngẩn, quên tắt chuông.

"Di dao dem voi chi" - tên Vân hiện ra ở phần người gởi.

Run run, cô dụi mắt mấy lần để chắc mình không đọc nhầm tên. Vân hẹn cô ra!? Có việc gì? Tại sao lại là giờ này? Có phải vì ban sáng không? Vân muốn nói gì? Có phải... có phải... và có phải... đầu cô mụ đi giữa hàng loạt câu hỏi xoay quanh. Cô có nên trả lời? Cô có nên đi ra? Cô cũng có thể giả vờ ngủ, và xem như chưa đọc tin nhắn. Sáng mai chỉ cần nói: "Em ngủ rồi, sáng nay mới đọc tin nhắn của chị!" - thì Vân cũng đâu có cớ gì để trách cô. Nhưng, cô đang chạy trốn chính mình đó sao? Và chắc chắn chạy trốn không bao giờ là cách giải quyết hiệu quả. Sự thật vẫn luôn là sự thật, cô đã làm thì không lý do gì cô không dám nhận. Mà... yêu thôi, có phải chuyện chi ghê gớm. Đâu có ai có quyền bắt trái tim cô ngừng yêu thương? Đâu có ai có quyền ép buộc cô không được yêu người nào đó? Hiển nhiên, không và không ai đủ thẩm quyền nói rằng: "Cô không được yêu một người con gái" - đó sẽ là câu nói vô lý nhất mà trước giờ cô được nghe.

"Em gap chi o dau?" - cô trả lời xong, với tay mở đèn rồi đi chuẩn bị quần áo. Tần ngần, mặc gì đây nhỉ? Một suy nghĩ vu vơ thoáng qua, bất chợt cô mỉm cười rồi chọn bộ đầm trắng, chấm bi đen. Thay xong bộ đồ, tin nhắn tới: "Raffles Place. At Merlion. Opposite The Fullerton Hotel" - cô biết nơi này. Con sư tử biển nổi tiếng, biểu tượng của Singapore mà mỗi khi khách du lịch đến đây chắc chắn sẽ ra đó để chụp hình. Tuy ở đây hai năm, nhưng hiếm khi cô ra đó. Khung cảnh lãng mạn, trăng thanh gió mát thế thì chỉ dành cho các đôi tình nhân, chứ cô lúc nào cũng lẻ loi thì ra đó chi để thêm ganh tị.

"Ok! Em se den do trong vong 20 phut nua." - cột gọn mái tóc, chấm ít nước hoa D&G Light Blue phía sau mang tai, xỏ chân vào đôi cao gót, cô nhìn vào kiếng, tự mỉm cười. Cô luôn tự tin vào bản thân mình, càng tự tin hơn khi sử dụng mùi nước hoa cô đặc biệt yêu thích. Bộ đầm trắng đơn giản, điểm xuyết những chấm bi đen nho nhỏ tôn lên vẻ trẻ trung, thanh thoát và xinh xắn vốn có nơi cô - người con gái ở lứa tuổi đôi mươi.

Trời về đêm se lạnh. Ngồi trên taxi, cô tự trách mình quên mang khăn choàng. Đường phố vắng vẻ, những tòa cao ốc rực rỡ trong đèn vàng. Gần tới nơi, cô dịch sát ra cửa sổ ngắm cảnh đêm. Tầng thứ 72 của khách sạn The Swiss Sotel - Raffles City nhấp nháy đèn màu. Bar về đêm của giới thượng lưu. Cô được lên đó một lần, cách đây khá lâu. Thức uống ngon, giá cũng dễ chịu, nhưng không thích hợp cho giới bình dân có thể đi hàng tuần. Ngồi trên đó, phóng tầm mắt ngút ngàn, thu vào tâm tư vẻ mênh mông bất tận của Singapore. Về đêm, ngồi trên tầng 72 và ngắm nhìn từng đường nét của đảo quốc Sư Tử được chạm trỗ bằng ánh sáng lộng lẫy, nhạc buông nhè nhẹ, nếu có người yêu ngồi cạnh thật không gì tuyệt vời hơn.

