Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạt áo tím bay bay, dáng người uyển chuyển, động tác thuần thục, kiếm quang lay động lạnh lẽo. Mỗi đường kiếm vung ra chính là sát phạt!

Giang Trừng đứng giữa thao trường ánh nắng nóng rực thiêu đốt. Tay cầm kiếm vẫn không ngừng động tác, ánh mắt kiên định vững vàng, mồ hôi ướt cả y phục chứng tỏ Giang Trừng đã luyện rất rất lâu ngoài trời nắng nóng. Trong khi các sư huynh đệ đều nằm chơi trong bóng mát.

"Giang Trừng ngươi đừng cố sức quá, ngươi chỉ vừa hết bệnh thôi đấy! " Ngụy Vô Tiện ngồi trên bậc thang dưới mái hiên nói vọng ra. Ngụy Vô Tiện hắn không hiểu tại sao Giang Trừng lại cố gắng luyện kiếm như vậy, Giang Trừng chỉ mới mười tuổi liều mạng luyện kiếm như vậy làm gì? Giang thúc thúc thường nói 'Dục tốc bất đạt' mà Giang Trừng luyện tập nhiều như vậy cũng chả được gì thì cố gắng làm gì, vui vẻ đi chơi không tốt hơn sao?!

Giang Trừng không quan tâm lời Ngụy Vô Tiện nói tay vẫn không ngừng vung kiếm. Giang Trừng không giống như Ngụy Vô Tiện thiên phú cao không tu luyện cũng thành tài, Giang Trừng không muốn a nương phải lo lắng hay thất vọng nên phải cố gắng. Nhưng có điều kiếm pháp Giang gia hắn luyện có chút thuần thục quá a!!!!

Giang Trừng chỉ mới bắt đầu luyện kiếm hai năm làm sao lại thuần thục như luyện vài chục năm không bằng ấy! Có những chiêu thức không học cũng biết. Quả thật kỳ lạ.

Giang Trừng đang suy nghĩ thì từ xa một thanh kiếm gỗ bay đến, theo phản xạ Giang Trừng giơ kiếm lên chém một phát chẻ đôi thanh kiếm gỗ. Hồi phục tinh thần Giang Trừng liền trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đang kinh ngạc đứng gần đó.

"Ngụy Vô Tiện!!! Ngươi muốn chết sao!"

Ngụy Vô Tiện ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Trừng rồi lại nhìn thanh kiếm chỉ một chút nữa chẻ đôi tay mình ra, khóe miệng giật giật nuốt nước bọt.

Giang Trừng từ khi nào mà mạnh như vậy? Kiếm pháp rất tốt, sát khí lúc nãy làm Ngụy Vô Tiện nội tâm run rẩy một hồi. 

"Giang Trừng ngươi khi nào giỏi như vậy a, mém một chút là tay ta mất luôn rồi!! Giang thúc thúc biết được chắc chắn sẽ cao hứng a" Ngụy Vô Tiện vốn đầu óc đơn giản nên không nghĩ nhiều liền nở nụ cười chói mắt nói với Giang Trừng.

Giang Trừng nhớ đến cách đối xử của Giang Phong Miên với hắn trong thời gian qua liền trong lòng nặng nề khó chịu. Phụ thân kia sẽ thực sự khen hắn sao? Sẽ vì hắn cao hứng sao? Câu trả lời là không bao giờ đâu. Ngụy Vô Tiện nhiều lúc ta cảm thấy thật hâm mộ ngươi a!

Giang Trừng liếc Ngụy Vô Tiện một cái cũng không muốn cùng hắn nói nhiều vứt thanh kiếm trở về chỗ cũ rồi xoay người rời đi. Ngụy Vô Tiện khó hiểu ngơ ngác nhìn bóng lưng Giang Trừng, không hiểu sao Ngụy Vô Tiện cứ thấy Giang Trừng là lạ, từ hồi tỉnh sau cơn bệnh nặng đó Giang Trừng tâm tính có chút gì đó thay đổi.

Giang Trừng không còn mong chờ Giang thúc thúc khen ngợi, Giang Trừng tỏ ra xa cách với mọi người kể cả sư tỷ! Nhưng đối với Ngu phu nhân lại đặc biệt nghe lời cùng quan tâm!. Giang Trừng kiếm pháp tốt lên, tu vi cũng tăng lên nhưng hắn lại không tỏ ra vui mừng mà là tỏ ra không thỏa mãn, không chấp nhận. Giang Trừng cũng không cùng Ngụy Vô Tiện hắn thân cận như trước kia mà có phần xa cách!. 

Đó không phải là Giang Trừng mà Ngụy Vô Tiện biết! Giang Trừng có khi nào bị đoạt xá không? Nhưng mà Ngu phu nhân có tử điện mà Giang Trừng lại luôn ở gần Ngu phu nhân như vậy, chả lẽ Ngu phu nhân không biết!.

"Càng nghĩ càng đau đầu....thôi kệ đi!" Ngụy Vô Tiện vò đầu một trận liền quên đi.

Ngụy Vô Tiện có lẽ không biết Giang Trừng thay đổi cũng không phải chỉ bao nhiêu thôi, mà còn nhiều đến nỗi ngay cả bản thân Giang Trừng cũng không biết.

Giang Trừng thấy mấy ngày gần đây a nương cùng phụ thân cãi nhau ngày càng nhiều, càng gay gắt. Phụ thân thì bực mình lấy cớ dẫn môn sinh đi săn đêm rồi rời khỏi Liên Hoa Ổ. A nương sau khi cãi nhau thì vào phòng đống cửa lại không muốn gặp người hoặc cũng dẫn Kim Châu Ngân Châu ra ngoài. Tâm trạng a nương không tốt thì tâm trạng của Giang Trừng cũng không tốt hơn mấy! Giang Trừng hắn không muốn mẫu thân buồn không muốn ánh mắt của người thiếu đi ánh sáng vui vẻ. Giang Trừng thích nhất là nhìn a nương kiêu ngạo quật tử điện khắp nơi ở thao trường! Hay là nở nụ cười nhẹ khi hắn mỗi sáng đến chào người, cùng người đi dùng bữa.

