Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tốn nhiều chất xám hơn, làm nhiều hơn chút thôi. Nếu ngay cả điều này bạn cũng không nghĩ thông, không làm được, thì đến 4 nghìn bạn cũng khó kiếm. Quy luật tự nhiên sẽ đào thải bạn.

NỖ LỰC CHƯA CHẮC ĐÃ GIÚP BẠN THÀNH CÔNG 

Nỗ lực chưa chắc đã giúp bạn thành công. Phương thức tư duy mới quyết định số phận của bạn

  

  Tôi thường nhận được nhiều câu hỏi na ná nhau, đại ý là: Có những người cảm thấy bản thân mình rất cố gắng, làm việc siêng năng, không bao giờ đến muộn, hết giờ làm thì đọc sách, tập thể dục, viết lách không thiếu việc gì, nhưng bản thân lại không có chút thành quả nào, công việc cũng chẳng tiến triển. Không phải cứ kiên trì nỗ lực thì sẽ thành công sao?

  

  Trước đây tôi cũng từng nghĩ chỉ cần nỗ lực thì chắc chắn sẽ thành công. Nhưng tuổi càng cao, nhìn thấy nhiều người nhiều việc, tôi mới hiểu ra rằng nỗ lực chưa chắc đã giúp bạn thành công, phương thức tư duy mới quyết định số phận của bạn. Thường có câu: "Thái độ quyết định hành vi, hành vi quyết định kết quả", thái độ chính là phương thức tư duy quan trọng nhất. Cách suy nghĩ của người trưởng thành trực tiếp quyết định hướng đi tương lai, chứ không phải bạn đã cày bao nhiêu đêm, chịu đựng bao nhiêu khổ sở.

ANH TA CHẲNG CÓ TÀI CÁN GÌ, DỰA VÀO ĐÂU MÀ LÀM LÃNH ĐẠO? 

Có một thời gian, nhóm của tôi thay lãnh đạo mới. Người này luôn đẩy hết vấn đề của khách hàng cho chúng tôi, lại chẳng bao giờ chịu tăng ca. Mỗi lần anh ta vô trách nhiệm đẩy hết vấn đề nan giải cho tôi, tôi lại chán nản phàn nàn với đồng nghiệp: "Nếu những vấn đề quan trọng chúng ta đều xử lý hết thì cần lãnh đạo làm gì? Mọi công lao đều thuộc về anh ta, trong khi người ngày đêm vất vả lại là chúng ta, sao bất công như vậy?"

  

  Ngoài dự liệu của tôi, người em đồng nghiệp lại bình tĩnh nói: "Thứ nhất, lãnh đạo càng như vậy càng tạo cơ hội cho chúng ta rèn luyện bản thân. Lãnh đạo quá giỏi chẳng phải chúng ta chỉ có thể làm những việc linh tinh sao? Thứ hai, chị có than trách cũng không tác dụng gì. Nếu chị không vừa ý chỉ có hai con đường, một lạ nghỉ việc, hai là nhẫn nhịn. Nhưng ra đi có chắc sẽ gặp được lãnh đạo tốt hơn không? Thứ ba, để lên vị trí ấy, anh ấy hẳn phải có điểm nào đó hơn người, chỉ là chúng ta không nhìn thấy thôi. Chúng ta không vừa lòng thì có thể được thăng chức tăng lương sao? Hay năng lực bản thân sẽ được nâng cao? Không hề, ngược lại chúng ta nên trau dồi bản thân, học hỏi lãnh đạo, đó mới là việc đúng đắn."

                    

  Câu nào em ấy nói cũng đều có lý cả. Đúng là năng lực của lãnh đạo mới không cao, nhưng rất biết quan tâm đời sống cấp dưới, ai đau ốm đều ân cần hỏi han. Anh ta lại có khả năng kết nối khách hàng, rất nhiều người giờ không còn hợp tác nhưng vẫn thường xuyên nhắc với chúng tôi về anh ấy. Lãnh đạo mới cũng là người dễ gần, thường dẫn chúng tôi ra ngoài ăn chơi giải trí sau giờ làm. Trước kia, chúng tôi luôn nghĩ, vì năng lực kém nên anh ấy mới nịnh nọt nhân viên làm việc cho mình, giờ nghĩ lại đúng là bản thân đã quá nông cạn.