Đến nơi. Đã khuya, các ngọn đèn màu xung quanh tắt hẳn, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt tỏa ánh sáng dìu dịu. Tuy nhiên, điều đó lại làm khung cảnh càng trở nên thanh bình. Mặt sông đen tuyền, bóng bẩy, điệu đàng trôi lờ lững. Góc lan can nhìn qua nhà hát Durian, có bóng người cô độc xoải dài. Cô nhẹ bước, sợ rằng chỉ đôi tiếng động mạnh, sẽ làm vỡ nát và rách toạt màn đêm.

Vân chưa về nhà. Bộ đồ vest trên người Vân nói lên điều đó. Tuy nhiên, không phải là bộ vest ban sáng, mà thay bằng bộ khác có đường nét khỏe mạnh, nam tính hơn. Vân chống tay lên lan can, hơi nhoài người về phía mặt sông. Gió hây hây, vài sợi tóc lòa xòa bay. Cô chưa lên tiếng vội, mà muốn giữ lại dăm phút riêng tư, lặng lẽ ngắm nhìn Vân. Cảm nhận có người, Vân quay lại, mỉm cười:

- Hi em! Đến sao không gọi chị?

- Dạ, em cũng vừa đến - cô bước đến đứng cạnh Vân, xoay người tựa lưng vào lan can.

- Em đã ngủ chưa? Chị có phiền em không? Thật ngại khi gọi em đi giữa đêm như thế này.

- Dạ, không sao. Em vẫn còn thức. Em không ngủ được.

- Có việc gì phải suy nghĩ à? - Vân bước qua đứng đối diện, hai tay bỏ vào túi, khẽ nghiêng đầu cúi xuống kiếm ánh mắt của cô đang dán chặt xuống mặt đất.

- Dạ...

- Vậy thì ra ngoài đi dạo cho thoải mái là đúng rồi, phải không? Em có hay ra đây?

- Em có một mình nên thường ở nhà. Đi một mình có gì vui đâu chị!

- Chị hiểu.

Cô xoay người nhìn bờ đối diện. Mái vòm của nhà hát Durian tắt hẳn đèn, chỉ còn đèn mờ mờ từ các quả bóng đặt gần mé sông. Gió lồng lộng, ve vuốt gương mặt cô bằng vị mằn mặn của biển cả. Đã quá lâu, cô luôn tự nhốt mình mỗi khi ngày kết thúc. Đi học, rồi đi làm, chu trình khép kín, lẩn quẩn đó không khác bốn bức tường trong phòng bao kín cô từ ngày này qua ngày khác. Nó thân quen đến nỗi cô quên mất rằng đôi lúc chính cô phải cần một không gian thoáng đãng, hít thở không khí trong lành và tìm lại cái Bình Yên nhỏ nhoi ngày nào cô hằng mong ước.

- Em suy nghĩ gì?

- Dạ, linh tinh thôi. Lâu quá em không có lại cảm giác thế này.

- Ừ. Cuộc sống ở Singapore tàn nhẫn, kéo con người ta đi thật thô bạo. Văn phòng làm việc, shopping centers, chẳng khác nào chiếc lồng kín được trang bị điều hòa, nhốt tiệt con người vào đó.

- Dạ... nếu hôm nay chị không kêu em ra, không biết đến bao giờ em mới đứng đây.

- Có gì đâu. Chỉ là... muốn có người bên cạnh. À, mình kí hợp đồng rồi đấy. Cũng có công của em, mai chị mời em đi ăn nha.

- Wow, mừng quá! Em cứ lo mấy hôm nay. Nhất là khi soạn điều lệ, em lo dữ lắm.- Xong rồi. Rất tốt đẹp. Chị vừa 'được' buông tha ra khỏi phòng họp cách đây vài tiếng. Họ kéo chị đi ăn rồi đi club, nhưng chị từ chối.

- Sao chị không đi? Có người vẫn vui hơn mà.

- Nhà hàng, club, bia rượu, có gì vui? Cuối cùng thì, cũng chỉ có một mình mà thôi. - Vân khẽ cười, di di gót chân.

- Dạ...

Khoảng lặng.

- Mình đi dạo qua bên kia nha.

