giang ho huu ngu 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Giang hồ đồn đãi, ngươi không phải đã treo cổ chết rồi sao?

Đặng Chấn Thiên cười cười nói:

- Ngươi nói giang hồ đồn thổi là thật sao!

Ngô Phách nói:

- Nhưng trước đó vài ngày, đích xác có vài người thấy ngươi vì Lĩnh Nam đệ nhất danh kỹ Ngân Tố Mai nên đã uống rượu độc tự sát!

Đặng Chấn Thiên cười lạnh nói:

- Hừ! Dâm phụ kia sao xứng làm ta tự tử? Cái này chẳng qua chỉ là một chiến lược thôi.

Ngô Phách sửng sốt nói:

- Chiến lược? Ta không hiểu.

Đặng Chấn Thiên mỉm cười nói:

- Một người buồn bực đã lâu, muốn nổi tiếng một chút, ngươi đường đường là đương gia Cự Kình Bang, đã hơn bốn mươi, còn chạy tới Mộ Dung Sơn Trang tham gia luận võ kén rể cũng không vì mục đích này sao?

- Ha ha...

Ngô Phách cười to.

Đặng Chấn Thiên ngược lại khó hiểu nói:

- Ngươi cười vì cái gì?

- Ta cười cái gì ư? Ta cười ngươi ngốc, ta cười ngươi xuẩn, ngươi ngu!

Ngô Phách lại cười hai tiếng, nói tiếp:

- Ngươi cũng không ngẫm lại xem... bằng vào thân phận đương gia Cự Kình bang của ta, còn muốn nổi danh cái gì?

Đặng Chấn Thiên suy nghĩ một chút nói:

- Đúng là không cần!

Ngô Phách cười tà nói:

- Cho nên nói, ngươi lên đài mục đích chỉ vì nổi tiếng, hiện tại đã đạt được rồi, ngươi có thể hạ đài được rồi.

Đặng Chấn Thiên lại lắc đầu nói:

- Ta cũng không nói sẽ đi xuống.

Ngô Phách nói:

- Nói như vậy...ngươi muốn phân cao thấp với ta?

Đặng Chấn Thiên cười lạnh nói:

- Có thể nói như vậy!

Sắc mặt Ngô Phách trầm xuống nói:

- Nói nửa ngày, là ngươi vẫn muốn người chứ gì!

Đặng Chấn Thiên cười tà nói:

- Như nhau thôi!

Ngô Phách lạnh lùng nói:

- Một khi đã như vậy, không có gì để nói tiếp, tiếp chiêu đi!

Nói xong hắn mạnh mẽ hét lớn một tiếng, vận nội lực xông tới, song chưởng đánh

ra như chớp.

Dưới chiêu bài luận võ kén rể, một hồi chém giết lại bắt đầu...

__________________

Quyển 5: Bỉ Vũ Chiêu Thân

Chương 63: Vinh dự chi chiến

Trên lôi đài, quyền phong sát khí nổi lên, có khí thế gió cuốn mây tan.

Chỉ thấy Ngô Phách song chưởng đánh ra, mạnh mẽ như Bài sơn đảo hải.

Đặng Chấn Thiên chăm chú nhìn nội lực trên song chưởng, hắn đã có chuẩn bị trước khi tới, lập tức âm thầm cười lạnh một tiếng, nghênh tiếp qua.

- Ầm!

Một tiếng nổ vang.

Bóng người tung bay

Nhanh như thiểm điện.

Hai người bốn chưởng vừa tiếp xúc đã phân ra, giống như không có phát sinh chuyện gì vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ thấy Đặng Chấn Thiên kêu oa lên một tiếng nhảy lên như điên, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt trở lên tái nhợt.

Ngô Phách thì trái lại, tựa hồ không có gì trở ngại. Chỉ thấy trên mặt hắn tràn đầy nét cười, khí huyết hồng thuận, hô hấp đều đều, vẫn đang đứng thẳng giữa sân.

