giang ho huu ngu 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4: Mộ Dung Thế Gia

Chương 55: Thiên thần hạ phàm.

Ngay khi tất cả mọi người đều đang sững sờ vì hành động của Dương Cảnh Thiên, một giọng nói trong trẻo vang lên trong đại sảnh:

- Các vị, các vị nghe hãy nghe tôi nói một lời công bắng.

Âm thanh trong trẻo không ngờ lộ ra một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, làm cho người ta

Lúc này, cả Hảo Vận Lai trở nên yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mọi người quay lại nhìn, lúc này từ trong phòng đi ra một đám người.

Người cầm đầu là một mỹ nữ tuyệt thế, khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp, da

thịt trắng như ngọc, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt thâm thúy như hồ

nước. Mái tóc đen mượt buông xuống, chiếc váy màu đỏ bó sát người, lộ

ra dáng người tuyệt mỹ của nàng. Giọng nói trong trẻo êm tai như chim

sơn ca. Nàng rất quyến rũ, lộ ra vẻ thành thục mê người. So với Hoa

Phượng Phượng, nàng có thêm vài phần hấp dẫn của nữ nhân.

Phía sau nàng còn có mấy nha hoàn chia bài xinh đẹp động lòng người. Ở tình thế này, vẻ đẹp của nàng càng thêm nổi bật.

Mọi người ở đây, ngoại trừ Dương Cảnh Thiên, tin rằng không ai không biết thân phận của nàng.

Bạch Phượng Nghi.

Người đứng đầu trong bốn đáo kim hoa của Hảo Vận Lai, cũng là lão bản của Hảo Vận Lai mà mọi người biết.

Khi Bạch Phượng Nghi xuất hiện, mọi người rất kích động. Bởi vì không

phải ai cũng có thể dễ dàng thấy được nàng. Bạch Phượng Nghi là khác

quen trong các ván bài của các vị quan lớn và công tử giàu có. Nhưng ở

trong đại sảnh này rất hiếm khi thấy được nàng. Mặc dù như vậy, sự xinh

đẹp và tài đánh bạc của nàng đã truyền khắp thành Tô Châu, thậm chí là

toàn bộ Giang Nam. Có vô số quan lớn, công tử nhà giàu theo đuổi nàng.

Cho nên sòng bạc Hảo Vận Lai mới thịnh vượng như thế này.

Danh tiếng của Bạch Phượng Nghi truyền đi, được liệt vào "Giang Nam tứ

đại phong trần kỹ nữ" cùng với Tô Hiểu Dĩnh Hàng Châu, Vi Tuyết Trinh

Tần Hoài và Lan Tâm Cầm Động Đình. Ba người kia đều lấy cầm kỳ thi họa

mà nổi tiếng, chỉ có Bạch Phượng Nghi nổi tiếng về tài đánh bạc.

Một nữ nhân đánh bạc, có thể nổi tiếng như vậy, làm nam nhân si mê như

vậy, Bạch Phượng Nghi xem như là người duy nhất trong chốn võ lâm.

Nói lại, Dương Cảnh Thiên thấy mỹ nữ, kích động quay đầu lại, mê đắm cười với Bạch Phượng Nghi:

- Mỹ nữ, nàng cũng muốn đánh một ván với ta?

Bạch Phượng Nghi nở nụ cười mê người, sáng như hoa đào. Trong mắt lộ ra sự quyết đoán làm người ta sợ hãi.

Dương Cảnh Thiên thầm nghĩ mỹ nữ này bề ngoài thì xinh đẹp, nhưng nội

tâm lại kiên nghị lạnh như băng như vậy, thật hiếm có. Theo từng cử

động của nàng, có thể thấy nội công thâm hậu. Xem ra trên giang hồ nàng

nhất định cũng là người nổi tiếng.

Bạch Phượng Nghi nói:

- Ván vừa rồi Dương công tử đã thắng. Tần công tử thực hiện đã sai với

quy định của sòng bạc Hảo Vận Lai chúng tôi. Vì vậy sẽ bị trục xuất

vĩnh viễn khỏi Hảo Vận Lai. Người đâu, đưa hắn ra.

Nàng vừa dứt câu, mấy đại hán liền mang Tần Tường đi. Nữ thư đồng của

hắn muốn tiến lên ngăn cản đã bị chặn lại. Bạch Phượng Nghi nói:

- Chủ nhân của ngươi đã đem ngươi thành tiền đặt cược, nay thua trận,

hắn đã không còn là chủ nhân của ngươi nữa. Dương công tử trước mặt mới

là chủ nhân của ngươi.

