Chương 8. Tìm đường sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu quân vừa trọn hai mươi người vỏn vẹn, nếu tính cả Lạc. Một nhúm người, toàn là những tiểu binh quèn. Nếu không phải là thanh niên mới lớn mặt còn non choẹt thì cũng là những lão nông dân hom hem yếu ớt. Thiên Hạ nhìn đám người tạp nham trước mắt, cuối cùng ngao ngán lắc đầu:
"Ta biết tiểu đội này chỉ là nhóm quân thường dân tập hợp lại, nhưng không ngờ là đến mức này. Nếu thật sự đánh du kích, chỉ sợ sẽ chết hết."
Đám người mãi mới tập hợp lại đầy đủ được dưới sự bức ép của Minh Hy, nghe câu này của chỉ huy sứ đoàn Bắc Vạn xong lại càng thêm sợ hãi mà rúm ró nhìn nhau. Minh Hy cau chặt hàng mày, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc mà hùng hồn cất lời:
"Đúng thế, chúng ta chỉ là một nhóm tạp nham. Nhưng có ở lại nơi này, hay có tiến về phía trước, kết cục chẳng phải như một sao? Chưa kể, nếu tiến về phía trước, thì hoặc là chết, hoặc là sống. Còn nếu ở lại, chắc chắn sẽ chết mục xương tại nơi này, không bị truy giết thì cũng là chết vì đói khát. Một đời người được sinh ra, đã chết thì cũng phải chết cho vẻ vang. Nhưng đấy là vạn nhất. Chưa kể tới chúng ta vẫn có khả năng sống sót, thì tội gì không thử? Nam nhi đại trượng phu há lại thua cả súc vật bản năng hoang dã sao?! Ấy là súc vật sống còn có ích, chúng ta phải hơn cả súc vật!"
Đoạn đầu nghe rất hào hùng, càng về sau càng thấy hơi sai sai. Lạc đang nhai lương khô, nghe tới đoạn này suýt chút bị sặc. Thiên Hạ đen mặt nhìn bằng hữu của mình, nhất thời cũng có chút cạn lời. Song đám dân binh lại chỉ chú ý vào đoạn 'có khả năng sống sót', thế là ai cũng nảy sinh tò mò, vội nhao lên như vớ được cần cỏ cứu mạng:
"Minh tiểu tử, ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Có khả năng sống sót là như nào?"
"Minh tiểu tử, Thiên chỉ huy, các ngươi nhanh nói đi."
Kì thực kế hoạch của Minh Hy và Thiên Hạ cũng không quá phức tạp, thậm chí là còn có chút liều lĩnh. Minh Hy và Thiên Hạ sẽ đi đầu mở đường, những người còn lại chia làm ba đội chạy theo đội hình tam giác ngược, hai đội đầu yểm trợ tiên phong, một đội ở hậu phương bọc hậu. Minh Hy và Thiên Hạ có sức công phá tầm rộng, đồng đội theo sau phải hết sức chú ý, cũng ưu tiên đánh du kích, tóm những kẻ tách ra riêng lẻ, đánh thẳng một đường về trung tâm trướng địch, sau khi lấy được đầu chỉ huy thì đánh thẳng một đường về phía quân Ngô ở đó. Kì thực cũng không còn cách nào khác, tiểu quân khí thế bừng bừng trong đêm đi thu dọn vết tích cắm trại và dập lửa. Khi Minh Hy và Thiên Hạ quay trở về trướng lấy đồ, Lạc đã dắt ngựa đi tới.

"Ngựa ở đâu ra đấy?" Minh Hy ngạc nhiên.
"Cô nương này sáng nay đá ta xuống giữa đường, giờ mới chịu về đây." Lạc thản nhiên trả lời.
"Đúng là ngựa tốt." Thiên Hạ ngắm nhìn hồng mã cao lớn, không nhịn được mà khen.
Lạc lục tìm bao đồ trên lưng ngựa một hồi, cuối cùng rút ra hai lá bùa rách, đưa cho Minh Hy và Thiên Hạ mỗi người một lá. Minh Hy cầm lấy trước, thắc mắc:
"Gì đấy?"
Thiên Hạ cầm tờ bùa, lập tức hiểu ra. So với Minh Hy thiên về vũ lực vật lý thì cậu hiểu về mảng này hơn hẳn. Cậu nói:
"Cứ cầm lấy để sẵn trong người đi."
Lạc tủm tỉm cười, nhanh chóng nhảy lên ngựa, ra hiệu đã sẵn sàng. Đoàn người trong đêm nhanh chóng tụ lại, rồi cưỡi ngựa lặng lẽ di chuyển trong đêm.
Mỏ khoáng địch đang chiếm đóng nằm ở nơi giáp ranh giữa cao nguyên và hoang mạc. Phải ở những nơi có sự chênh lệch về khí hậu và địa hình đột ngột như này thì mỏ khoáng và tài nguyên mới lớn, đó là lí do mà những nơi như này cũng dễ trở thành chiến trường - nơi giao tranh của không ít thế lực quanh khu vực.
Qua nửa đêm, trời tối đen như mực, sương giăng càng lúc càng dày. Doanh trại của địch đặt ở nơi cao nhất trên mỏ, chỉ có một đường chạy xoắn ốc lên trên đó, hoặc trừ phi là cưỡi ngựa lao thẳng lên vách dốc. Thiên Hạ và Minh Hy còn đang tìm đường quan sát, đã thấy gã Lạc ăn mày lững thững đi bộ vào một góc khuất. Chưa tới một khắc, Lạc đã thò đầu ra, vẫy tay ra hiệu. Nhóm người khẽ khàng dắt ngựa di chuyển ra góc đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net