- A! Ta đã bại rồi.

Đặng Chấn Thiên bỗng nhiên hít một hơi dài, thân hình đột nhiên di chuyển, cả người đã phi thân xuống, nhún chân một cái, đã biến mất không thấy tăm hơi.

Đặng Chấn Thiên thân là một trong Lĩnh Nam song kiệt, trong võ lâm bài danh ở vị trí thứ năm ba, trong lớp cao thủ thanh niên, coi như là một người nổi bật, nếu một chiêu bị thua, rất nhiều người đối với Ngô Phách không khỏi có vài phần kính trọng.

- Ngô Phách, bổn thiếu gia tới lĩnh giáo ngươi!

Đặng Chấn Thiên vừa xuống, lại một công tử trẻ tuổi nhảy lên lôi đài.

- Công tử?

Liễu Trân Trân ở phía sau Dương Cảnh Thiên không khỏi kêu lên.

Dương Cảnh Thiên vừa thấy, người tới chính là chủ nhân trước của Liễu Trân Trân - thiếu trang chủ Vô Tâm sơn trang Tần Tường.

Dương Cảnh Thiên hơi hơi nói:

- Trân Trân trong lòng nàng phải chăng vẫn còn nhớ tới hắn?

Liễu Trân Trân cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Thiếu gia, muội...

Dương Cảnh Thiên thoải mái nói:

- Nàng theo hắn lâu như vậy, nếu một chút cảm tình cũng không có, ta mới thấy kỳ quái. Ta chỉ muốn biết, nàng có phải vẫn còn quan tâm tới hắn, dù sao hắn cũng không phải người xấu...

Liễu Trân Trân gật đầu, nước mắt lã chã rơi xuống nói:

- Thiếu gia, người thật tốt.

Dương Cảnh Thiên nói:

- Nhưng là hắn không phải là địch thủ của Ngô Phách.

Liễu Trân Trân sắc mặt kinh ngạc nói:

- Thiếu gia, người nhìn ra được sao?

Dương Cảnh Thiên gật đầu.

Lúc này, ở trên lôi đài, Ngô Phách nói với Tần Tường:

- Báo danh ngươi đi!

Tần Tương lãnh ngạo nói:

- Không dám, Vô Tâm thiếu trang chủ Tần Tường.

Ngô Phách khinh thường nói:

- Tiểu tử không biết tốt xấu!

Nói xong lại hét lớn một tiếng, khí nhập đan điền, lực quán song chưởng, song chưởng như tia chớp đánh ra.

Lại là chiêu Bài sơn đảo hải này.

- Tới hay lắm!

Tần Tường đắc ý cười nói.

Dưới lôi đài, Tần Tường đã thăm dò chiêu thức của Ngô Phách, lúc này hắn tới là có định liệu trước rồi.

- Xem ta!

Tần Tường nói xong, cả người lăng không bay lên.

- Độc Phách Hoa Sơn!

Tần Tường hét lớn một tiếng cả người từ trên trời giáng xuống, chém thẳng tới đầu Ngô phách.

Ngô Phách cả kinh, lập tức uốn éo bên hông, sĩ nhiên thoát khỏi chưởng thế, đồng

thời chân phải mạnh mẽ nhấc lên, đá nhanh tới hạ âm của Tần Tường.

Tần Tường vốn nghĩ đã nắm chắc phần thắng lợi, căn bản không có nghĩ tới Ngô phách lại biến chiêu nhanh như vậy, thật sự là có điểm ngoài ý muốn. Lập tức kinh sát rất nhiều, thân hình đột nhiên xoay chuyển, một chiêu "Yến Tử Phiên Thân" mới tránh được một cước trí mạng này của Ngô Phách.

Liễu Trân Trân ở một bên quan sát mồ hôi đã sớm ướt lạnh, hai tay gắt gao nắm lấy góc áo.

