𝒌𝒊𝒍𝒍𝒊𝒏' 𝒎𝒆 𝒔𝒐𝒇𝒕𝒍𝒚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. ݁₊ ⊹ Hyukkyu's pov. .𖥔 ݁ ˖

|
|
|

1. "Was it casual if they asked me about 'destiny' and then I was thinking about you?"

"Hyukkyu à, anh có tin vào định mệnh không?"

Minseok nằm ra bàn, em ấy hỏi tôi với giọng điệu có chút chán nản. Em bảo rằng người em thích quá tử tế mà hơn hết là cậu ta luôn tử tế với bất kì ai chứ không phải riêng em, em e ngại việc phải bày tỏ thứ tình cảm đang chôn giấu này. Em luẩn quẩn giữa sự cố tình, có sắp đặt và điều em vẫn luôn tin, ấy là định mệnh.

Tôi tạm buông quyển sách của mình, nghiêm túc suy nghĩ về điều em vừa hỏi. Định mệnh, tôi có tin vào định mệnh không, tôi lại phải tự hỏi chính mình.

Những điều ngẫu nhiên đưa đẩy hai con người đến với nhau ư? Hay như cách mà Paulo viết: "Khi thực lòng muốn điều gì, cả vũ trụ sẽ giúp đỡ ta." Tôi đã từng coi một bộ phim về định mệnh, dù bỏ lỡ nhau một vài lần, nhưng cả hai nhân vật vẫn có thể quay trở về gặp nhau sau ngần ấy năm xa cách. Thật khó tin nếu điều đó diễn ra ngoài đời thực, phải không? Đó vẫn chưa phải câu trả lời mà tôi muốn đáp.

Tôi đã dành tình cảm đặc biệt cho một người nào đó, có lẽ đó là định mệnh, khi vũ trụ sắp đặt cho tôi và người ấy được gặp gỡ, rồi thân thiết với nhau. Định mệnh cho tôi những khoảnh khắc rung động với người ấy, cho tôi trải qua niềm hạnh phúc dù chỉ thật nhỏ bé biết bao. Có lẽ định mệnh đã sắp đặt để tôi được trở nên như thế. Nhưng định mệnh cũng cho tôi nhìn thấy câu trả lời mà trước đây tôi chưa từng hỏi. Nếu tôi không hành động và suy nghĩ như thế liệu mọi chuyện có tốt đẹp hơn không? Hóa ra định mệnh vẫn luôn tàn nhẫn đến thế. Nó chỉ là một con đường, được định sẵn cho tôi để đi, việc của tôi là bước trên con đường ấy.

Tôi vừa tin cũng vừa không dám tin. Đôi khi nó tốt và đôi khi nó trở nên xấu đi. Định mệnh ư?

"Anh Hyukkyu à? Sao lại im lặng thế? Anh nghĩ gì vậy? Không trả lời câu hỏi của em sao? Anh có nghe không đấy?"

"Ừ anh nghe mà."

"Thế trả lời đi chứ, anh có tin vào định mệnh không?"

"Anh không biết nữa, định mệnh vẫn luôn mập mờ như thế."

"Nhạt nhẽo thật đó !! Vậy mà em chờ nãy giờ... Kwanghee thì sao?"

"Không, anh không tin đâu, nếu muốn thì sẽ tìm cách, chần chừ mãi để làm gì cơ chứ? Nếu đã chần chừ không dám thì câu trả lời đã là 'không' rồi."

"Rốt cuộc cậu ta có thích em không?"

Tôi suy nghĩ thêm một lát.

"Định mệnh có lẽ vẫn nằm ở em đấy, nếu em thực sự mong muốn Minhyung đến thế, hãy cứ làm điều mà trái tim em mách bảo đi. Mọi thứ có thể tốt cũng có thể xấu, nhưng dù sao đi chăng nữa, chỉ cần em không hối tiếc là được. Điều quan trọng nhất chẳng phải là một trái tim kiên cường hay sao?"

"Trời ơi cảm động rơi nước mắt luôn... Mà khoan, ai nói với anh là em thích Minhyung?!"

|

|
|

2. "Was it casual when they asked me about who I'd dated, but then you appeared in my thoughts, and I said 'no'?"

"Vậy... Anh đã từng hẹn hò với ai chưa?"

Jihoon hỏi tôi, trong mắt em ấy đong đầy sự tò mò và phấn khích khi chờ đợi câu trả lời. Mắt em long lanh, chúng dễ làm tôi xao lòng mỗi khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Tôi cảm tưởng như khi trò chuyện cùng em, tôi vô thức nói ra những lời thật lòng, em khiến tôi thấy thật thoải mái khi được ở cạnh em.

Nhưng tôi né tránh, nhìn xuống đôi bàn tay đang đan lại của mình, tôi chìm trong những hồi ức của tuổi thanh xuân.