- Điều này... không có khả năng.

Nữ thư đồng không biết làm sao, ngừng ngay lại.

Dương Cảnh Thiên nhìn vẻ sợ sệt của nữ thư đồng, mỉm cười nói với Bạch Phượng Nghi:

- Sòng bạc các nàng còn quản cả chuyện này?

Bạch Phượng Nghi lạnh lùng nói:

- Tất cả tiền đặt cược trong các ván bài ở Hảo Vận Lai đều được chấp

nhận và bảo đảm. Người đánh bị thua, không có một ai ngoại lệ. Tần

Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:

- Mỹ nữ, nhìn tư thế của nàng, nhất định là người đứng đầu trong sòng bạc. Không bằng chúng ta đánh một ván.

Bạch Phượng Nghi rất bình tĩnh, vô cùng toa nhã nói:

- Nhưng công tử lúc này còn không có đủ tiền vốn đánh với ta.

Dương Cảnh Thiên không cho là đúng nói:

Nhìn Dương Cảnh Thiên đang hỏi giá mình, Bạch Phượng Nghi đắc ý nói:

- Giá duy nhất, hôn phu của Mộ Dung Tuyết.

Mọi người kinh hãi, tuyệt đối không ngờ Bạch Phượng Nghi sẽ nói ra những lời này.

Dương Cảnh Thiên nói:

- Hôn phu của Mộ Dung Tuyết? nàng có ý gì?

Bạch Phượng Nghi mỉm cười nói:

- Rất đơn giản. Chỉ có người thắng trong cuộc luận võ kén rể ngày mai

của Mộ Dung thế gia mới có tư cách đánh một ván với Bạch Phượng Nghi ta.

Dương Cảnh Thiên nói:

- Miệng nàng không nhỏ đó.

Bạch Phượng Nghi nói:

- Lá gan của công tử cũng không nhỏ.

Dương Cảnh Thiên cười tà nói:

- Gan của ta luôn luôn không nhỏ. Không bằng ta và nàng đánh cuộc người thắng giữa

Bạch Phượng Nghi sửng sốt, từ từ nói:

- Theo ta thấy, kết quả này không khác gì so với hôn phu của Mộ Dung Tuyết.

Dương Cảnh Thiên nói:

- Ta không cho rằng như vậy.

Bạch Phượng Nghi thản nhiên nói:

- Ồ, vậy ý của công tử là?

Dương Cảnh Thiên kiên định như thiên thần nói:

- Đánh cuộc người thắng trong trận quyết chiến giữa ta và Lôi Thiên là được.

Mọi người rất kinh ngạc, đều biết Lôi Thiên là người đứng đầu trong

danh sách kén rể ngày mai. Đến bây giờ còn không nghe được có ai khiêu

chiến với Lôi Thiên. Ngay cả ba công tử của tam đại thế gia kia cũng

không dám đứng ra khiêu chiến Lôi Thiên.

Các sòng bạc cũng nhận đặt cược cho cuộc kén rể ngày mai. Lúc đầu đặt

Lôi Thiên là một ăn một rưỡi, đến ba ngày tước là một ăn một phẩy một,

đến hôm qua thì không có sòng bạc này dám nhận đặt Lôi Thiên. Vì vậy có

thể thấy được ưu thế của hắn trong cuộc kén rể lần này như thế nào.

Dương Cảnh Thiên là người đầu tiên đứng ra nói là sẽ đánh bại được Lôi

Thiên. Đương nhiên rất nhiều người không cho là đúng. Theo bọn họ thấy

nhiều nhất chính là một tiểu tử ăn nói lung tung mà thôi.

Nhưng Dương Cảnh Thiên lại nói rất chân thực và quyết đoán, làm cho

Bạch Phượng Nghi cả kinh. Vừa nãy Dương Cảnh Thiên ngăn cản một kích

tuyệt sát của Tần Tường kia, khiến Bạch Phượng Nghi tin rằng, Dương

Cảnh Thiên cũng không phải nhân vật bình thường. Vì thế, nàng rất nhanh

khôi phục bình tĩnh. Dù sao cũng là người đã trải qua vô số sóng gió,

chỉ nghe nàng khẽ nói:

- Công tử thắng được Lôi Thiên, sẽ có tư cách làm hôn phu của Mộ Dung Tuyết, điều này tin rằng không ai hoài nghi.

Dương Cảnh Thiên lạnh nhạt nói:

- Điều này không cần.

