Chương 29: Tình địch của Gin (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, lần nữa trên đường tan học về nhà, Shinichi lại gặp Enzo Morton.
Híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân mơ hồ dưới ánh chiều tà cách đó không xa trong chốc lát, Shinichi không khỏi trong lòng buồn bực, người này rốt cuộc muốn làm sao?
Phỏng đoán đối phương cố ý tạo sự trùng hợp cùng cậu ngẫu nhiên gặp mặt, đúng vậy, Shinichi đã đại khái có thể xác định đối phương sẽ xuất hiện ở chỗ này, đều không phải là vừa lúc đi ngang qua, cũng tuyệt không là cái gì ngẫu nhiên.
“Ngài Morton?” Shinichi thanh âm lộ ra một chút lãnh đạm.
Trong ánh mắt thiếu niên rõ ràng có sự đề phòng, nhưng Enzo lại tựa hồn không thèm để ý, “Không biết hôm nay tôi còn có vinh hạnh mời ngài thám tử cùng dùng bữa tối, nói thực ra tôi đối trinh thám cảm thấy hứng thú, cũng phi thường thưởng thức tài trí của cậu Kudo .”
Ha hả. Shinichi ở trong lòng cười gượng một tiếng.
Đối phương gần như công thức hoá ca ngợi không làm cậu sinh ra nửa phần vui sướng hoặc kiêu ngạo, tương phản bản năng đối với người nam nhân này cảnh giác cùng bài xích càng sâu.
Vung cặp sách vác trên vai, “Xin lỗi, tôi có việc!” Shinichi quả quyết cự tuyệt đối phương.
Tầm mắt khẽ nâng, dừng trên mặt nam nhân, lại phát hiện đối phương như cũ vẻ mặt khiêm tốn có lễ, chỉ trừ bỏ đáy mắt có ẩn ẩn tiếc nuối thoáng hiện. Cái loại cảm giác này thật giống như, đối phương thật sự chỉ đơn thuần đem cậu coi là một người bạn ở dị quốc tha hương ngẫu nhiên kết bạn, mong muốn trở thành bằng hữu.
Chẳng lẽ là cậu đa nghi?
Trên đường về nhà Shinichi suy nghĩ một đường, cậu vì cái gì sẽ bài xích thậm chí phản cảm Enzo Morton như vậy.
Đối phương tựa hồ từ đầu đến cuối đều không có làm ra chuyện gì làm cậu xem không vừa mặt, lại còn có trợ giúp quá cậu. Theo lý cậu nên không có gì chán ghét người này, nhưng cố tình liền tính cùng đối phương "ngẫu nhiên" gặp nhau khiến cậu đối người này vẫn như cũ vô pháp hoàn toàn buông bỏ phòng bị.
Mãi cho đến khi đứng trước cửa nhà mình, Shinichi mới ra được kết luận. Đó chính là Enzo Morton người này lời nói cử chỉ luôn có một loại cảm giác vi diệu , thật giống như người này cũng không phải chân chính hắn. Mà chân chính hắn rốt cuộc là dạng người gì, nam nhân mang mặt nạ quá dày, Shinichi trong khoảng thời gian ngắn vô pháp nhìn thấu.
Lúc sau, Enzo nhưng thật ra không tái  xuất hiện, đồng dạng không tái xuất hiện quá còn có nam nhân kia cùng với đám thuộc hạ của hắn.
Shinichi ngẫu nhiên rảnh rỗi cũng sẽ đếm ngày, lúc này thật sự đã cách thời gian thật dài, nam nhân kia đã biến mất hơn nửa tháng gần một tháng không xuất hiện. Trong lúc này đây, Hattori Heiji lại gọi điện thoại đến, thay Akai Shuuichi báo bình an.
Akai Shuuichi không có việc gì, đây vốn là một tin tốt đáng giá người cao hứng. Nhưng mà trong quá tình trò chuyện, hai cái thiếu niên voi cùng trúc trắc nói chuyện với nhau lại nghe không ra nửa điểm vui sướng cùng phấn chấn.
Hattori Heiji bình tĩnh, hồi tưởng lại chính mình lúc trước đối Shinichi nói những lời không hay, cậu cũng chỉ nghĩ hung hăng mà đánh chính mình một đòn. Cậu nghĩ hướng Shinichi xin lỗi, chỉ là lời nói đến bên miệng rồi lại vô luận như thế nào đều nói không nên lời.

