Ngụy Vô Tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điều đầu tiên tôi muốn nói rằng đây không phải là tôi muốn gây hấn gì hay là bash nhân vật nguyên tác của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu. Mà là ý kiến và nỗi lòng riêng của tôi về Ngụy Vô Tiện

Điều thứ hai, nội dung phần này đang nói về Ngụy Vô Tiện. Chắc chắn là sẽ có bạn không thích vì tôi đang viết về mặt trái của hắn. Thế nên xin hãy quay đầu là bờ mà ra đi trước khi tay nhanh hơn não buông lời cay đắng.

Bạn đã được cảnh báo! Những người sủng hay cuồng Di Lăng Lão Tổ quá mức xin rút lui. Bạn đã được cảnh báo. Một lần nữa!

-------------------////////-----------------------

Ờm, chào buổi tối mọi người. Mặc dù không biết là có ai thèm đọc hay không.

Chả là hôm nay tôi ngồi lướt Facebook thì vô tình thấy được cái comment của một bạn. Tôi xin lỗi vì không đưa ra đích danh người comment được vì hình như khi tôi mở lên lại thì bạn chủ tus đã xóa bài mất rồi.

Bạn viết comment như sau (cái này là tôi nhớ nội dung comment rồi viết lại thôi chứ không phải của bạn ấy đâu nhé)

"Đối với tôi Đi Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện đã chết rồi. Đã chết từ khi bị trăm hồn phệ cắn nuốt. Còn Ngụy Vô Tiện này đơn giản chỉ là một linh hồn nào đó. Là đạo lữ Cô Tô Ngụy Vô Tiện của Hàm Quang Quân. Chứ không còn là Vân Mộng Song Kiệt cùng sư huynh của A Trừng năm nào nữa rồi."

Một lần nữa xin nhắc lại cho các bạn vô tình lướt qua dòng cảnh báo trên. Đây không phải là nơi để anti nhân vật của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu mà là nơi để tôi có thể chia sẻ những suy nghĩ của tôi về những thứ liên quan đến Giang Trừng và một số nhân vật khác. Các bạn đã được cảnh báo. Hãy thoát ra trước khi lướt xuống nếu các bạn không hài lòng về điều tôi đang viết.

Quay trở lại vấn đề chính. Tôi thực ra không ghét Ngụy Vô Tiện tí nào, không một chút nào cả. Nhưng khi Ngụy Vô Tiện nói câu "Xin lỗi, ta thất hứa." ở Quan Âm Miếu thì lại khác. Tôi dần cảm thấy hắn không phải là Ngụy Vô Tiện ban đầu nữa rồi. Thật sự tôi không thể hiểu được rằng tại sao Ngụy Vô Tiện lại có thể tuyệt tình đến mức này. Vì cái gì lại chối bỏ Giang Trừng, chối bỏ trách nhiệm của hắn đáng lẽ ra phải thực hiện. Để rồi cuối cùng, người mà đáng lí ra phải có được niềm hạnh phúc  cho riêng bản thân lại phải dằn vặt thêm lần nữa. Còn hắn lại phiêu dao tự tại cùng đạo lữ của hắn.

Tôi chỉ biết rằng khi đọc đến đoạn Quan Âm Miếu, hình bóng người sư huynh Ngụy Vô Tiện tự Ngụy Anh trong lòng tôi đã sụp đổ mất rồi!

----------------++++++----------------

Thật mừng vì bạn có thể đọc hết những gì tôi viết bên trên. Haha. Cho dù bạn chỉ lướt xuống để rồi bắt bẻ tôi mặc cho tôi đã cảnh báo tận 3 lần thì tôi cũng vui lắm rồi! À, nếu bạn comment trên Facebook có đọc được bài này của tôi thì hú tôi một tiếng để tôi ghi tên bạn vào nhé. Cũng xin lỗi bạn vì mang comment của bạn đi không xi phép mà còn ghi không đúng nữa chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net