Giang Trừng không muốn a nương suốt đời tâm phiền muộn! Bởi vậy hắn phải làm như vậy.....hắn muốn a nương tự do!.

Giang Trừng đi tới phòng Ngu Tử Diên hít sâu một hơi rồi rõ cửa, một lúc sau Ngu Tử Diên mới lên tiếng.

"Vào đi"

Giang Trừng mở cửa vào sau đó khép cửa, Ngu Tử Diên đang ngồi trên nhuyễn tháp đặt gần cửa sổ đọc sách. Thấy Giang Trừng vào ánh mắt của Ngu Tử Diên thoáng hiện lên ôn nhu sau đó nghiêm túc trở lại.

"Rảnh rỗi không đi luyện kiếm lại đi đến đây làm gì."

"A Trừng có việc muốn nói với người!" Giang Trừng mỉm cười nhu thuận ngồi xuống nhuyễn tháp.

"Haizz...có việc gì?" Ngu Tử Diên đưa tay xoa đầu Giang Trừng hỏi.

Giang Trừng hơi chần chừ nhìn Ngu Tử Diên. Chẳng ai lại muốn phụ mẫu chia cách gia đình tan rã nhưng....nếu gia đình đó vốn không hề hạnh phúc vậy thì cố giữ làm gì, nếu phụ thân đã không cần a nương vậy a nương cũng không cần nhốt mình ở Giang gia.

"A nương....người hạnh phúc không? " Giang Trừng giọng nói nghiêm túc nhìn Ngu Tử Diên.

"..." Ngu Tử Diên im lặng nhìn nhi tử mình. Hạnh phúc không sao? Tất nhiên là không rồi. Phu thê bất hòa không có tình yêu, trong mắt Giang Phong Miên nàng là một thê tử hung hăng ích kỷ không biết suy nghĩ, trong mắt người ngoài nàng là oán phụ không giữ được tâm của phu quân. Ngu Tử Diên nàng ngoài mặt không để ý nhưng ai biết nàng khó chịu đến mức nào, ủy khuất bao nhiêu! Nhưng tâm nàng lại yêu chết tên Giang Phong Miên kia nên nàng cứ bỏ mặc cho qua. Bao năm qua đi bây giờ A Trừng hỏi nàng biết trả lời thế nào đây?.

"A nương ta biết người trong lòng rất khó chịu, rất ủy khuất nhưng người yêu phụ thân rất nhiều nên người luôn mặc kệ!"

"Nhưng a nương người có từng một lần nữa nghĩ lại cho mình chưa? Người khi trước bao nhiêu oai phong kiêu ngạo, bao nhiêu nổi bật, bao nhiêu người kính sợ người?"

"Người lại vì phụ thân từ bỏ tất cả trở thành chủ mẫu Giang gia, một mình cô độc quản lý trên dưới Giang gia lại còn bị người đời chỉ trích bàn luận. Vậy mà phụ thân một tiếng cũng chưa vì người giải thích thậm chí là mặc kệ người!"

"Vậy a nương.....người cố chấp như vậy làm gì?"

Giang Trừng một hơi nói hết nhìn Ngu Tử Diên đang thất thần. Xin lỗi a nương! Ta biết người luôn không muốn đối mặt sự thật nhưng nếu như cứ vậy người cả đời cũng không hạnh phúc!.

"Haizz....A Trừng con rất hiểu chuyện nhưng một khi con yêu một ai đó không phải nói từ bỏ là được! Ta yêu Giang Phong Miên mặc dù biết hắn chưa từng để ta trong lòng nhưng ta lại không thể ngăn cản cảm xúc trong tim được. A Trừng còn nhỏ đừng nên suy nghĩ nhiều, cố gắng tu luyện cho tốt vào sao này còn thay phụ thân ngươi tiếp quản Giang gia nữa!" Ngu Tử Diên hiếm khi ôn nhu nói với Giang Trừng, tay nàng vuốt vuốt tóc nhi tử.

A Trừng, a nương biết con là vì a nương suy nghĩ nhưng a nương xin lỗi trong lòng ta vẫn con một chút hi vọng. Khi tia hi vọng cuối cùng này tắt đi thi thì lúc đó.......ta sẽ tâm nhẹ nhàng mà rời đi!.

"A nương...." tại sao lại luôn hi vọng khi biết nó sẽ không bao giờ thành hiện thực? Nhưng nếu đó là quyết định của người vậy A Trừng sẽ chờ người thay đổi!.

__________________________________________________________________________________



Tui nghĩ Ngu phu nhân yêu Giang Phong Miên nhiều như vậy mà, cùng Giang Phong Miên ở mấy chục năm mà vẫn không bỏ được. Đến chết vẫn trấn thủ Giang gia trong lòng vẫn chờ Giang Phong Miên thì nói bỏ sao bỏ được phải không?.

Nhưng Ngu phu nhân cũng sẽ hưu Giang Phong Miên vào một ngày không xa. Tui chỉ kéo dài quá trình ngược tuổi thơ Giang Trừng thôi. (Cảm thấy có lỗi (πーπ))

Tui muốn ngược trước sủng sau, một khi tui ngược đám kia thì....*nở nụ cười thân thiện*....tui ngược đến điên (•‿•)

Kết truyện có lẽ OE không HE nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net