Trong lòng Dương Cảnh Thiên đang nghĩ, mình đã đáp ứng Mộ Dung Tuyết

đánh bại Lôi Thiên, nhưng cũng không nói nhất định sẽ thắng được cuộc

luận võ kén rể.

Bạch Phượng Nghi mỉm cười nói:

- Tốt lắm. Không cần biết công tử có phải còn con rể của Mộ Dung thế

gia hay không. Chỉ cần ngày mai công tử thắng được Lôi Thiên, ta sẽ

đánh với công tử một ván.

Dương Cảnh Thiên nói:

- Như vậy tiền đặt cược của chúng ta sẽ là gì?

Bạch Phượng Nghi mỉm cười nói:

- Công tử muốn đánh như thế nào?

Dương Cảnh Thiên vui mừng nói:

- Rất đơn giản, đổ người.

Bạch Phượng Nghi nói:

- Đổ người?

Dương Cảnh Thiên chỉ vào mình, cười tà nói:

- Thua, ta thuộc về nàng; thắng, nàng thuộc về ta.

Bạch Phượng Nghi yêu kiều nói:

- Thắng thua thế này hình như đều có lợi cho công tử. Có phải mục đích của công tử là tiếp cận ta?

Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:

- Nàng sai rồi, mục đích của ta không phải tiếp cận nàng, mà là hoàn

toàn chiếm hữu nàng. Đương nhiên nàng chưa thấy được bản lĩnh của ta,

nên đánh với ta sẽ bị thiệt thòi. Nhưng một người có thể chiến thắng

Lôi Thiên, dù kém như thế nào cũng không đến mức không có tư cách chơi

với nàng một ván chứ? Hơn nữa nàng đường đường cũng là chưởng sự của

Hảo Vận Lai, không có lý do gì phải một con bạc như ta chứ.

Bạch Phượng Nghi sâu kín nói:

- Nghe công tử nói như vậy, ta dù muốn không đánh một ván cũng không được.

Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:

- Vậy là nàng đã đáp ứng? Hay là...

- Ta nhận tiền đặt cược của công tử, cũng mời các vị làm chứng.

Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:

- Ta thích nhất người sảng khoái. Các nàng cứ ngoan ngoãn chờ tin tức tốt của ta.

Nói xong hắn giống như nhớ đến chuyện gì đó, vì thế lại nói:

- Mỹ nữ, ta hình như còn chưa hỏi quý tính của nàng.

Lăng Chí Hào đứng một bên quả thực chút nữa tức mà ngất đi. Chuyện mất mặt như vậy, Dương Cảnh Thiên cũng có thể làm ra.

Bạch Phượng Nghi mỉm cười nói:

- Bạch Phượng Nghi.

Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:

- Tại hạ là Dương Cảnh Thiên. Hy vọng sau ngày mai, nàng nằm trong lòng ta, dịu dàng gọi ta một tiếng tướng công.

Nói xong, quay sang nói với Lăng Chí Hào:

- Mang thư đồng, chúng ta đi.

Dương Cảnh Thiên nói xong, không ngờ quay đầu lại rời đi.

Đám người đang vây xem ngơ ngác đến xuất thần.

Hoa Phượng Phượng lúc này mới từ trong phòng đi ra, đứng bên cạnh Bạch Phượng Nghi, thì thào nói:

- Đại tỷ, có lẽ ngày mai hắn thực sự sẽ thắng.

Bạch Phượng Nghi lạnh nhạt nói:

- Tốt nhất hắn có thể thắng. Nếu không tỷ còn thật không biết nên ra

tay với Mộ Dung thế gia như thế nào. Hơn nữa, hắn cho dù thắng được Lôi

Thiên, hắn có thể thắng được tỷ sao?

Hoa Phượng Phượng nhìn theo Dương Cảnh Thiên đã đi xa, phản đối nói:

- Nam nhân này thật đặc biệt, hắn có một cỗ lực lượng không thể phản kháng, làm cho người ta khuất phục....

Bạch Phượng Nghi thản nhiên nói:

- Có phải muội đã thích hắn không? Tỷ nghe nói muội đã lưu hắn lại

trong phòng mình qua đêm. Tình cảm không phải là thứ có thể lấy ra

chơi. Tỷ đã nói rất nhiều lần với muội.

Hoa Phượng Phượng nói:

- Nhiều năm như vậy, muội chưa bao giờ lấy tình cảm của mình ra chơi

đùa. Muội đã mệt mỏi, thật vất vả gặp được người muội thích, muội sẽ

không nghe các người nữa....