- Dạ! - tiếng cô nhẹ nhàng lẩn khuất vào sương đêm. Đứng cạnh Vân cô luôn thấy mình nhỏ bé và mong manh. Bất chợt sự việc buổi sáng ập về, cô sựng người, ửng hồng đôi má.

- Em sao vậy? Sao tự dưng ngơ người ra?

- Dạ không có gì. Mình đi nha chị!

- Ừ.

Hai người sóng bước. Cô hơi bối rối. Giữa cô và Vân có khoảng cách nho nhỏ, nhưng với cô trong lúc này, thế là đã quá gần.

- Em...

- Dạ...

Vân đưa tay, cô không hiểu. Trước khi cô kịp hiểu, Vân đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Luồng hơi ấm chạy dọc toàn thân khi tay cô nằm gọn trong bàn tay thon dài của người phụ nữ cô thầm yêu mến.

- Đi dạo đừng bước một mình, sẽ rất cô đơn đó, có biết không?

Cô thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Bước bên nhau, im lặng.

Bờ sông bên phía The Fullerton Hotel, hay nói cách khác là ở 'bộ mặt' của Singapore, thoáng đãng. Các trụ sở chính của các ngân hàng đều đặt nơi đây. Từng tòa nhà nối tiếp nhau, cao ngút mắt. Thấp thoáng ánh đèn neon trên tầng cao nhất cho người ta biết tên ngân hàng. Thả bộ băng qua Fullerton, đi chừng đôi bước đến trụ sở UOB. Cô bước đi theo quán tính, tim đập liên hồi.

Bậc thang dẫn đến bờ sông, đối diện là The Asian Civilation Museum với đèn rực sáng rọi lên hàng dừa kiểng đặt dọc lối đi. Vân dừng lại, buông tay cô ra và ngồi xuống. Cô vén áo váy, ngồi kề bên. Tuyệt nhiên im lặng, không gian im ắng, thỉnh thoảng vang lên tiếng lào xào khi gió lùa qua khe lá.

Bờ vai cô ấm sực. Chiếc áo khoác được Vân khoác lên vai cô từ khi nào? Mùi nước hoa nam, phảng phất hương trầm. Áo ấm quá, mùi hương ấm quá... và lòng cô, thật ấm áp! Vân chống tay lên đùi, hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt xa xăm.

- Chị có tâm sự? - đánh bạo, cô lên tiếng.

- Ừ. Cuộc sống thôi!

- Dạ...

- Em đợi chị chút! - Vân đứng dậy, đi về phía có cửa hàng McDonald.

Còn lại một mình, cô nhìn xung quanh vắng vẻ, rồi thấy lo sợ. Chiếc đồng hồ to đặt trên tháp nhỏ nhỏ (nhìn giống chiếc đồng hồ ở chợ Bến Thành) báo 3 giờ kém 15 phút sáng.

- Em có vẻ sợ? Sorry, đáng lẽ không nên để em ngồi một mình. - vừa nói, Vân vừa đưa cô ly Green Tea.

- Không sao chị.

- Ngồi ở đây thì phải uống Green Tea của McDonald, có biết không hả? - Vân cười, ra vẻ nghịch ngợm.

- Oh, ai bắt buộc điều đó?

- Danny. Được không? Chị toàn thấy em uống nước trắng, lâu lâu đổi vị cho mới mẻ.

- Em sợ mập! - cô tủm tỉm cười.

- Cuộc sống mà, phá cách chút ít cho thấy đời còn mới mẻ. Nghiêm túc và lo lắng nhiều không được gì đâu em.

Green Tea ngọt dịu, len lỏi làm mát từng mao mạch bé nhỏ đang rung động trong người cô.

Im lặng. Vẫn là im lặng. Giờ đây cô mới hiểu hết được câu nói: "Có đôi điều không cần nói thành lời". Những giây phút thế này đáng giá xiết bao.

Ngoài công việc, con người đời thường của Vân khá ít nói. Chỉ hay ngồi đốt thuốc, nhìn mông lung. Cô cũng không biết bắt đầu từ đâu, gợi chuyện thế nào. Dù sao vẫn chưa thân thiết trên mặt bạn bè, có lẽ đến lúc thích hợp, Vân sẽ nói cô nghe mà thôi. Và chỉ cần, cô làm cho Vân cảm thấy an toàn, tin tưởng.