Ngô Phách đắc thế làm sao buông tha người, thân mình thoáng di chuyển, như một đại ưng giương cánh, đáp xuống chưởng lực hùng hậu chụp xuống Tần Tường.

Chưởng lực này lập tức dọa cho Tần Tường ướt cả ra quần! Lôi đài luận võ kén rể này lại trở thành chuyện mất mặt nhất, đường đường là nam tử hán, thế nhưng lại yếu bóng vía như vậy, thật sự làm cho người ta thất vọng.

Người thất vọng nhất hẳn là Liễu Trân Trân. Chính trong một khắc đó, nàng cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc bởi gì đã không còn là tỳ nữ của Tần Tường nữa.

Liễu Trân trân cúi đầu nhìn kỹ Dương Cảnh Thiên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong lòng tràn ngập niềm tự hào khôn kể.

- Xem ra Ngô Phách này có thể mưu đoạt vị trí bang chủ, ba mươi năm rèn luyện võ nghệ, cũng không phải là hư danh...

Công Tôn Lăng thở dài sâu kín.

Tần Tường không thể tránh né. Chỉ có thể cắn răng vận công lực toàn thân, song chưởng duỗi ra, nghênh tiếp Ngô Phách.

- Ầm!

Một tiếng nổ.

Chỉ thấy thân hình Tần Tường chậm rãi ngã xuống.

- A..

Liễu trân Trân nhất thời thất thanh, nước mắt lã chã rơi.

Mặc dù vô tình, nhưng cũng là có quen biết, lúc này nước mắt của Liễu Trân Trân không kìm được mà chảy xuống.

- Ngươi...

Khuôn mặt Tần Tường tái nhợt, khóe miệng chảy máu, ánh mắt nhắm lại, thân thể giãy giãy, hai chân đạp đạp, ngã xuống đất không dậy nổi!

Liễu Trân Trân hoàn toàn không khống chế được, muốn xông lên, Dương Cảnh Thiên giữ nàng lại nói:

- Trân Trân, đừng đi!

Luận võ kén rể mới được ba cuộc, đã mất hai mạng người trong thời gian ngắn, quần hùng lâm vào thất sắc.

Mỹ nhân mặc dù tốt, nhưng sinh mệnh còn quý giá hớn.

Ai đó sẽ không vì cái giấc mộng hư ảo của mình mà đánh mất đi sinh mệnh.

Ngô Phách đột nhiên xuất hiện, đánh tan tất cả ý niệm trong đầu đám thanh niên. Hành động của Ngô Phách ở đây là để tố cáo mọi người, hắn không phải đang đùa, hắn là làm thật sự, không sợ chết cứ lên.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều hướng về nới khách quý của lôi đài, nơi đó có kiệt xuất anh tài của Tam đại minh, tứ đại gia, bọn họ mới là diễn viên chính của trận lôi đài này.

Ngô Phách thoáng dùng thuốc lưu thông khí huyết, cuồng thanh nói:

- Các vị đừng lãng phí thời gian nữa, lại không cần phải lãng phí sinh mệnh quý giá. Mộ Dung tiểu thử là của ta.

Đúng lúc này, người của Vô Tâm sơn trang đã bế Tần Tường đi xuống. Tuy rằng trong mắt bọn họ tràn ngập lửa giận, nhưng hiện tại là luận võ kén rể của Mộ Dung thế gia, không ai dám quấy rối, ân oán gì chỉ có thể đợi sau mới giải quyết.

Trận đấu tiếp tục, nhưng trải qua ba cuộc đấu, toàn trường đột nhiên trở nên yên lặng.

Lăng Chí Hào nói vào tai Dương Cảnh Thiên.

- Thiếu gia, chẳng những phu quân của Mộ Dung tiểu thư làm không được, mà muốn làm phu quân của Lâm Tuyết Nhân cũng không có khả năng à.