Bạch Phượng Nghi nói:

- Muội xuất đạo mới mấy năm, không ngờ lại nói ra những lời đại nghịch

bất đạo như vậy. Như vậy không phải đã phụ sự dạy bảo và dưỡng dục của

sư phụ sao.

Hoa Phượng Phượng nói:

- Phải vậy không? Muội cảm thấy ba năm qua đã trả hết ân dưỡng dục

trong mười tám năm qua của sư phụ. Muội không nợ lão nhân gia gì nữa cả.

Nói xong, liền quay đầu rời đi.

Bạch Phượng Nghi nhìn theo bóng dáng của Hoa Phượng Phượng đã rời đi,

trong lòng không khỏi hiện lên hình ảnh tiểu sư muội đáng yêu ngày nào.

Dương Cảnh Thiên là người như thế nào, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi đã làm Hoa Phượng Phượng thay đổi nhiều đến thế.

Bạch Phượng Nghi càng thêm hận Dương Cảnh Thiên. Nàng không cho phép

bất cứ ai phá vỡ kế hoạch của sư phụ, cũng không thể cho phép ai ảnh

hưởng đến tình cảm bốn tỷ muội các nàng.

Dương Cảnh Thiên, trong luận võ kén rể thắng cũng không đẹp. Nếu thật

sự hắn đến đây đánh bạc, sẽ khiến cho hắn cả đời không thể xoay người.

Bạch Phượng Nghi ghi hận trong lòng, nàng tự tin vào thực lực của mình

có thể thắng được tiểu tử ăn nói bừa bãi này.

Nếu người mà Bạch Phượng Nghi đối mặt là Lôi Thiên, nàng tuyệt đối sẽ

không nghĩ mình có thể dễ dàng thắng lợi. Bởi vì Dương Cảnh Thiên là

một người vô danh tiểu tốt, cho nên nàng mới cảm thấy thắng là chuyện

đương nhiên. Nhưng nàng không ngờ đến, nếu Dương Cảnh Thiên thắng Lôi

Thiên, vậy thực lực của Dương Cảnh Thiên tự nhiên phải hơn Lôi Thiên.

Một Bạch Phượng Nghi còn không chắc chắn có thể thắng được Lôi Thiên,

nàng làm sao có thể thắng được Dương Cảnh Thiên còn lợi hại hơn Lôi

Thiên chứ.

Khi Bạch Phượng Nghi phạm sai lầm như vậy, nàng chỉ còn cách thất bại đầu tiên của mình không xa.

Quyển 4- Mộ Dung Thế Gia

Chương 57: Mỹ Nữ Thư Đồng.

- Các người muốn dẫn ta đi đâu?

Mỹ nữ thư đồng nhẹ nhàng kêu lên.

Dương Cảnh Thiên nói:

- Cái gì mà mang ngươi đi đâu? Ngươi bây giờ là thư đồng của ta. Ta đi đâu, ngươi đương nhiên cũng phải đi theo.

Nữ thư đồng nói:

- Ta không phải thư đồng của ngươi. Ta phải đi tìm Tần thiếu gia.

Lăng Chí Hào nói:

- Làm thư đồng của thiếu gia ta sẽ làm ngươi mất hết mặt mũi sao? Ngươi là một nữ nhân, không ngờ học người khác giả nam, nhất định có ý đồ xấu xa.

Nữ thư đồng tức giận nói:

- Không phải. Tại vì ta không thích nam nhân, giống như các ngươi.

Dương Cảnh Thiên giả vờ ho khan vài tiếng, nói:

- Ta là chủ nhân của ngươi, gọi ta là thiếu gia là được.

- Không, Liễu Trân Trân ta chỉ có một chủ nhân là Tần thiếu gia.

Nữ thư đồng sửa lại lời Dương Cảnh Thiên nói.

Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:

- Thì ra tên của ngươi là Liễu Trân Trân. Tên rất hay, ngoan, nghe lời, cùng với thiếu gia ta về nhà.

Liễu Trân Trân phản ứng lại:

- Ta nói rồi, ngươi không phải thiếu gia của ta. Ta cũng không phải thư đồng của ngươi.

Đôi mắt hạnh của nàng trợn lên, đôi môi anh đào chu lên. Dáng vẻ tức giận đó quả nhiên vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.

Dương Cảnh Thiên không khỏi nhìn nàng vài lần, híp mắt cười tà nói:

- Chẳng lẽ ta lại khiến ngươi chán ghét như vậy? Nhưng ta dù như thế nào vẫn cảm thấy ngươi rất đáng yêu. Thảm, thảm rồi, vậy phải làm sao bây giờ?