Trò chuyện đôi chút. Vân chia sẻ với cô cách nhìn đời, quan niệm sống và quan niệm trong tình yêu. Cô muốn được nghe giọng nói đó, cô muốn được nghe cách nói chuyện đó nhiều, nhiều và nhiều hơn nữa... cho đến khi trái tim cô thôi đập nhịp yêu thương.

- Mình đi dạo qua bờ bên kia nha. Em đi được không?

- Được mà chị. Có sao đâu?

- Chị thấy em đang mang giày cao gót.

- Oh, no problem. Em đi làm cũng mang mà.

- Ừ, chị quên. Mình đi!

Tay cô lại ngoan ngoãn nằm trong tay người ấy. Hàng quán đã dẹp gọn, nhường lại con đường rộng rãi chỉ hai người bước đi.

- Chị...

- Huh?

- Em thấy bình yên lắm....!

- .............

Ngồi trên băng ghế trước cửa Bảo Tàng, cô ngạc nhiên rằng tại sao Singapore có thể đẹp hoàn hảo như vậy? Mỗi góc nhìn đều mang lại một sự ngạc nhiên khác nhau. Ngồi đối diện với những tòa nhà, cô thấy được vẻ tráng lệ của sự hiện đại, đối lập với cảm giác yên bình khi nãy.

Tán cây lòa xòa. Trời rộng thênh thang. Những vì sao nhấp nháy trong đêm, hòa điệu cùng sắc màu của các ngọn đèn đang nhấp nháy xa xa. Bình Yên quá đỗi!

Sau chừng 10 phút ngắm trời mây sông nước, Vân đến ngồi kế bên cô. Hai chiếc cúc đầu tiên của áo sơ mi mở bung, vùng ức trắng ngần, phản chiếu trong đêm. Cô hít hơi dài điều hòa lại nhịp thở khi vô tình dừng mắt nơi ấy. Vân tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện đã xảy ra giữa hai người. Tuyệt nhiên không có câu hỏi nào làm cô phải bối rối. Khi vừa đến gặp, cô đã từng rất lo lắng, sợ rằng Vân sẽ chất vấn hoặc làm gì đó khiến cô phải khó xử. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn cho mình rất nhiều câu "Xin lỗi". Nhưng xem ra bây giờ việc ấy là quá thừa.

Câu chuyện chắp vá, không đầu không cuối. Cả hai người đều rất tôn trọng cái riêng tư và tĩnh lặng của nhau. Thỉnh thoảng nói đôi câu, hoặc nhìn nhau giây lát rồi mỗi người quay về với quãng trời riêng, đeo đuổi những ý nghĩ mà chỉ riêng mình họ biết.

- Gần sáng rồi, mình đi về.

- Dạ - cô trả lời, lòng đầy tiếc nuối.

- Chị bắt taxi cho em về. Chị đưa em về, ok?

- Em tự đi về một mình được mà. Không sao đâu chị. Phiền chị quá!

- Không sao. Chị không yên tâm khi để em về một mình. Con gái đi đêm nguy hiểm lắm!

- Chị cũng là con gái mà.

- À, haha! Quên. Nhưng dù sao chị cũng lớn hơn em. Thôi, nghe lời đi, my darling!

May mắn là trời tối, chứ nếu không gương mặt đỏ bừng kia sẽ tố cáo hết mọi điều cô dấu kín.

Ngồi chung xe taxi, mỗi người một góc, thắt seat belt. Trong cô trỗi lên cảm xúc mãnh liệt, cái đòi hỏi, thèm khát được nắm lấy bàn tay và tựa đầu vào bờ vai của người bên cạnh.

Thay đồ lên giường, đồng hồ báo 5h sáng. Thật may hôm nay là thứ 7. Tin nhắn tới: "Cam on em da o ben canh chi toi nay. Ngay mai chi moi em di an nhe. Khi nao thuc day cho chi biet. Ngu ngon!"

Cuối cùng, giấc ngủ đã chịu quay về. Trong cơn mơ, cô đạt được điều mình mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net