  

  Bởi vậy nhiều người trong chúng ta thoạt nhìn có vẻ rất năng lực, ngày ngày tăng ca, làm việc mệt bã cả người, nhưng tư duy lại dậm chân tại chỗ, lúc nào cũng oán trách, tự coi mình là trung tâm vũ trụ. Họ nỗ lực nhưng đi kèm bực dọc và tự kiêu, không bao giờ nhìn thấy ưu điểm của người khác, lại càng không thể lấy ngắn nuôi dài.

JACK MA KHÔNG XUẤT THÂN TỪ NGÔI TRƯỜNG DANH TIẾNG... 

Jack Ma không xuất thân từ ngôi trường danh tiếng, chẳng phải vẫn là một trong những người giàu có nhất trên thế giới sao?

  

    Tôi từng viết một bài báo: "Sự khác biệt giữa trường nổi tiếng và trường vô danh ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời chúng ta". Một vài người đã để lại bình luận: "Học trường tốt có tác dụng gì? Jack Ma không xuất thân từ trường danh tiếng nhưng vẫn rất thành công đấy thôi."

  

  Lần khác tôi viết: "Phụ nữ nhất định phải nỗ lực nâng cao bản thân, độc lập kinh tế, muốn tìm người đàn ông như thế nào thì bản thân phải đạt đến trình độ đó", liền có người phản bác: "Ai nói phụ nữ nhất định phải có kiến thức và độc lập kinh tế? Cô X hàng xóm của tôi thu nhập còn thấp hơn tôi nhưng vẫn lẫy được chồng gia đình danh giá đấy thôi. Sao chị biết tôi không thể như vậy?"

  

 Đọc những lời bình như vậy, tôi chỉ nghĩ: "Được chứ! Các cô đều có thể, không những trở thành người giàu có, lấy chồng hào môn, mà còn lên cả trời."

  Jack Ma không tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng ông ấy có những phẩm chất ưu tú như ý chí hơn người, kiên trì không mệt mỏi... Còn bạn, không học hành, không kỹ năng, bạn còn có gì nữa?

  

  Hàng xóm của bạn không có gì vẫn lấy được chồng gia đình giàu có, sao bạn chắc chắn cô ấy không có điểm nào hơn người? Biết đâu cô ấy từng cứu mạng bố mẹ chồng thì sao?

  

  Có những lúc bạn chưa cố gắng nhưng đã bắt đầu ảo tưởng, áp đặt những hình ảnh cực đoan cho mọi người xung quanh để tôn lên năng lực yếu kém của mình. Chỉ cần có người ra đường mua vé số trúng giải độc đắc hay gặp tiếng sét ái tình với anh chàng nhà giàu nào đó, hoặc giả có người học hành lông bông nhưng vẫn trở thành phú hào địa chủ, bạn lập tức tin rằng, dù mình có tồi tệ thế nào cũng sẽ gặp được may mắn, rồi bắt đầu mơ tưởng hão huyền về một cuộc đời tươi đẹp.

  Bạn chỉ nhìn thấy bề nổi của sự việc, còn những cốt lõi như ưu điểm, phẩm chất, tinh thần của người khác bạn coi như vô hình. Thậm chí việc bạn và họ khác nhau thế nào, bạn cũng nhắm mắt coi như không thấy.

  

  Bạn chỉ biết nhìn vào sự giàu có của người khác mà không thấy những cố gắng, nỗ lực và tư duy của họ. Bạn luôn muốn làm những việc lớn nhưng không biết nắm lấy cơ hội, cho rằng xã hội không công bằng. Bạn chỉ nhìn vào bề nổi của sự việc đã bắt đầu mơ tưởng về cuộc đời tốt đẹp phía trước.

