giang ho huu ngu 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thập nhị tướng, có thể đánh bại bất kỳ người nào trên đời.

Dương Cảnh Thiên thì sao? Hắn có phải tự tin như vậy sao.

Không ai biết.

Ánh mắt thâm thúy của Dương Cảnh Thiên nhìn vào ánh mắt đẹp như thu thủy của Mộ Dung Tuyết là lúc trong ánh mắt lộ ra vẻ sáng ngời động lòng người, giống như ngọn đèn sáng trong trời đêm vậy.

Trong kiên định là lực lượng vô cùng vô tận.

Lúc một người ánh mắt đều tràn đầy lực lượng, quyết tâm là có thể tưởng được.

Trong mắt Công Tôn Lăng, cũng tràn đầy lực lượng như vậy, phá hủy hết thảy mọi thứ trước mắt.

Lực lượng tất thắng.

Không có gì là lực lượng tất thắng, nhưng là nếu không có lực lượng cùng tín niệm tất thắng, như vậy vĩnh viễn không thể thắng lợi được.

Công Tôn Lăng đứng ở trước mặt Ngô Phách, tao nhã mà tiêu sái tự nhiên.

Ngô Phách cười lạnh nói:

- Thế hệ mới của tứ đại thế gia cũng không ghê gớm gì!

Công Tôn Lăng không có để ý tới khiêu khích của Ngô Phách, thản nhiên nói hai chữ:

- Xuất chiêu!

Xuất chiêu.

Chỉ có hai chữ, thể hiện Công Tôn Lăng khinh thường Ngô Phách, đối với hắn hoàn toàn miệt thị.

Sưu!

Ngô Phách chưởng phong bạo khởi.

Không ngoài dự liệu cuồng phong cuồn cuộn nổi lên như mưa rào!

Thiết chưởng trực tiếp đánh tới đại huyệt trước ngực Công Tôn Lăng, một kích tất sát.

Không ngoài sở liệu, Ngô Phách vừa ra tay liền hiện ra khí thế liều chết với Công Tôn Lăng, các chiêu đều hướng về phía yếu hại trí mạng của Công Tôn Lăng.

Lúc mọi người đoán rằng Công Tôn Lăng có thể hay không thể tiếp bước Thượng Quan Viễn và Âu Dương Hoa, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ tao nhã tự nhiên của Công Tôn Lăng.

Công Tôn Lăng ở trên lôi đài tựa như chuồn chuồn điểm nước tao nhã, nhẹ nhàng, thậm chí không thể nắm bắt.

Sau vài hiệp Ngô Phách ngay cả quần áo Công Tôn Lăng cũng không chạm được, tuyệt học Công Tôn thế giá Hư Miểu Lăng Bộ, có thể là tuyệt thế khinh công có thể so sánh với Lăng Ba Vi Bộ.

Sau khi Ngô Phách hết hơi Công Tôn Lăng mỉm cười nói:

- Ngô bang chủ, thực xin lỗi, giờ tới ta xuất chiêu, tiếp chiêu!

- Đúng không?

Ngô Phách cười lạnh quỷ dị, đột nhiên tay xuất một chiêu "Mãnh Hổ Đào Tâm" đánh về phía Công Tôn Lăng.

Công Tôn lăng đối với một chiêu đang tới, thần long bãi thủ, phi chưởng xuất ra.

Thần long bãi thủ của Công Tôn Lăng sắp chạm phải ưng trảo của Ngô phách, thì thấy đột nhiên Ngô Phách xoay ngược lại, một cỗ chân khí từ trong lòng bàn tay bắn thẳng vào tâm oa Công Tôn Lăng.

Chân khí phá không, giống như ngân châm xuyên tim.

Phi tốc.

Tuyệt khoái.

Một kích trí mạng.

Chân khí phá không, như ngân quang bay trong đêm, thẳng tới trái tim của Công Tông Lăng, khoảng cách gần như vậy làm sao tránh được.