- Ngươi không thả ta đi, ta sẽ lập tức sẽ báo nha môn các ngươi cưỡng ép dân nữ.

Liễu Trân Trân tức giận nói.

Dương Cảnh Thiên cười tà nói:

- Nha môn? Chuyện giang hồ mà nha môn cũng quản sao? Không thể nào.

Lăng Chí Hào xen mồm vào nói:

- Ngươi là do thiếu gia nhà ta thắng được trong sòng bạc. Dù cho ngươi có đến nha môn cũng không tác dụng. Hơn nữa ngươi cũng không thể đến được quan phủ.

Liễu Trân Trân vừa nghe không khỏi lo lắng, nước mắt trào ra. Nàng giơ ống tay áo lên lau nước mắt, tức giận kêu:

- Giỏi, là ngươi ép ta, bản cô nương sẽ cho ngươi biết tay.

Ngọc chưởng vung lên, kình phong tập kích, một chưởng đánh thẳng vào ngực Dương Cảnh Thiên.

Tuy rằng chỉ là một tỳ nữ, nhưng dù sao cũng xuất thân trong võ lâm nên nhiều ít cũng biết một chút võ công. Nhưng ngay cả chủ nhân Tần Tường của nàng cũng không phải đối thủ của Dương Cảnh Thiên nữa là nàng. Dương Cảnh Thiên dễ dàng tránh khỏi, cười nói:

- Giai nhân sao có thể động tay động chân một cách thô lỗ như vậy chứ? Thiếu gia dù có thương hương tiếc ngọc cũng phải trừng phạt một phen.

Liễu Trân Trân một chưởng thất bại, lại nghe Dương Cảnh Thiên nói mình là "Thô lỗ" càng tức điên lên. Huy quyền như mưa, đánh vào cách đại huyệt của Dương Cảnh Thiên, tức giận mắng chửi:

- Tiểu tử thối, ta không cần ngươi thương hương tiếc ngọc. Hôm nay ta dù cho liều mạng cũng muốn đánh nát cái miệng thối tha của ngươi. Xem ngươi còn dám nói bậy nữa hay không.

Dương Cảnh Thiên mặc dù trong miệng nói sẽ "Trừng phạt nghiêm khắc" nhưng vẫn chỉ tránh né chứ chưa hề trả đòn. Hắn lúc này đã hạ quyết tâm, vừa tránh né vừa cười nói:

- Được rồi, miệng ta lâu lắm không được nếm son. Nếu như ngươi đánh nát nó, không phải làm cho nó thêm ướt át khó chịu sao.

Liễu Trân Trân nghe hắn mở miệng khinh bạc như vậy, mặt đỏ ửng lên đầy tức giận. Chân dẫm nhẹ lên mặt đất giống như con chim yến, mạnh mẽ đánh về phía Dương Cảnh Thiên, quát lên:

- Ngươi nếm ngọc chỉ của ta đây.

Cánh tay trái của nàng vòng nửa vòng, tay phải duỗi thẳng ra, đánh vào hai gò má Dương Cảnh Thiên.

Dương Cảnh Thiên cười ha hả, thân hình hơi nghiêng, tay trái chụp tới đã ôm thân thể mềm mại của Liễu Trân Trân vào lòng, nói:

- Ngọc chỉ của nàng mặc dù thơm, nhưng không ngọt bằng miệng. Ta muốn nếm son trên miệng nàng.

Trong tiếng nói, hai tay giữ chặt, đầu hạ xuống, hôn lên đôi môi anh đào của Liễu Trân Trân. Liễu Trân Trân quá sợ hãi, đôi môi anh đào mím chặt lại, muốn hét lên. Nhưng chưa kêu được một câu đã bị môi của Dương Cảnh Thiên như con hổ đói đè xuống. Dương Cảnh Thiên đối với chuyện này rất thành thục, Liễu Trân Trân hiện giờ đột nhiên gặp phải chuyện này thật sự là sợ muốn chết, không biết làm sao.

Dương Cảnh Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch môi, cười nói:

- Son của Trân Trân ngon thật, xem ra đây là may mắn của thiếu gia ta.

Người ta không có tự mồm thừa nhận hắn là thiếu gia thì hắn tự gọi mình như vậy. Xem ra Dương Cảnh Thiên đúng là có da mặt rất dày.