  

NẾU BẠN CỨ CỐ CHẤP NHƯ VẬY TRONG VIỆC CÓ LẼ ĐÃ SỚM TRỞ THÀNH CEO RỒI 

Gần đây tôi nhận được bốn, năm bức thư cảm ơn từ các bạn được tôi giới thiệu một trang web học tiếng Anh. Nhờ đó, trình độ của họ nhanh chóng được cải thiện, có thêm nhiều cơ hội trong công việc.

  

  Tôi đã học trên web đó một năm, cảm thấy cách học đơn giản mà hiệu quả, chi phí lại ít, nên đã giới thiệu cho mọi người trên Weibo. Nhưng mỗi lần như thế, luôn có người nói tôi đang "quảng cáo" hoặc bóng gió: "Thiếu tiền đến thế cơ?" ,  "Họ trả bạn bao nhiêu tiền?" , "Trang web này cũng thu tiền sao?"

  

  Những câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt ấy lại khiến tôi sốc vô cùng. Đây không phải minh chứng rõ ràng cho việc phương thức tư duy khác nhau mang lại kết quả khác nhau sao? Trong khi đó lại có những người ghi chép hết các tài liệu học tập rồi tự mình nghiên cứu cái nào phù hợp thì lặng lẽ kiên trì theo đuổi, sau vài tháng bản thân có sự tiến bộ rõ rệt. Tôi có biết một nữ sinh, mỗi buổi học 25 phút đều ghi chép tỉ mỉ, hôm nay thầy giáo nói gì, mình đã nói sai chỗ nào, sửa ra sao... Mỗi lần học xong đều gửi lên Weibo và tag tôi vào để tôi nhìn thấy sự tiến bộ của cô ấy. Tuy ít khi trả lời, nhưng tôi rất cảm động trước sự chăm chỉ của cô ấy. Những người như vậy, muốn học không tốt cũng khó.

  

  Có người hỏi tôi: "Chị thường nói phải tự đầu tư cho chính mình, tham gia các buổi đào tạo, chị tìm những lớp ấy ở đâu?"

  

  Tôi liệt kê vài địa chỉ tôi biết, mấy ngày sau có người hỏi lại tôi: "Những chỗ chị nói đều thu ohus mà tôi lại nghèo, không có chỗ nào miễn phí à?" Cũng có người đến đăng ký học được mấy buổi liền nói với tôi: "Chị giới thiệu kiểu gì thế? Dịch vụ chăm sóc khách hàng không kiên nhẫn chút nào, hết giờ là tan ca, vấn đề của tôi còn chưa xử lý xong mà không tăng ca à?"

  

                     

  Luôn có một số người:

  

  Không bao giờ tận dụng cơ hội học tập, mở mồm ra là đòi miễn phí.

  

  Tư tưởng bảo thủ, thấy điều gì mới lạ đều nghĩ đang lừa tiền.

  Chỉ cần miễn phí là bất chấp, mặc định dịch vụ miễn phư như dịch vụ trả tiền, dùng dịch vụ trả tiền như mình là khách siêu VIP.

  

  Nộp tý tiền thì coi mình là thượng đế, có thể khiến cả thế giới vây quanh.

  

  Nếu bạn cứ cố chấp như vậy trong công việc, có lẽ đã sớm trở thành CEO rồi.

  

  Hồi còn đi học có những người rất nỗ lực, ngày nào cũng học đến tối tăm mặt mũi, nhưng thành tích vẫn chẳng đâu vào đâu. Lại có người chấp bạn làm mười bài mình mới làm một bài, ngày ngày chơi bóng rổ nhưng thi vẫn đứng thứ nhất. Trước kia tôi cứ cho rằng những người như vậy thông minh sẵn có, sau mới hiểu họ là người biết cách tư duy, mà tư duy thì không thể chỉ thức thâu đêm suốt sáng là có được. Cùng học một thầy, cùng ngồi một lớp nhưng cách tư duy khác nhau sẽ dẫn đến kết quả khác biệt rõ rệt.