Lúc ánh mắt tập trung vào vị trí của tứ đại thế gia, có người bắt đầu ngồi không yên. Tứ đại thế gia đã thương lượng rồi, trước khi Lôi Thiên ra tay bọn họ tuyệt không lên lôi đài.

Chỉ cần Lôi Thiên vừa lên tràng, bọn họ liền từng người tiến hành khiêu chiến, bằng thực lực của tinh anh tứ đại thế gia, ba đánh một xa luân chiến, chẳng lẽ còn không đả bại được Lôi Thiên.

Nhưng là hiện tại, Lôi Thiên cũng không nóng nảy, hắn còn đang nhàn nhã quan sát, người của tứ đại thế gia lại đứng ngồi không yên.

Việc này dù sao cũng liên quan tới vinh diệu của tứ đại thế gia. Bọn họ há có thể để cho một lão đại của Cự Kình Bang nho nhỏ có thể kêu la xưng hùng trên lôi đài.

- Ta tới!

Âu Dương công tử - Âu Dương Hoa trong tứ đại thế gia cuối cùng cũng không chịu nổi hét lớn một tiếng, phi thân lên lôi đài, người của tứ đại thế gia khác muốn ngăn hắn đều không được.

Âu Dương Hoa đột nhiên hành động, hoàn toàn làm hỏng toàn bộ bố trí của tứ đại thế gia, khiến cho mọi người bối rối. Xem ra hành vi của Ngô Phách làm cho người của tứ đại thế gia bất mãn.

Âu Dương Hoa năm nay vừa mới mười tám, là người trẻ nhất trong đám tinh anh của tứ đại thế gia.

Lúc Âu Dương Hoa lên lôi đài, Âu Dương Hạo không nhịn được mắng một tiếng:

- Xú tiểu tử, luôn lỗ mãng như vậy!!

Thượng Quan Ngữ Nhạn, phu nhân của Âu Dương Hạo ở bên cạnh khuyên nhủ:

- Ngươi đó! Nóng giận có ích gì, đứa nhỏ đã lên rồi, ngươi để cho nó thoải mái đánh một chút. Hoa nhi của chúng ta không được thất bại....

Âu Dương Hạo vội la lên:

- Nàng không thấy được Ngô Phách thoạt nhìn như thô lỗ, kỳ thật là tiểu nhân âm hiểm dấu diếm sát khí sao?

Thượng Quan Ngữ Nhạn kinh hoảng nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Hoa nhi đã lên lôi đài rồi...

Âu Dương Doanh Doanh nói:

- Ca ca nếu lên lôi đài, chắc sẽ dùng toàn lực chiến trận! Chẳng lẽ chúng ta còn chưa tin tưởng thực lực của ca ca sao?

Dương Dương Hạo thở dài nói:

- Chỉ hy vọng như thế, hiện giờ tình huống này, ta còn có biện pháp gì, chỉ phó mặc cho số phận. Chỉ mong tiểu tử này không quên mất võ công ngày thường ta đã dạy hắn...

Âu Dương Hạo thở dài tức tối, để lộ ra tính toán của tứ đại thế gia với tam đại minh.

__________________

Quyển 5: Bỉ Vũ Chiêu Thân

Chương 64: Sanh Chi Vinh Dự.

Âu Dương Hoa nhảy lên lôi đài, tất cả đang xem cuộc chiến đều ngừng hô hấp, người của tứ đại thế gia rốt cục đã ra tay!

Ngô Phách này không có đức, không ngờ cóc lại muốn ăn thịt thiên nga. Tất cả mọi người trong lòng nghĩ thầm.

Ngô Phách thấy Âu Dương Hoa lên đài, sắc mặt trầm xuống lạnh lùng nói:

- Âu Dương thiếu hiệp tiêu sái xuất hiện, xem ra là chờ không được nữa rồi.

Âu Dương Hoa tuổi trẻ khí tịnh, ngạo nghễ nói:

- Ra chiêu đi! Thiếu gia ta không nói vô nghĩa với ngươi.

