Khu công xưởng bỏ hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tột cùng thì...người đó là ai?!

Khi Kudo tỉnh dậy trong tiếng đập cửa không chút hình tượng của nữ nghệ sĩ nổi tiếng Yukiko, câu đầu tiên bật thốt ra trong đầu cậu không phải là "kaa-san làm ơn giữ hình tượng", mà là "người đàn ông kia rốt cuộc là ai" a!!!

Chuyện này nếu để người ngoài cửa biết nói không chừng sẽ ôm taa-san khóc đến ngập nhà mất thôi. Shinichi nhanh chóng leo xuống giường, mở cửa nhíu mày nhìn mẹ mình, không vui nói:"Kaa-san, mẹ đừng cứ mỗi sáng gọi con dậy bằng cách này được không?!" Cứ đập cửa, mẹ không sợ có ngày sẽ bị bọn paparazzi phát hiện hay sao?! Nếu để bọn paparazzi chụp được, dù là cha cũng không cứu được mẹ đâu!!!

Yukiko hiển nhiên không nghe được tiếng lòng của con mình, cô cúi đầu nhìn Shinichi, phồng má bất mãn:"Tại bé Shin không chịu tỉnh chứ bộ! Nếu con không trốn đi chơi đêm hôm qua, mẹ cũng không dùng cách để gọi con dậy đâu!"

Shinichi đảo cặp mắt trắng dã, cậu biết thế nào cha mẹ cũng biết mà, hừ.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn chạy xuống lầu dưới. Shinichi chỉ dùng năm phút ngắn ngủi đã giải quyết xong vấn đề vệ sinh cá nhân của mình, sau đó lại phóng lên lầu thay đồ.

Cuối cùng, cậu vẫn là bị muộn giờ đến lớp, Yukiko đành phải ra mặt giải quyết, sau đó trải qua một phen cười nhạo của chúng bạn, buổi sáng liền cứ vậy trôi qua.

Buổi chiều, Shinichi buồn chán ngồi một bên lật sách, tâm trí không biết đã bay về phương trời nào rồi nữa. Vậy nên khi Yusaku lỡ tay làm đổ xấp giấy lên người cậu, Shinichi vẫn chưa hoàn hồn mà mở to mắt ngơ ngác nhìn ông.

Yusaku cúi người đem tài liệu nghiên cứu của mình gom lại, rồi làm như bâng quơ hỏi thăm:"Sao thế? Hôm qua con đi chơi gặp chuyện gì à?!" Nếu không sao trông thằng bé lại thiếu sinh khí thế không biết.

Kudo Shinichi lắc đầu, cậu không thể nói cho cha mẹ biết hôm qua mình gặp...rồi sợ quá ngất đi được, như thế mất mặt lắm! Huống hồ thứ kia rõ ràng không phải là ma quỷ, cậu càng không thể nói cho cha mẹ biết!

Hạ xuống quyết tâm, Shinichi làm như không có chuyện gì xoay người đối ông bố thiên tài của mình cười hì hì, sau đó liền đổi chủ đề đánh lạc hướng ông, bình yên trải qua khoảng thời gian nhàm chán buổi chiều tối.

Sau khi ăn cơm tối xong, Shinichi tính toán muốn đi nhìn xem người kia một lát. Biết tỏng thế nào cha mẹ cũng biết hành tung của mình, Shinichi không thèm giấu diếm báo hai người một tiếng rồi chạy ra ngoài, hướng hẳn về phía khu công xưởng bỏ hoang.

Hiển nhiên Yukiko không yên tâm lắm, dù sao ra ngoài vào ban đêm thật sự không an toàn, cô muốn theo sau bé con nhưng lại bị chồng mình cản lại. Yusaku lắc đầu với vợ, rồi ông dõi mắt theo bóng dáng bé con dần khuất trong bóng đêm, từ ái nói:"Kệ đi, trẻ con cũng cần có bí mật của riêng nó, nếu chúng ta kiên quyết xen vào, không khéo lại tạo ra phản ứng ngược lại không biết chừng."