Chỉ có Công tôn Lăng đứng đối diện với Ngô Phách mới thấy rõ ràng, chân khí phá không mà tới kỳ thật là có ngân châm theo cùng.

Ngân châm dưới ánh mặt trời, lập lòe phát sáng.

Tiểu ngân châm này nhỏ như vậy, ở trường hợp này, thường thường là có thể giết người vô ngân.

Luận võ kén rể rõ ràng không cho phép mang theo vũ khí, huống chi là ám khí, Ngô Phách dám mạo hiểm với anh hùng thiên hạ như vậy, hoàn toàn không đơn giản chỉ vì muốn thắng được Mộ Dung Tuyết, hoặc đối với hắn mà nói, chiến thắng được tinh anh tứ đại thế gia mới là mục đích chân chính của hắn.

Ngân châm vừa ra, bên ngoài có thể nhìn thấy chỉ có vài cao thủ ít ỏi mà thôi, Mộ Dung Chí nhờ các nguyên lão võ lâm tự nhiên không phải nói chơi, Dương Cảnh Thiên cũng thấy rõ, trong lòng không khỏi lo lắng cho Công Tôn Lăng.

Nhưng mà không ai có thể nhúng tay vào trong đó, bởi vì trên lôi đài đối chọi với nhau rất gần.

Người duy nhất cứu Công Tôn Lăng chỉ có thể là chính hắn.

Ngân châm bạch quang vừa động, đột nhiên thoáng như hào quang vạn trượng, bộc phát ra uy lực kinh người, một khắc trước khi tiếp cận Công Tôn Lăng, ngân châm biến thành vô số ngân châm như mưa, bao phủ cả người Công Tôn Lăng.

Xong rồi.

Mọi người đều vì Công Tôn Lăng thở dài.

Công Tôn Lúc này lại rất bình tĩnh, tựa như núi đứng sừng sững vậy, khí thế kinh người!

Song trảo của Ngô Phách vừa phát ra ngân châm, như lưỡi đao sắc rời khỏi vỏ, như tên rời khỏi cung, cực nhanh bay tới.

Ngay lúc này.

- A! Công Tôn Lăng cất lên tiếng tru như sói, làm mọi người ở hiện trường hít thở không thông, tiếng hò hét cao vang trời.

Trên người Công Tôn Lăng đột nhiên bộc phát ra một đám ngân mang, ngân mang này bay lên trời nhanh chóng bạo khai, các điểm ánh sáng tràn ngập lôi đài.

- Mạn Thiên Phi Hoa.

- Đương đương đương!!

Tiếng vang không ngừng bên tai, ngân châm bay về phía Công Tôn Lăng toàn bộ đều bị che ở ngoài vòng hào quang.

Tuyệt học của Công Tôn thế gia, lúc này được xuất trên người Công Tôn Lăng làm mọi người lâm vào cảm thán cùng rung động.

Đúng là đối quyết đỉnh phong.

Tất cả mọi người đang xem đều kinh hô.

Ngô Phách lúc này không thể lui, vì thế không lùi mà tiến, đôi tay hóa thành hàng ngàn hàng vạn trảo ảnh, đánh vào các điểm ánh sáng mà Công Tôn thế gia xuất ra.

Mọi người chờ mong Ngô Phách có thể xuất lại một lần nữa tuyệt học kinh thế hãi tục "Phi Long Tại Thiên"

Nhưng Công Tôn Lăng sẽ không cho hắn cơ hội như vậy, hắn cười lạnh, huy quyền cuồng bạo tấn công.

- Ầm! ầm! ầm!

Âm thanh liên tiếp vang lên trên lôi đài, tất cả người xem chỉ thấy đau nhức màng nhĩ, suy đoán là Ngô phách dùng toàn thân khí lực liều chết đón đỡ khí kình. Thanh âm đón đỡ "Mạn Thiên Phi Vũ" của Công Tôn Lăng phát ra.