Nói xong hắn tiến lên từng bước đứng song song cùng Ngô Phách.

Ngô Phách lạnh lùng nói:

- Âu Dương thiếu hiệp, lát nữa mong hạ thủ lưu tình.

Trong miệng thì nói vậy nhưng biểu lộ trên mặt thì khác.

Ngô Phách này tuy rằng đã hạ ba cao thủ, nhưng mặt vẫn không đỏ, không thở hổn hển, trung khí tràn đầy, tuyệt đối là có chuẩn bị mà tới.

Không chờ cho Ngô Phách nói hết, Âu Dương Hoa sớm đã vận công chờ đợi hét lớn một tiếng:

- Tiếp Chiêu!

Tiếng phát chiêu xuất ra song chưởng đã hướng tới Ngô Phách mà công kích tới.

Chưởng phong.

Cuồng khởi.

Gào thét mà tới, như một cơn lốc tập kích tới Ngô Phách.

Ngô Phách tuy rằng sớm có chuẩn bị nhưng không ngờ Âu Dương Hoa ra chiêu nhanh như vậy, hơn nữa thế công linh hoạt, sắc bén, nhất thời bị đẩy lùi mấy bước.

Kinh ngạc sửng sốt, chỉ có thể lui từng bước.

Âu Dương Hoa có tài kiêu ngạo, khinh thường Ngô Phách, tiếp tục mãnh công.

Ngô Phách tuy rằng liên tục trốn tránh, nhưng hắn cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, rất nhanh ổn định trận tuyết, cũng thi triển kỳ chiêu, triển khai phản công.

Âu Dương Hoa tiên phát chế nhân, ngay từ đầu đã chiếm cứ thượng phong, hơn nữa lập tức triển khai công kích linh hoạt sắc bén, nhưng Ngô Phách nhịp bước trầm ổn, có công có phòng, hơn nữa thi thoảng lại phát ra kỳ chiêu, khiến cho Âu Dương Hoa nhất thời cũng không làm gì được.

Song phương rất nhanh tiến vào khổ chiến, có người công có người thủ, chiến đấu dị thường kịch liệt.

Người bên dưới đài say mê nhìn xem.

Dương Cảnh Thiên cũng không nhìn quyết đấu trên lôi đài, ngược lại hướng tới Minh Chân mà nhìn. Đối với hắn mà nói, mỹ nữ có lực hấp dẫn vĩnh viễn hơn bất kỳ thứ gì.

Dương Cảnh Thiên con mắt dừng thật sâu ở Minh Chân, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Chân cao gầy đầy đặn, thân thể thon dài xinh đẹp tuyệt trần. Quần áo của Minh Chân bó sát làm đôi nhũ phong theo hô hấp của nàng mà rung động. Đôi mông rất tròn hướng lên trên tạo thành một đường cong duyên dáng, hai chân thon dài cân đối, một cỗ hơi thở thanh xuân tràn ngập toàn thân. Hơn nữa cả người tràn ngập khí chất đoan trang thánh khiết cao nhã mê người. Dương Cảnh Thiên hoàn toàn bị khí chất cùng phong thái tuyệt mỹ điên đảo chúng sinh của nàng làm cho khuynh đảo, vẻ mặt dịu dàng điềm tĩnh của nàng, mỗi cái giơ tay nhấc chân như phong tình vạn chủng, có mị lực quyến rũ của nữ nhân thành thục.

Lăng Chí Hào quan sát phấn khích không kìm nổi vỗ tay nói:

- Thiếu gia, xem ra Âu Dương công tử sắp thắng.

Dương Cảnh Thiên ngơ ngác xuất thần, bị Lăng Chí Hào kêu lên như vậy, cảm thấy phi thường mất hứng, thản nhiên nói một câu:

- Bậy bạ, người tinh ý đều biết rằng Âu Dương Hoa thua chắc.

- Ngươi nói cái gì?