“Kudo,……” Cậu nói. Sau đó, liền im lặng.
Nếu cậu hướng Shinichi xin lỗi, kia không phải ý nghĩa cậu tiếp nhận tình  cảm của Shinichi cùng nam nhân kia, cũng chính là gián tiếp tiếp nhận sự tồn tại của nam nhân kia.
Trong ống nghe chỉ còn lại lẫn nhau tiếng hít thở cùng với một mảnh tĩnh mịch.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, đã từng mấy lần hợp tác làm cho bọn họ sớm đã hình thành sự ăn ý không cần nói nhiều, bọn họ đối với lẫn nhau đều quá mức hiểu biết. Một chút nhắc nhở, cũng đủ bọn họ đoán được suy nghĩ trong đầu đối phương.
“Kia, cứ như vậy.” Dứt lời, Shinichi treo điện thoại.
Hattori Heiji xin lỗi cậu có thể cảm nhận được, đối với nam nhân kia không ủng hộ cũng thế.
Thu hồi suy nghĩ, Shinichi một tay chống má nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, mây trắng tinh, gió nhẹ phất quá, lưu loát điểm điểm phấn hồng từ cửa sổ thổi qua.
Hoa anh đào nở.
Ở Nhật Bản, cảnh vật ngày xuân đẹp nhất cảnh trí bất quá phóng nhãn nhìn lại, lọt vào tầm mắt đều là từng đoàn thành thốc phấn hồng. Không có bất luận lá xanh phụ trợ, điểm trên cành cây màu nâu là đóa hoa phấn nộn như cũ đẹp đến thoát tục, đẹp đến bắt mắt.
Đang lúc Shinichi ánh mắt phóng rộng lớn não phóng không, di động đặt ở bàn học đột nhiên reo lên.
Hôm nay thời tiết thực đẹp, ngày xuân ánh mặt trời ấm áp, lại có hoa anh đào nở rộ vờn quanh. Không ít học sinh đều lựa chọn đi ra phòng học, ở bên ngoài trời xanh mây trắng cùng với màu hồng phấn cánh hoa hạ cùng ba năm bạn học bạn tốt chia sẻ cơm trưa tiện lợi.

Trong phòng học trừ bỏ Shinichi, chỉ có mấy học sinh ghé vào bàn ngủ, thực tĩnh.

Di động ‘ ong ong ong ’ vang lên, trong phòng học to trống vắng thập phần rõ ràng.
Shinichi móc di động ra vừa thấy, phát hiện là thanh tra Megure lập tức tiếp lên, “Alo, bác thanh tra.”
Cuộc trò chuyện phi thường ngắn ngủi, cũng chỉ nghe Shinichi đơn phương ứng tiếng nói: “Được, cháu đã biết. Bác gửi địa chỉ lại đây, cháu lập tức liền đến.”
Dứt lời, khép lại di động, đem sách giáo khoa, tập viết qua loa quét bỏ vào cặp sách, Shinichi xách cặp sách chạy ra phòng học như một trận gió.
Chạy ra một khoảng cách, Shinichi như nhớ tới cái gì, lại vội vàng đi vòng vèo về phòng học.
Một tay chống khung cửa, Shinichi nhìn mấy bạn học trong phòng bị cậu làm bừng tỉnh nói: “Làm phiền giúp tớ xin nghỉ bệnh hai tiết học sau.”
Mắt buồn ngủ mông lung mấy cái học sinh hiển nhiên còn có chút phản ứng không kịp, ngẩn ngơ một khắc, sau đó  một nam sinh trong đó nói: “Được.”
Cuối cùng, lại hỏi: “Ngài thám tử, có phải có vụ án muốn đi xử lý?”
Shinichi gật đầu.
Một nữ sinh nắm tay làm như cổ vũ, “Cố lên, nhất định phải đem tội phạm trừng trị theo pháp luật!”
Khóe miệng cùng đuôi lông mày nhẹ dương, một mạt quen thuộc tự tin tươi cười xuất hiện trên mặt Shinichi “Sẽ.”
Bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra trường học, vừa vặn thấy địa chỉ thanh tra Megure gửi đến, Shinichi tùy tay ngăn lại một chiếc xe taxi liền hướng địa điểm xảy ra chyện chạy đến.