Mạn Thiên Phong Trần, Huyết Hồng Phi Hoa của Mạn Thiên Phi Vũ.

Trên lôi đài bóng người di chuyển nhanh căn bản không làm cho người ta phân biệt được.

- Ầm!

Lại một tiếng nổ lớn

Thắng bại lập tức phân rõ.

Huyết quang bắn tung tóe.

Ngô Phách mang theo một chùm huyết quang bạo lui về sau.

Ngô Phách thất bại.

Mọi người đều hiểu được, mặc dù không có nhìn thấy ***g hào quang chụp xuống, đã phát sinh hết thảy mọi chuyện.

Ngân quang tản đi, trên lôi đài ngoại trừ tiếng ngã xuống đất đau đớn của Ngô Phách, cổ tay hắn không ngừng chảy máu.

Công Tôn Lăng đứng ở ngoài ba thướng, tựa như núi non hùng vũ, sừng sững ngạo nghễ.

Nói không hết vẻ tiêu sái tự nhiên, tuấn lãng phong lưu.

- Bắt lấy ác đồ đã trái với quy tắc lôi đài!

Mộ Dung Thương lúc này lên tiếng.

Gia tướng của Mộ Dung thế gia nhanh chóng nhào tới, lúc bọn họ chuẩn bị bắt giữ Ngô Phách, hắn liền ngửa mặt cười lớn một tiếng trong mắt hiện ra huyết quang kinh người.

- Các ngươi mơ tưởng.

Nói xong toàn thân phát trướng lên, miệng lập tức phun huyết.

- Ầm! một tiếng nổ vang, toàn thân Ngô Phách giống như khí cầu bị xé rách vậy, khí huyết công tâm nháy mắt bị bạo vong!

Cảnh tượng tàn nhẫn này làm mọi người ở đây lâm vào kinh hãi.

Việc này làm mọi người xem không hiểu Ngô Phách, võ công của hắn làm người ta nhìn không ra, nháy mắt đã hóa thành bãi thịt máu, không lưu lại cái gì, điều duy nhất lưu lại chính là một bí ẩn không thể phá giải trên võ lâm.

Một hồi luận võ kén rể lại đã có ba xác chết, lần nữa chứng minh giang hồ vĩnh viễn là âm mưu cùng báo thù đầy máu tanh.

Ngay cả một hồi luận võ kén rể đơn giản cũng không ngoại lệ.

Ngàn dặm trời quang, không may không gió.

Nhìn hết tầm mắt.

Quyển 5: Bỉ Vũ Chiêu Thân

Chương 67: Chiến đấu với Lôi Thiên

Mặt trời đã lên cao, bầu trời quang đãng lại không có gió làm cho người ta cảm thấy nắng nóng chói chang, gay gắt. Nhưng nhiệt huyết trên lôi đài làm cho tất cả mọi người ở hiện trường quên đi con quạ vàng khốc liệt kia.

Đối với giang hồ mà nói, thời đại hỗn loạn lúc nào cũng có thể kêu gọi anh hùng xuất hiện!

Mà anh hùng thực sự phải xuất hiện đúng lúc!

Mộ Dung thế gia tổ chức luận võ kén rể nhất định là một sự kiện to lớn trong sử sách võ lâm!

Mặc dù hiện giờ giang hồ đang là thời kì hòa bình.

Nhưng người cơ trí đều biết, phía trước giông bão luôn luôn là sự an bình và yên lặng.

Cuồng phong trước bão tố.

Sự yên lặng của giang hồ làm người ta cảm giác được thời điểm cơn bão ập đến cũng không còn xa.

Khoảnh khắc Công Tôn Lăng đánh bại Ngô Phách, toàn trường yên tĩnh, mọi người đều nín thở cho đến khi Ngô Phách tự bạo.

Ánh mắt Dương Cảnh Thiên lại một lần nữa theo Minh Chân dừng trên người Long Minh Phượng.