Yukiko biết chồng mình nói có lý, chính là cô không phục dễ dàng như vậy, liền phồng man trợn mắt đối người yêu nói:"Hmm, được rồi. Có gì thì tự anh chịu trách nhiệm đó!" Sau đó hất đầu kiêu ngạo bước đi. Yusaku ở một bên thấy nhưng không thể làm gì, ông bất đắc dĩ cười cười, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào vợ mình.

Được rồi, ông nhà lại nổi thú tính rồi, ai bảo vợ ông dễ thương đến thế kia chứ! (=))))
.
.
.

Buổi đêm ở vùng T. đặc biệt lạnh, Shinichi giữ chặt vạt áo gió, chóp mũi vì quá lạnh đã bắt đầu đỏ lên, đôi chân bé nhỏ được bọc trong vớ nhung vẫn cứ lao về phía trước không ngơ nghỉ, chỉ thoáng chốc thân ảnh đã bị màn đêm nuốt chửng.

Xa xa liền nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng cổng khu công xưởng, Shinichi thầm thở phào một tiếng, cước bộ theo đó từ từ chậm lại rồi dừng hẳn. Cậu đứng trước cánh cổng đã muốn rỉ sét của khu thở lấy thở để, qua một lúc mới từ từ đi vào trong.

Đêm nay Shinichi không cầm theo đèn pin, bởi vì khi trước từng đi qua hai lần, dù có nhắm mắt cậu cũng tự tin mình sẽ không đụng trúng thứ gì, ngược lại cậu càng sợ bản thân sẽ làm kinh động tới người đó hơn.

Không phải Shinichi muốn thể hiện gì đâu, mà là cậu có hơi để ý về thân phận của người kia. Một kẻ ban đêm ban hôm ăn mặc như vậy, chắc chắn không phải là người tốt! Huống hồ nơi đây không phải không khiến những đứa trẻ xung quanh tò mò, nếu người kia thật sự có ý xấu, Shinichi hy vọng mình có thể kịp thời ngăn chặn nó!

Thầm huyễn hoặc bản thân, Shinichi không khỏi cảm thấy tự tin hơn hẳn, đôi gò má đỏ bừng lên vì phấn khích, mặc cho gió đêm vẫn đang oanh tạc trên đỉnh đầu mình. Nhưng rất nhanh niềm hứng khởi đó liền bị dập tắt, bởi vì Shinichi phát hiện người hôm qua không có ở đây! Hiển nhiên có thể hôm đó gã tình cờ đi ngang qua đây, hoặc là gã nghe thấy tiếng hét của lũ trẻ nên tò mò đi xem thử, chứ không phải như cậu đã suy diễn.

Shinichi cúi đầu, cậu không biết cảm giác thất vọng này nghĩa là gì, nhưng nếu thật là vậy thì cậu cũng yên tâm đôi chút. Ít nhất thì trong khu phố cũng không có tiềm ẩn một tên tội phạm nào đó ẩn trong bóng tối, lúc nào cũng luôn dõi mắt theo sau mọi người rình rập chờ thời cơ gây án a!

Sau khi chắc chắn là trừ bản thân ra thì không còn ai ở đây, Shinichi liền vội vội vàng vàng đi về, bên ngoài hãy còn lạnh lắm a! Dù muốn ở lại xem xét xung quanh thêm một lần nữa, nhưng cơ thể trẻ con chính là không thể chịu được nhiệt độ càng về đêm càng xuống thấp như vầy, huống hồ nếu cậu không nhanh chóng trở về, cha mẹ sẽ bắt đầu lo lắng, cậu còn chưa muốn bị cấm túc đâu!

Vừa nghĩ đến điều tồi tệ nào đó có thể xảy ra, Shinichi lại đẩy nhanh tốc độ dưới chân, nóng lòng trở về nhà, mà không hề phát hiện ra ánh mắt như thú săn mồi vẫn luôn dõi theo cậu kể từ lúc cậu bước ra từ trong khu công xưởng bỏ hoang kia.

Kết quả, Shinichi vẫn bị cảm, và cậu cũng bị Yukiko cấm túc hai ngày liền trong phòng! Đối mặt với ánh mắt cầu xin của cậu, Yusaku làm như không thấy mà nhanh chóng chuồn đi, để lại một mình cậu trợn mắt oán giận với cái trần nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net