Tôi lại nhớ về cậu ấy, một chàng trai quá đỗi tuyệt vời. Đâu đó trong những tầng sâu của kí ức, tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ chăm chỉ của cậu ta, đâu đó vẫn luôn in dấu chiếc áo sơ mi thoang thoảng mùi xả vải. Tôi nhớ mình vẫn là cậu học sinh cấp ba vô ưu vô lo về chặng đường phía trước, và cậu ngồi đó, trước mặt tôi, mỗi khi tôi ngẩng đầu lên đều chỉ thấy dáng vẻ ngồi học thật nghiêm túc và chiếc bút bi không ngừng chuyển động khi cậu viết. Tôi nhớ một nam sinh không giỏi nói những lời ngọt ngào, cậu ta cứng nhắc và đôi khi quá thẳng thắn. Và tôi nhớ buổi đêm hôm ấy tôi phải kiềm lại giọt nước mắt mình vì những lời khuyên đã chạm đến nỗi đau từ tận đáy lòng của tôi. Tôi nhớ một người nào đó đã cười với tôi, nói rằng họ đang nhớ tôi rất nhiều. Liệu điều đó có phải là ngẫu nhiên, một câu đùa mà bọn con trai thường dành cho nhau, nhưng cũng thật tình cờ, giây phút ấy lòng tôi đã đáp: tôi cũng rất nhớ cậu. Tôi thì thầm, mong rằng đầu dây bên kia đừng nghe được, cậu lại cười và gọi tên tôi.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn Jihoon, mọi kí ức vụt qua chỉ trong một chốc lát. Tôi đã bối rối khi phải trả lời một câu hỏi như vậy. Tôi không còn trẻ và điều đó có quá kì lạ không, tôi đáp lại:

"Chưa, anh chưa hẹn hò với ai bao giờ."

|
|
|

3. "Was it casual if I still have feelings for you after all these years?"

"Hyukkyu, đã lâu rồi không gặp cậu."

Tôi quay mặt lại, chàng trai trong năm tháng thanh xuân của tôi. Cậu đặt tay lên vai tôi, một cử chỉ thân mật để chào hỏi, cậu cười rạng rỡ và khác xa với vẻ ngoài lạnh lùng trước đây.

"Ồ, phải, Sanghyeok, không nghĩ rằng có thể gặp cậu ở đây."

Phải, tôi không ngờ sẽ gặp lại cậu, tôi ước gì mình không vô tình đến nơi này. Cậu không cứng nhắc như hồi tôi còn biết đến cậu, cậu ngồi bên cạnh tôi, vẫn mỉm cười và hỏi thăm về cuộc sống của tôi thế nào. Cậu có vẻ đã cởi mở hơn rất nhiều, có lẽ chặng đường mà cậu chọn đã biến cậu trở thành một con người khác. Tôi chợt quên mất giữa chúng tôi đã từng là gì, nhưng tôi đoán cậu mới là người muốn chôn giấu những thứ đó đi.

"Vẫn tốt thôi. Tôi vẫn vẽ vời những tòa nhà và rảnh rỗi sẽ chăm sóc những chậu cây."

Tôi không trả lời, tôi cảm tưởng như mình chỉ đang đọc thuộc một câu nói, tôi đã chuẩn bị rất nhiều cho những lần vô tình gặp gỡ thế này.

Cơn gió lạnh thổi qua, mùa đông về sớm hơn dự tính. Cậu lảng tránh đi ánh mắt tôi và tôi cũng nhận ra điều đó. Tôi không biết cậu đang nghĩ gì, có chăng cậu cũng đang nghĩ về những điều giống như tôi. Tôi thấy đầu lưỡi mình có chút cay đắng. Mùa đông, gió lạnh, áo khoác và cậu, mọi thứ vẫn như thế, chỉ mối quan hệ của chúng ta là khác, Sanghyeok, nói tôi nghe cậu có đang thấy như vậy không?

Sau đó tôi chẳng nhớ nổi mình đã trò chuyện với cậu điều gì, tôi chỉ nhận ra tay mình đang dần lạnh đi. Sự nhạt nhẽo trôi qua trong khoảng không im lặng, tôi có vô vàn câu hỏi nhưng nếu tôi vội vàng thốt ra điều gì đều sẽ như chất vấn những điều trong quá khứ. Tôi có nhiều hơn một lý do để rời khỏi băng ghế này, nhưng tôi đã không rời đi, và cậu cũng vậy, tôi tự hỏi cậu có bận việc gì không. Đến cuối cùng dường như cả hai đều có chung một câu hỏi, dù câu trả lời có là gì thì tôi đoán chúng tôi đã không thể quay về như trước nữa.

Cậu ngồi dậy, "Cậu có nhớ tôi không?", tôi hỏi, cậu nhìn tôi với đôi mắt có chút ngỡ ngàng, tôi không dám nhìn vì sợ nước mắt sẽ lưng tròng lần nữa.

"Nhớ, đã từng nhớ rất nhiều."

Cuối cùng chỉ còn mình tôi ở lại.

"Tôi cũng vậy"

Tôi đáp, khẽ mỉm cười. Cả hai bắt tay rồi ngoảnh mặt đi không hối tiếc. Bóng lưng cậu tôi đã nhìn vô số lần, mà lần nào trái tim tôi cũng quặn thắt. Đợi khi cậu bước đi thật xa, tôi mới dám gục xuống rồi khóc. Tôi thấy mình thật thảm hại biết bao, tôi đã khóc đến khi chân mình tê cứng. Ôi mùa đông, tôi vẫn chưa thể bước qua mùa đông năm ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fakedeft