Địa điểm xảy ra chuyện địa điểm là một nhà hát Opera —— nhà hát Yves Saint Laurent, cũng là nhà hát Opera lớn nhất ở Tokyo.
Nghe nói vụ án cấp tốc, trong điện thoại thanh tra Megure cũng chưa kịp hướng Shinichi nói nhiều  về vụ án, chỉ liên thanh mà thúc giục Shinichi, khiến cậu mau chóng đuổi tới.
Shinichi ngồi trên xe taxi mới vừa đến nhà hát Yves Saint Laurent ở chỗ ngoặt cửa ra vào quảng trường liền vô pháp tiếp tục đi, phụ cận đều đã bị bao vây giới tuyến, có thể nhìn thấy xung quanh có cảnh sát đang duy trì trật tự.
Xuống xe, cậu đang chuẩn bị xuyên qua tuyến cảnh giới lại bị một cảnh sát lạ mặt ngăn cản.
“Tôi là Kudo Shinichi, là thqnh tra Megure kêu tôi lại đây.” Shinichi trấn định mà tự báo danh tính.
Viên cảnh sát lạ mặt nghe vậy vội vẻ mặt xin lỗi mà cấp Shinichi nhường đường, “Xin lỗi, cậu chạy nhanh vào đi thôi!” Hiển nhiên là trước tiên được  cấp trên chỉ thị.
Mới vừa đi đến cửa nhà hát Yves Saint Laurent, ập vào trước mặt một cổ mùi kali nitrat tàn lưu sau vụ nổ mạnh không khỏi làm nhăn mày.
Lúc này, trong nhà hát bởi vì không lâu trước đây vừa mới trải qua quá năm lần quy mô nhỏ nổ mạnh, cảnh sát cùng cảnh sát chống bạo động đuổi tới liền nhanh chóng phong tỏa hiện trường. Trực tiếp nổ mạnh, khói thuốc súng không chỗ tản ra, tràn ngập trong rạp hát giống như một tầng thật dày khói mù, sặc mũi đồng thời cũng ép tới người khó thở.
Thanh tra Megure một bên dùng khăn tay tùy thân che lại miệng mũi, một bên thường thường đưa tay sát mồ hôi sau ót bởi vì khẩn trương không ngừng chảy ra mồ hôi.
“Shinichi như thế nào còn chưa tới?” Xuyên thấu qua một tầng tầng khói thuốc súng, thanh tra Megure nhìn cửa nhà hát đóng chặt chặt.
“Mori đâu? Điện thoại văn phòng thám tử không gọi được thì gọi di động” Thanh sát Megure quay đầu nôn nóng dò hỏi cấp dưới trung sĩ Takagi Wataru bên cạnh.
“Đều, đều gọi qua, không có người bắt máy.” Takagi Wataru lúng ta lúng túng đáp.
Thanh tra Megure mày co chặt nói: “Mori Kogoro này cũng thật là…… Tính, liền tính người khác tới phỏng chừng cũng giúp không được gấp cái gì.”
“Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể mặc kệ  phòng chống bạo lực những người đó hủy đi?” Megure cảnh sát cúi đầu lẩm bẩm một câu, cũng không có lúc này phát hiện trung sĩ Takagi đứng ở bên cạnh ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
“Sếp, Kudo đến rồi.” Takagi Wataru nhìn thiếu niên đang tiến vào từ cửa rạp hát, trong lòng đại định.

Tác giả có lời muốn nói: Có chút việc, chậm.
Chương sau án kiện viết xong, không sai biệt lắm Shinichi lại nên bị trói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net