Chương 4: Trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm Vũ nói sẽ về ít nhất hai lần, trong đó cố định một lần là vào dịp tết, lần nữa vào nghỉ hè.

Tuy nhiên vào kỳ nghỉ hè năm đó và năm sau, cậu ấy phải ở lại ôn luyện để thi vào trường chuyên thành phố và đội tuyển học sinh giỏi, nên đã không về thăm tôi như đã hứa.

Không sao, thời gian rất nhanh sẽ trôi đi, rồi cậu ấy sẽ về thăm tôi thôi.

Tôi mím môi, tự an ủi bản thân mình.

Lần gặp lại cậu ấy sau hơn một năm xa cách là vào hôm 26 tết, khi đó cả hai chúng tôi đã giữa năm lớp 7.

Đem đồ cúng vào nhà cho ông bà xong, tôi chạy ngay sang nhà cậu ấy mà không nghĩ ngợi.

Lúc trông thấy cái dáng người cao cao quen thuộc đang quét sân nhà, trong lòng tôi reo lên vui sướng, tôi cười tươi, gọi lớn tên cậu ấy.

“Vũ!”

Vũ dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt cậu ấy tràn ngập ý cười, đôi tay giang rộng như chờ đợi tôi.

Tôi không ngần ngại mà nhào vào lòng cậu ấy.

Những tháng qua, tôi chỉ được nghe giọng cậu ấy qua điện thoại, giờ đây được ôm chặt cậu ấy trong tay, tôi có cảm giác như đang mơ, không thể tin được.

Hình như cậu ấy cao hơn một chút, cánh tay ôm tôi cũng chặt hơn trước.

“Hai cái đứa này…”

Bỗng có giọng nam trầm ấm vang đến bên tai khiến tôi giật mình ngước mặt lên, nhìn rõ hóa ra là bác Vũ.

“Con chào bác!”

Tôi gượng cười mà chào hỏi bác, có chút xấu hổ bởi vì Vũ vẫn đang ôm tôi mặc cho tôi đã đẩy cậu ấy ra.

“Ừ.”

Bác đáp, đánh mắt sang người đang dính chặt lấy tôi.

Tôi không nhìn thấy mặt Vũ, chỉ nghe thấy giọng cậu ấy cực kỳ hờ hững.

“Bác.”

Tôi khá bất ngờ với cách chào hỏi của Vũ, định bụng chút nữa sẽ lên lớp dạy dỗ lại cậu ấy.

Nhưng mà tôi không hề biết rằng ngoại trừ tôi ra, cậu ấy đối xử với ai cũng lạnh nhạt như vậy.

Bác gật đầu, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán rồi nhìn tôi cười hiền, khẽ giọng chọc ghẹo.

“Công chúa nhỏ sang đấy à. Thế nào? Trông cháu bác đẹp trai ngời ngợi thế này, có muốn đem người đi không?”

Tôi sảng khoái giơ ngón tay cái, nháy mắt với bác: “Vâng! Con sang bắt cóc cháu trai bác về làm chồng con đấy!”

“Ha ha! Giờ biết đùa nữa cơ đấy!”

Trong khoảng thời gian Vũ không ở đây, tôi đã mạnh dạn hơn rất nhiều. Người lớn trong làng có dịp là lại trêu ghẹo tôi, hết hỏi lấy con người này đến gả cho con người khác. Lâu dần, tôi cũng học được cách đáp trả lại.

Vì bố mẹ Vũ bận công việc, tầm 29, 30 tết mới về nên cho cậu ấy về trước, còn bảo bác Vũ thuê người đến dọn dẹp nhà cửa.

Ở quê vốn không có dịch vụ dọn nhà như trên thành phố, vì vậy bác Vũ cùng với vợ bác tới dọn, gọi thêm một số hàng xóm xung quanh sang giúp đỡ.

Lúc tôi đến, mọi thứ đã xong xuôi hết rồi, giờ cậu ấy chỉ cần quét lại sân nữa là xong việc.

Cậu ấy nói tôi ngồi chờ, chút nữa cậu ấy dẫn tôi đi đến nơi này.

Tôi nhìn đồng hồ đã chỉ đến 11 giờ trưa, vội vàng từ chối cậu ấy rồi gấp gáp muốn chạy về nhà.

Cậu ấy vội nắm lấy góc áo tôi, khuôn mặt xị xuống trông khá đáng thương.

“Không thể ở lại thêm chút nữa sao?”

Tôi đáp: “Không được, tớ còn phải về phụ ông bà cơm nước nữa.”

Vũ gãi má, nói nhỏ: “Vậy, cậu đã dùng món quà mà tớ tặng cậu chưa?”

Tôi sực nhớ đến món quà mà mình luôn nâng niu, ái ngại trả lời: “Tớ, chưa…”

Giọng Vũ nghe hụt hẫng: “Tại sao?”