Thượng Quan song kiều ở bên cạnh - Thượng Quan Đình, Thượng Quan Xuyến đồng thời trừng mắt xem thường Dương Cảnh Thiên.

Việc này cũng khó trách, tứ đại thế gia vốn cùng khí liền cành, huống chi mẫu thân của tỷ muội Thượng Quan này Công Tôn Hiểu Sắc chính là cô cô của Công Tôn Hoa. Mà mẫu thân Công Tôn Hoa - Thượng Quan Ngữ Nhạn là cô cô của Thượng Quan tỷ muội. Quan hệ vốn đã thân càng thêm thân, làm Thượng Quan thế gia cùng Công Tôn thế gia vô cùng thân mật, so với hai thế gia khác hòa hợp hơn nhiều.

Trong thời khắc mấu chốt này, Thượng Quan song kiều thẳng thắn đương nhiên không chấp nhận được việc người khác nói xấu người trong nhà mình.

Dương Cảnh Thiên làm một lúc nhiều người tức giận, nhưng hắn không có chút ý tứ nhận sai ngược lại cao giọng nói:

- Ta nói sự thật, chẳng lẽ cũng là phạm tội sao?

Thượng Quan Xuyến nóng nảy nói:

- Cái gì mà sự thật? Miệng người toàn nói bậy, cho dù ngươi là khách quý của Mộ Dung bá phụ chúng ta cũng không sợ ngươi!

Dương Cảnh Thiên thấy Thượng Quan song kiều kiều diễm động lòng người mà không ngờ cũng có khí thế kinh người như thế hăng hái nói:

- Ta là vua đánh nhau số 1 của Kim Sa thôn, sợ cái gì chứ?

Âu Dương Doanh Doanh lúc này cũng không kìm nổi mà gia nhập cuộc chiến nói với Dương Cảnh Thiên:

- Có bản lĩnh thì ngươi thượng đài mà tỉ thí đi, làm gì cần phải ở trong này biểu diễn võ mồm?

Công Tôn Tiêm Tiêm bên cạnh có vẻ dịu dàng hiền thục, nàng nói với Thượng Quan song kiều:

- Nhị vị tỷ tỷ không nên động nộ vội, cần gì phải mở mang kiến thức cho hắn. Hoa ca ca sẽ không thua đâu.

Công Tôn Tiêm Tiêm vốn có ý tốt muốn dàn xếp mọi chuyện, nhưng câu "Cần gì phải mở mang kiến thức cho hắn" trong lời nói của nàng đã chọc giận Dương Cảnh Thiên.

Dương Cảnh Thiên ăn nói mạnh mẽ:

- Không tới mười chiêu, Âu Dương Hoa tất bại!

Lời này vốn là do tức giận mà nói, tự nhiên thanh âm rất lớn, mà nơi Dương Cảnh Thiên ngồi chính là ở cạnh người của Tứ đại thế gia.

Dương Cảnh Thiên vừa nói ra, người của tứ đại thế gia đều liếc nhìn lại, ngay cả Minh Chân ngồi trên cao cũng không kìm nổi tò mò mà chuyển mắt tới.

Nhìn Minh Chân như chim sa cá lặn nhìn sang mình. Dương Cảnh Thiên cảm thấy hưng phấn khó hiểu. Đặc biệt con ngươi long lanh như thu thủy của Minh Chân, quả thực làm Dương Cảnh Thiên thần hồn đảo điên, tâm thần hoảng hốt.

Dương Cảnh Thiên nhìn mọi người tứ đại thế gia trên mặt đang tức giận, trong lòng không cho là đúng, miệng cương quyết nói ra từng chữ:

- Ta nói chính là sự thật.

- Ngươi ....

Âu Dương Doanh Doanh tức giận tới phát run đang muốn tranh luận với Dương Cảnh Thiên.

- Ầm!

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn trên lôi đài.