Lăng Chí Hào ở bên cạnh tấm tắc khen:

- Ai... thói đời như vậy, trên đường cái, hoang đường.

Dương Cảnh Thiên tức giận nói:

- Tiểu Lăng Tử thái giám, ngươi biết cái gì? Thiếu gia đang dạy ngươi cách tán gái, chịu khó mà học. Sau này khi theo đuổi thiếu nữ có thể dùng đến. Như vậy ngươi sẽ không phải làm thái giám nữa.

Liễu Trân Trân vừa nghe không khỏi vừa oán vừa hận, giơ cánh tay ngọc lên, một quyền đánh vào Dương Cảnh Thiên, giọng căm hận nói:

- Ngươi... xú tiểu tử... hỗn đản.

Dương Cảnh Thiên cười ha hả, cầm lấy đôi cánh tay trắng nõn của nàng lại, nói:

- Tại hạ trong ngoài đều là xú tiểu tử, Trân Trân sao phải tức giận như vậy?

Liễu Trân Trân thật sự là vừa thẹn vừa giận, hận không thể một quyền đánh nát người Dương Cảnh Thiên ra. Tiếc rằng kỹ không bằng người, căn bản không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể cố nén cơn lửa giận, trừng mắt quát lên:

- Xú tiểu tử, ta chửi ngươi là xú tiểu tử đó, sao?

Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:

- Cô nương có con mắt thật tinh tường, đặc biệt ưu ái xú tiểu tử thiếu gia ta. Tại hạ dù cho thô lỗ đến đâu nhưng đối với cô nương sao có thể thế nào chứ.

Liễu Trân Trân xấu hổ, buồn bực không thôi, mạnh mẽ nghiêng người, nện đầu vào ngực Dương Cảnh Thiên. Dương Cảnh Thiên không nghĩ đến nàng có chiêu này nên vội vàng ngả về phía sau. Liễu Trân Trân thuận thế tránh thoát, tức giận kêu lên:

- Họ Dương kia, ngươi khinh người quá đáng. Hôm nay bị ngươi khinh bạc, chỉ oán ta kỹ không bằng người. Ngươi nhục mạ ta như vậy, ta dù có chết cũng không cho ngươi đắc ý.

Liễu Trân Trân nói xong, đột nhiên rút thanh trường kiếm bên hông ra. Thân thể mềm mại lao tới, trường kiếm như một tia chớp đâm thẳng vào bụng dưới Dương Cảnh Thiên. Thực ra, Liễu Trân Trân tuy rằng là nữ thư đồng của Tần Tường. Nhưng lần đầu bước chân vào chốn giang hồ, lúc trước Tần Tương luôn lấy lễ đối đãi với nàng. Không ngờ rằng bây giờ lại bị Dương Cảnh Thiên hôn một cái. Mặc dù không phải tự nguyện nhưng vẫn làm cho tim Liễu Trân Trân đập loạn, thẹn đỏ cả mặt. Huống hồ Dương Cảnh Thiên lại coi đó như trò đùa làm cho Liễu Trân Trân thẹn quá hóa giận. Không còn để ý hình tượng, dù gì cũng muốn liều mạng với Dương Cảnh Thiên.

Dương Cảnh Thiên có võ công cao hơn hẳn Liễu Trân Trân, lại không có ý mạnh tay với nàng nên cũng lơi lỏng. Thấy Liễu Trân Trân cầm kiếm xông tới, như muốn đoạt mạng mình, không khỏi kinh hãi.

Thế công của Liễu Trân Trân cực mạnh, kiếm ảnh trùng điệp, trong giây phút nguy ngập, Dương Cảnh Thiên đã cảm nhận được kình khí ập đến xung quanh cơ thể. Trường kiếm tới người hắn nào dám chậm trễ, chân đạp mạnh một cái, lăng không bay lên, tránh khỏi trường kiếm của Liễu Trân Trân.

Khi thân hình Dương Cảnh Thiên vừa từ không trung rơi xuống, đã thấy bích ảnh lóe lên trước mặt. Trường kiếm của Liễu Trân Trân đã lập tức tìm tới. Hắn vội vàng né sang bên cạnh vài bước.

Dương Cảnh Thiên lúc này cũng đã biết Liễu Trân Trân đang rất tức giận. Nếu bằng vào võ công, hắn cho dù là tay không cũng không sợ trường kiếm trong tay Liễu Trân Trân. Tiếc rằng hắn trời sinh đã thương hương tiếc ngọc, cũng không muốn là kẻ thù của Liễu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huy