Tôi nắm lấy bàn tay đang níu lấy áo tôi, nói: “Tớ chưa nghĩ ra. Cậu cứ đợi tớ đi!”

“Ừ…”

Vũ gật đầu, nhưng trước khi rời đi tôi vẫn nghe loáng thoáng được vài từ.

Hình như, cậu ấy nói tôi là đồ ngốc.

Vì dịp tết nhà ai cũng bận, nên từ hôm đó đến mùng 2 tết, tôi mới gặp lại cậu ấy lần nữa, nhưng vì bận mà hai đứa nói chuyện được có đôi ba câu rồi ai lại về nhà người nấy.

Mùng 5 tết, cậu ấy lại xếp đồ lên xe, chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, cậu ấy lại hỏi tôi:

“Đã nghĩ ra mình cần gì chưa?”

Tôi khẽ cười, lắc đầu.

Cậu ấy nhăn mày: “Sao cậu… Thôi, quên đi! Thứ mà cậu thích ấy, có không? Tớ mua cho cậu!”

Tôi tiếp tục lắc đầu.

“Cậu…”

Dường như Vũ muốn trách tôi ngu ngốc lắm, nhưng cậu ấy không nỡ nói ra thì phải.

Tôi đẩy cậu ấy ra xe, sợ còn đứng đây nói chuyện nữa sẽ muộn giờ xuất phát.

“Được rồi, giờ lên xe đi. Tớ sẽ nghĩ ra sớm thôi, không cần phải giục tớ đâu, tớ không có quên.”

Không phải là tôi không có thứ mình thích hay ước muốn, chẳng qua tôi biết không ai có thể thực hiện được những mong ước quái gở của tôi.

Lần thứ hai tiễn cậu ấy ra xe, nhìn theo chiếc xe mang cậu ấy rời đi khỏi mảnh đất này. Tuy không còn đau lòng như trước, nhưng tôi vẫn chẳng đành để cậu ấy rời xa.

Bác Vũ cũng đến giúp cậu ấy chuyển đồ, nhìn thấy chiếc xe đã rời đi được một lúc mà tôi vẫn đứng nhìn nên bác tiến tới nhắc khẽ:

“Về thôi, nếu muốn nói chuyện với nó thì buổi tối bác cho mượn điện thoại.”

“Con cảm ơn bác.”

Thời gian trước, tôi không có phương thức liên lạc của Vũ, cũng không điện thoại, nên chỉ đành chờ đến ngày cậu ấy về. Bỗng dưng một ngày, bác Vũ nói dùng điện thoại của bác mà gọi thẳng cho cậu ấy, tôi vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên, cười như con điên.

Khác xa với người bố lạnh lùng của Vũ, bác Vũ là người ấm áp, thân thiện rất dễ gần. Bác sống với vợ bác trong một căn nhà cấp bốn cũ, tuy trước bác có một đứa con gái nhưng không may chị ấy đã qua đời do mắc bệnh. Vậy nên tôi cảm thấy bác đối xử với tôi giống như đối xử với con gái bác, quan tâm và nuông chiều tôi.

Thời gian lại trôi đi, bẵng cái đã tới hè.

Tôi nghĩ Vũ sẽ liên lạc trước với tôi mỗi khi cậu ấy trở về, nào ngờ lúc tôi vừa vào nhà ông bà đã bị cậu ấy hù cho phát sợ.

Cậu ấy đứng trước mặt tôi, thân hình cao lớn của cậu ấy che khuất những thứ phía sau, khóe miệng cậu ấy cong lên trông khuôn mặt đẹp trai bội phần,... chợt khiến tôi cảm thấy thất vọng.

Rõ ràng nhìn cậu ấy đã đẹp trai hơn trước, cũng cao hơn trước rất nhiều, mới từ tết đến giờ, ước chừng cũng cao hơn tôi chục phân.

Mặc dù cuối lớp 7, tôi đã cao gần đến 1m60 cm, nhưng khi đứng với Vũ, tôi chợt nhận ra tôi chỉ mới đến chóp mũi cậu ấy.

Thế nhưng chiều cao của cậu ấy không phải là nguyên do, điều khiến tôi thất vọng là chính bản thân tôi.

Tôi… không kiểm soát được cân nặng của chính mình.

Mới trải qua có nửa năm, tôi từ một cô bé ốm nhom có 39 cân, giờ đã lên tới 54 cân, tăng một phát 15 kí.

Không nhầm đâu, là 15 kí đấy!

Tôi dậy thì bị phát phì, gặp phải vấn đề không kiểm soát được cân nặng.

Bố mẹ tôi tuy không phải người cổ hủ, nhưng họ là tuýp người thích mập mạp, không thích con cái giảm cân.