Mọi người liền không để ý tới Dương Cảnh Thiên, ánh mắt hướng trên lôi đài, chỉ thấy Âu Dương Hoa lảo đảo, rơi khỏi lôi đài, ngã xuống mặt đất.

Hóa ra khi thắng bại khó phân, cũng chính là lúc Dương Cảnh Thiên nói bậy bạ. Ngô Phách đã thay đổi chiến thuật của mình.

Ngô Phách cố ý làm chậm tốc độ công thủ, biểu hiện ra bộ dạng lực bất tòng tâm làm Âu Dương Hoa nghĩ tới Ngô Phách đã tới thời điểm hết sức rồi, liền tập trung toàn lực xuất một chiêu "Ngạ Hổ Phác Dương"

Lúc này sắc mặt Ngô Phách lộ ra vẻ mỉm cười vui sướng, hắn không có thủ thế đề phòng, mà là xoay người cực nhanh, song chưởng đánh ra ngang sườn, nhằm thẳng vào xương sườn Âu Dương Hoa đánh tới.

Lúc Âu Dương Hoa hiểu ra thì đã quá muộn rồi.

Dưới tình huống dùng toàn lực, căn bản không thể nghiêng người đề phòng, chỉ có thể rơi vào trong bẫy dụ địch của Ngô phách.

Bịch, bịch, bich! Âu Dương Hoa bị đánh lùi mấy bước, cuối cùng cũng rơi xuống lôi đài.

Biến cố này làm mọi người không ngờ. Âu Dương Hạo hai hàng lông mày nhíu lại, mặt đầy sương lạnh, Mộ Dung Chí sắc mặt cũng ngưng trọng, mặt khác người của tứ đại thế giá cũng không tốt chút nào.

Người ở dưới lôi đài xem xét bàn tán, có người trầm trồ khen ngợi vì Ngô Phách chiến thắng, cho rằng hắn có dũng có mưu, xứng đáng với trận thắng này. Cũng có người vì Âu Dương Hoa mà bất bình, cho rằng trường hợp của Âu Dương Hoa không phải hạ phong, mà là bởi vì tuổi trẻ, kinh nghiệm ít.

Cuộc chiến vinh dự của tứ đại thế gia không ngờ Âu Dương Hoa bại trận, mọi người đều ngẩn người.

- Nói, có phải người cùng một bọn với Ngô Phách!

Thượng Quan Xuyến không kìm nổi mà chất vấn Dương Cảnh Thiên.

Dương Cảnh Thiên ngắm tư thế của Thượng Quan song kiều, biết các nàng muốn tìm mình tra hỏi, vì thế nói:

- Ta không dính dáng tới ai, ta là ta, nếu các nàng không vừa mắt, có thể đánh ta thành bảy tám mảnh.

- Ngươi... Thượng Quan song kiều hoàn toàn không có cách, chỉ có thể mở to mắt nhìn mắt nhìn hắn.

Lúc này, vợ chồng Âu Dương Hạo vội vàng tới nâng Âu Dương Hoa đang té trên mặt đất, tứ đại thế gia đích xác không chỉ có hư danh, tuy rằng Âu Dương Hoa bị hạ khỏi lôi đài, nhưng ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một chút, ngay cả tụ huyết cũng không phun ra một ngụm nào. So với ba người lúc trước, hai chết một thương nặng Âu Dương Hoa đương nhiên nổi bật hơn hẳn.

Nhưng Âu Dương Hoa dù sao cũng là thua, điều này làm cho người của võ lâm tứ đại thế gia hổ thẹn, Cự Kình Bang trên võ lâm không tính là gì không ngờ lại đánh bại được thiếu chủ của Công Tôn thế gia.

Điều này làm cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt, rất nhiều người cũng suy nghĩ, nhóm của tứ đại thế gia cũng không phải là cường đại nhất.

- Thực xin lỗi, cha, con ...

Âu Dương Hoa xấu hổ nói.

Âu Dương Hạo mở miệng trách cứ thản nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huy
Ẩn QC