Bề ngoài Long Minh Phượng vẫn lạnh lùng, kiên nghị như lúc trước, nhưng trong thời khắc Ngô Phách tự bạo, toàn thân nàng run nhè nhẹ mà mắt thường khó có thể thấy, nhưng sự việc vẫn không thoát được ánh mắt sắc bén của Minh Chân và Dương Cảnh Thiên.

Đối với Dương Cảnh Thiên mà nói, Long Minh Phương khẽ run là chuyện bình thường, nàng chẳng qua là chán ghét máu tanh. Thế nhưng đối với Minh Chân mà nói, đó là thêm một căn cứ chính thực Ngô Phách có quan hệ mật thiết với Ảo Kiếm Minh.

Long Minh Phượng sau khi khẽ run rẩy, thần sắc bắt đầu trở nên cực kỳ mất tự nhiên, nàng dường như cũng nhận thấy có người đang nhìn mình. Có thể là chột dạ hoặc có thể là thương tâm, ánh mắt của nàng chưa từng liếc ngang liếc dọc, vậy mà cũng làm cho Dương Cảnh Thiên cảm nhận được một sự mất mác. Hắn vốn định đón nhận đôi mắt đẹp mê người của nàng, thông qua ánh mắt bộc lộ nội tâm của mình để nàng cảm thụ trực tiếp nhất.

Không đạt được mục tiêu mong muốn, Dương Cảnh Thiên chỉ có thể hướng ánh mắt trở lại lôi đài.

Công Tôn Lăng anh tuấn phi phàm ngạo nghễ đứng sừng sững, mặc dù không có gió nhưng vạt áo vẫn bay phần phật! Hắn kiên định giống như bức điêu khắc vạn năm, nhìn ánh mắt si mê của chúng nữ, Dương Cảnh Thiên hận không thể lên lôi đài kéo Công Tôn Lăng xuống dưới.

Rất nhiều người đều cho rằng trận luận võ kén rể này có thể kết thúc, thứ nhất, mọi người không muốn tiếp tục lại thấy đổ máu. Thứ hai, quần hùng cũng vì thế hệ thanh niên bất khuất của tứ đại thế gia, tinh thần vĩnh viễn không chịu khuất phục, lung lay. Hành động của bọn họ cũng cho thấy sự đoàn kết, đồng lòng nhất trí với tứ đại thế gia.

Không ai nguyện ý đắc tội với tứ đại thế gia, lại càng không muốn đối dịch cùng bọn họ.

Cho nên Công Tôn Lăng thắng được gần nửa canh giờ, nhưng lại không có một người nào lên lôi đài khiêu chiến. Căn cứ quy tắc, nếu quá nửa canh giờ, hắn sẽ giành được thắng lợi chung cuộc.

Nhưng tứ đại thế gia đều biết, đối thủ lớn nhất của bọn họ còn chưa ra mặt.

Lôi Thiên

Thiếu chủ Đại Giang Minh Lôi Thiên.

"Vô ngân đao" Lôi Thiên được xưng là võ lâm thám hoa.

Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người không phải nhìn Công Tôn Lăng trên lôi đài mà là Lôi Thiên.

Bởi vì mục đích hắn tới Tô Châu, võ lâm biết rõ.

Lôi Thiên không có che giấu, cũng không có cách nào che dấu, càng không cần che dấu.

Đứng lên

Dùng một cách thức tao nhã nhất từ trên ghế đứng dậy.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lôi Thiên đứng lên, toàn trường lập tức chấn động!

Đây là do mọi người rất muốn xem quyết đấu.

Công Tôn Lăng được công nhận là đại biểu ưu tú nhất trong đám thanh niên tứ đại thiếu gia đối đầu với Lôi Thiên - tinh anh kiệt xuất của tam đại minh, đây là một cuộc đọ sức của anh tài giới thanh niên, cũng là quyết đấu số phận, tương lai của tứ đại thế gia và tam đại minh, cũng chắc chắn ảnh hưởng tới tình thế giang hồ hai mươi năm về sau.