Mẹ tôi vẫn đề cao câu “Béo khỏe béo đẹp, béo mới có sức làm việc”, nên mẹ khuyên bảo tôi đừng lo lắng.

Vũ nhìn tôi một lúc khiến tôi ngượng ngùng, nếu như hồi trước tôi còn đủ tự tin để trêu chọc cậu ấy, nhưng sau khi phát phì, đâm ra tôi… cảm thấy tự ti.

Tôi ngoảnh mặt lảng tránh ánh mắt cậu ấy, chợt thấy cánh tay cậu ấy vươn đến chỗ tôi, luồn qua hông tôi, một phát nhấc lên.

Vũ cười tươi: “Hể? Mập lên rồi à? Tớ tưởng cậu ăn mãi vẫn là que củi khô kia chứ?”

Nói xong, cậu ấy đá mắt sang cây gậy mà bà tôi dùng để đuổi gà.

Tôi bị cậu ấy nâng lên khỏi mặt đất thì hoảng hốt, giãy giụa đòi cậu ấy bỏ tôi xuống.

“Thả tớ xuống, tớ nặng lắm đó!”

Vũ lắc đầu, vẫn cười toe toét: “Nặng gì! Giờ có hai mình cậu, tớ vẫn bế lên được!”

Vũ vẫn không chịu thả tôi xuống, mặc cho tôi đã thấy gân xanh trên trán cậu ấy.

Tôi nghĩ nếu tôi có là con heo nặng 100 kg, cậu ấy vẫn sẵn lòng bế tôi như thế này.

Tôi vừa thương vừa bực mình đối với Vũ, lấy chân đạp đạp vào quần cậu ấy, mặc dù biết cậu ấy sẽ khó chịu hoặc sẽ đau nếu tôi làm vậy, nhưng tôi thật sự hết cách.

Thế nhưng ngược lại với những gì tôi tưởng tượng, cậu ấy không những không buông tôi xuống, còn cố sức nâng tôi lên cao, qua cả đầu cậu ấy.

Trước đó, do thân hình cao lớn của Vũ đã chắn không cho tôi thấy những gì phía sau nên khi cậu ấy nhấc tôi lên cao hơn, tôi nhìn thấy ở phía cổng ngõ là nụ cười mờ ám và ánh mắt khinh bỉ của các chị lớn trong làng.

Giống như đang nói với tôi rằng, con nít ranh răm ba cái tuổi đầu thấy trai là tít cả mắt.

Tôi chợt thấy khó chịu khôn tả, nghiến răng nói lớn: “Có thôi đi không? Về đã không nói cho tớ biết, còn đùa giỡn với tớ nữa!”

Vũ sững sờ, vội thả tôi xuống, giải thích: “Không phải, tớ không đùa giỡn với cậu mà.”

“...”

Tôi khoanh tay trước ngực, không thèm đáp lại.

Vũ bối rối, cậu ấy hạ giọng nài nỉ:

“Tớ xin lỗi, nếu cậu không thích thì tớ sẽ không bao giờ lập lại hành động này thêm một lần nào nữa.”

Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy, cao giọng nói:

“Tại sao cậu về không báo trước với tớ?”

Vũ gãi đầu, tránh ánh mắt của tôi: “Muốn tạo cho cậu bất ngờ…”

“Bất ngờ cái con khỉ! Dọa người thì có!”

Tôi quát lên, Vũ lúng túng nói: “Tớ xin lỗi!”

“Nói lại lần nữa, thành thật vào!”

“Tớ xin lỗi! Lần sau tớ sẽ báo với cậu!”

Cậu ấy dùng khuôn mặt và đôi mắt đáng thương nhìn tôi, khiến bức tường kiên cố mà tôi tốn công xây nên đã đổ ập ngay tức khắc.

Tôi thở dài, dù sao đã quen biết nhau từ bé nên tôi chẳng thể nào giận cậu ấy được lâu, vì vậy nhẹ nhàng nói với cậu ấy.

“Được rồi, tạm tha cho cậu lần này. Không có lần sau.”

Vũ hớn hở gật đầu như gà mổ thóc, còn xoa xoa đầu tôi mấy lần mới đi vào trong nhà.

Tôi vuốt lại mái tóc, nhìn cái dáng vẻ nghênh ngang của cậu ấy, chợt cảm thấy hơi sai sai.

Đột nhiên, tôi mở to con mắt nhìn cái người đang chuẩn bị ngồi xuống chơi cờ cùng ông ngoại, miệng còn đang giương giương nụ cười tự đắc.

Cái này… cậu ấy…

Tôi đập tay lên trán, cảm thấy bản thân mình dễ dụ.

Cậu ấy cố tình dùng mỹ nam kế!

Phạm quy rồi, như vậy là phạm quy rồi!

Chơi như vậy, ai chơi lại cậu ấy cho được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net