Hi vọng đối với hi vọng.

Kỳ thật, đối với tứ đại thế gia, thắng bại trận quyết đấu này có ý nghĩa quan trọng hơn.

Lôi Thiên thua, trong tam đại minh còn có Long Bình, Hoa Thiên Kiệt. Mà trong nhà tứ đại thế gia, còn ai có thể?

Đáp án là, không có

Giờ phút này, Công Tôn Lăng là hy vọng duy nhất của tứ đại thế gia.

Cất bước.

Trong sự nhẹ nhàng hiện ra sự tự tin không gì sánh được, đến nỗi mỗi bước chân, người ta có thể nghe thấy một loại tiết tấu âm nhạc.

Quả thật đúng là một loại nghệ thuật tao nhã.

Lôi Thiên bước từng bước một tới giữa lôi đài, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được không khí trận quyết đấu này, kinh tâm động phách.

Với tứ đại thế gia, đây là trận đấu không thể thua, đối với Lôi Thiên Đại Giang Minh cũng như thế.

Nếu Lôi Thiên thua, tam đại minh có lẽ sẽ không tổn thất gì, nhưng e là Đại Giang Minh sẽ xuống dốc không phanh.

Đối với Lôi Thiên, đây cũng là trận đấu không được phép thua.

- Công Tôn huynh, đã lâu không gặp!

Lôi Thiên thản nhiên nói.

Công Tôn Lăng ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang, ánh nắng chói mắt không thể làm hắn nhắm mắt, trong thần sắc tràn đầy kiên định. Hắn biết ý nghĩa cuộc chiến, bởi vậy hắn đã hạ quyết tâm, huyết chiến đến cùng.

- Lôi huynh hà tất nhiều lời!

Công Tôn Lăng thẳng thắn như vậy, không có ân cần thăm hỏi giả dối. Chính là muốn xuất chiêu, muốn kết quả!

Quá trình có lẽ sẽ kinh tâm động phách, nhưng kết quả thường chỉ trong nháy mắt, nếu không tiếc nuối, nếu không vui mừng, mà loại ký ức này thường thường sẽ ám ảnh đương sự cả đời.

- Sảng khoái!

Lôi Thiên nói xong, lập tức xuất chiêu.

Chỉ thấy bóng người cùng chưởng phong của Lôi Thiên đồng thời bay tới, trời đất biến sắc, gió thổi mây vần.

Bầu trời quang đãng bỗng nhiên mây đen cuồn cuộn nổi lên.

- Thiên tu trảm quỷ chưởng!

Mọi người cả kinh, đây là chưởng pháp mà Lôi Thiên ngộ ra từ "Thiên tu đao pháp", nghe nói sức mạnh tương đương với Thiếu lâm mật tông chưởng.

Bàn tay Lôi Thiên xoay chuyển xé gió mà đi, chém vỡ ánh nắng chói chang trên cao, mây đen che kín bầu trời, cấp bách bổ thẳng đầu Công Tôn Lăng.

Hư miểu lăng bộ.

Công Tôn Lăng vội thối lui tám bước.

Chưởng phong hạ xuống, gạch đen trên lôi đài lập tức vỡ tan. Uy lực của thiên tu trảm quỷ chưởng như sét đánh, trong nháy mắt đã chém ra bảy chưởng.

Công Tôn Lăng lại lui, hắn chỉ có lui, bởi vì hắn vừa không thể chống đỡ, vừa vô pháp phản kích, Hư miểu lăng bộ, thả người bay vọt lên.

Hắn không có cơ hội xuất thủ đánh trả, cả người đều bị uy lực của Thiên tu trảm quỷ chưởng bao phủ.

Lôi Thiên hoàn toàn không để cho Công Tôn Lăng có cơ hội thở dốc.

Mọi người đều cho rằng cứ tiếp tục như vật, có thể sẽ càng có lợi cho Công Tôn Lăng, dù sao hắn chỉ là né tránh, mà Lôi Thiên lại luôn dốc hết toàn lực, rốt cục đến khi sức tàn lực kiệt, khi đó là thời điểm tốt nhất để Công Tôn Lăng phản kích.

Hết thảy mọi việc tiến triển như mọi người phỏng đoán.

Ngay cả bảy bảy bốn mươi chín chưởng Công Tôn Lăng cũng tránh được, bóng chưởng đột nhiên theo thân thể vọt lên.

Chưởng của hắn trượt qua bên hông tới trước ngực, giống như trường kiếm ra khỏi vỏ.

Hắn phải phản kích.

Hắn, phải, phản, kích.

Hắn. Phải. Phản. Kích.

Hắn-- phải-- phản-- kích.

Huy chưởng xuất ra, Như lai phất tụ. (Ý nói bóng chưởng giống phật Như lại phất tay áo).

- Ầm!

Toàn bộ người trên dưới lôi đài trước mắt sáng ngời, vô số tia sáng từ trên người Công Tôn Lăng bắn ra, mọi nơi trong lôi đài đều lấp lánh. Không ai có thể tưởng tượng nội kình đích thực được bao hàm trong một chiêu này của Công Tôn Lăng; nhưng có thể cảm nhận được cảnh vật không thể huyền ảo, ly kỳ hơn. Đầu tiên, hiện thế đều tầm thường, nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ trời đất đã được chuyển sang cảnh giới ảo mộng.

Lăng ba chưởng!

Công Tôn thế gia ngoại trừ kiếm pháp lợi hại, quyền pháp này cũng có thể nói là nhất tuyệt.

Nhưng Lôi Thiên lại mỉm cười tiếp đón Lăng ba chưởng.

Hắn mỉm cười.

Uy lực của Lăng ba chưởng khiến mọi người nín thở, đau cắt da cắt thịt, không ngờ hắn bổ nhào về phía trước đón đầu!!!

Chưởng thế của Công Tôn Lăng tỏa ra rất nhanh, Lôi Thiên cũng nhanh, thậm chí còn nhanh hơn!

- Đoạn trường chưởng!!

Độc, cay, chuẩn, nhanh.

Đây là điển hình của việc cứng đối cứng.

Trước sự tấn công toàn lực của Công Tôn Lăng, ở vào tình huống này, không ngờ Lôi Thiên còn dám lấy cứng chọi cứng!

Mạnh.

Siêu mạnh!

Chẳng trách võ công Lôi Thiên được ca tụng là xuất sắc nhất thế hệ thanh niên, hiện giờ xem ra, hắn thậm chí được liệt vào hàng ngũ siêu nhất lưu cao thủ giang hồ.

Hắn chẳng những có bản lĩnh hơn người, mà còn can đảm phi thường, thử hỏi thiên hạ mấy người có dũng khí đối cứng với Lăng ba chưởng của Công Tôn thế gia?

Lôi Thiên đang dùng hành động của bản thân để chứng minh cho thế nhân, hắn muốn dùng phương pháp mạnh nhất đánh bại Công Tôn Lăng, đánh bại tứ đại thế gia, không hề run sợ, quyết chiến tuyệt kỹ sắc bén của Công Tôn thế gia.

Chinh phục kiểu này tuyệt đối là chấn động.

Ánh sáng bắn ra xung quanh, giống như được bao phủ trong màu sắc huyền ảo.

Khí kình từ hai người phát ra, không ngừng khuyếch tán ra bốn phía, khí thế khiếp người, phá không mà tới.

- Bùng!!! Bùng!!! Bùng!!!

Tiếng chưởng chưởng dày đặc liên tiếp va chạm vang lên không ngừng.

Ánh sáng chói mắt lại bùng lên.

Mặc dù không phải va chạm đao kiếm, nhưng ánh sáng không chừa một ai, ngoài hàn khí cắt vào thân thể, không ai có cảm giác nào khác

Hai cỗ nội kình cực cứng cực mạnh, không thể ngăn cản, từ lôi đài tỏa ra xung quanh. Toàn bộ người chung quanh đều cảm giác giống như một người giữa biển khơi mênh mông, bị một cơn sóng thần phủ đầu, nhưng không một ai tránh được.

Mọi người tại hiện trường, căn bản không thể mở mắt nhìn hai người trên lôi đài. Cho dù có người có thể miễn cưỡng ngẩng đầu chịu đựng bạch quang nóng rực, thế nhưng trên lôi đài ngoại trừ vô số ánh sáng nổ tung, bọn họ không thấy cái gì cả.

Một kích kinh tâm động phách, trở thành truyền kỳ lưu lựu ngày sau.

- Ầm!

Theo tiếng nổ cuối cùng, ánh sáng cũng tan biến.

Mây đen bị ánh sáng màu bạc đánh tản mác, mặt trời lại một lần nữa chiếu khắp mọi nơi.

Mọi người lại hướng ánh mắt lên trên lôi đài một lần nữa.

- A... ...

Có khen ngợi, có cảm khái, nhưng nhiều nhất là tiếc hận, mất mác.

Trận đọ sức này kỳ thực bất kể ai thắng ai thua, tất cả mọi người đều sinh ra cảm thán như vậy, dù sao đây cũng là một cuộc đọ sức chấn động thế hệ mới của võ lâm.

Phía trên lôi đài.

Đứng chính là Lôi Thiên, rồi Công Tôn Lăng ngã xuống.

Đây là một kết quả đánh nát nhân tâm tứ đại thế gia, một kết quả đủ khiến Công Tôn Lăng tiếc nuối cả đời. Dù mọi người đều thấy, Công Tôn Lăng mặc dù bại trong vinh quang, nhưng chính hắn cũng không thể tha thứ thất bại của mình, nhất là đối mặt với Lôi Thiên tam đại minh.

Thế nhưng dù sao Công Tôn Lăng cũng đã ngã xuống, ở trên lôi đài, người hắn uốn cong, chân sau quỵ xuống, hồi lâu cũng không thể đứng lên.

Hòa bình và tĩnh lặng lại khôi phục như lúc đầu.

Công Tôn Lăng bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi không nói lên lời. Chuyện vừa rồi, mặc dù chỉ trong nháy mắt đã trôi qua, nhưng ngay lúc này, toàn bộ sức lực của hắn đều đã cạn kiệt.

Khoảng cách giữa thắng và bại vốn chỉ trong giây lát.

Cho tới bây giờ, Công Tôn Lăng mới có thể hoàn toàn hiểu được thắng bại và sinh tử kỳ thật rất gần nhau. Hôm nay bản thân mình còn có thể may mắn sống sót trên lôi đài, kỳ thật cũng nhờ Lôi Thiên hạ thủ lưu tình.

Trận ác chiến này thực sự là từ khi sinh ra tới giờ hắn chưa gặp. Nếu như vào thời điểm Công Tôn Lăng bị đánh lui, Lôi Thiên bồi thêm một chưởng, nhất định hắn không thể chống cự.

Hắn nhắm mắt lại, nước mắt lã chã chảy xuống.

Những giọt lệ cay đắng của nam nhi, mặc dù còn sống, thế nhưng thất bại vừa rồi làm hắn khó chịu hơn so với chết đi! Thất bại của mình, tức là biểu thị một lần sụp đổ của tứ đại thế gia, đây là một tai nạn không gì sánh được!

Công Tôn Lăng cảm thấy hổ thẹn với tất cả ánh mắt kỳ vọng, đó là sinh mệnh của hắn không thể chống đỡ được trọng trách đó.

Nhưng người tứ đại thế gia cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huy
Ẩn QC