  

  Tại sao trong xã hội luôn có một số người nổi bật, còn những người khác lại rất bình thường? Lẽ nào vì họ chưa đủ nỗ lực?

  

  Theo quan điểm của tôi, tư duy, nhận thức và tầm nhìn sẽ quyết định hướng đi của mỗi người trong xã hội. Chúng ta nỗ lực đi làm kiếm tiền, không chỉ vì muốn trở thành người giàu có, mua được nhà, được xe, ăn uống vui chơi thoải mái ;  quan trọng hơn chúng ta có thể mở rộng tầm mắt và nhận thức của bản thân. Con người biết cố gắng là bởi trong lòng họ có ham muốn lớn lao về những điều tốt đẹp. Một người có nhận thức mới biết cách tư duy, có khát vọng mới cam tâm tình nguyện phấn đấu nỗ lực.

 

  Bề ngoài có vẻ bạn đang rất cố gắng, nhưng thực tế nhận thức và tầm nhìn của bạn chỉ là vùng trời nhỏ bé trên đầu bạn, người khiến bạn cảm động là chính bản thân bạn. Bạn cố gắng tìm kiếm lối đi tắt giúp mình nhanh chóng thành công, bạn muốn vất vả một lần rồi cả đời nhàn nhã, nhưng bạn chẳng bao giờ chuyên tâm làm việc gì được một tiếng đồng hồ. Ngày nào bạn cũng gào thét phải nỗ lực, nhưng mới chỉ làm một chút bạn đã lo mình không làm nổi, vậy mà bạn luôn coi thường sự nỗ lực của người khác. Bạn thấy người khác thành công, bạn nghĩ người ta có xuất thân đặc biệt hoặc cha nuôi bí mật nào đó... nói chung là không phải dựa vào sức mình. Ngày nào bạn cũng nỗ lực, nhưng không chịu dừng lại để quan sát và tìm hiểu phương pháp của người khác.

  

                    

  Tôi từng đọc nhận xét của một cô giáo như sau: "Nhìn thấy được thì gọi là khoảng cách, nhìn không thấy càng gọi là khoảng cách; ý thức được thì là khoảng cách, ý thức không được cũng là khoảng cách. Những thứ không nhìn thấy, không ý thức được chính là sự khác biệt trong tư duy."

             

SỰ KHÁC BIỆT LỚN NHẤT GIỮA BẠN VÀ NHỮNG NGƯỜI TÀI GIỎI HÓA

RA LÀ... 

Luôn có người hỏi tôi: "Chị Tinh, bài biết của chị nhắc đến nhiều người giỏi thế, chị có thể cho em Weibo hay số Wechat của họ để em học hỏi chút không?" , "Chị Tinh, bao nhiêu người tài chị nhắc đến họ học thế nào vậy? Chị có thể hỏi họ giúp em phương pháp và tài liệu học được không?"

  

                    

  Xin lỗi cho tôi được nói thẳng, đúng là họ có rất nhiều tài liệu, nhưng bạn có lấy cũng chẳng tác dụng gì, bạn có đọc mười lần cũng không ích gì, bởi sự khác biệt giữa bạn và họ không phải ở tài liệu học, không phải bạn cứ làm giống họ là được. Điểm khác biệt cốt lõi ở đây chính là tinh thần, thái độ sống và học tập. Nội tại của mỗi người sẽ quyết định thành tích đạt được, chứ không phải chỉ do đọc một cuốn sách hay áp dụng phương pháp học tập nào.

  

  

                    

  Tôi đã nghiên cứu vấn đề này từ lâu. Ban đầu tôi còn thường xuyên tìm gặp những người tài giỏi trong nhiều lĩnh vực khác nhau để được họ tư vấn phương pháp. Nhưng lâu dần tôi phát hiện, phương pháp không phải vấn đề, mấu chốt ở đây là nghị lực của mỗi người. Nếu không thể kiên trì, nhẫn nại, lạc quan, dũng cảm thì có làm gì cũng không đạt được thành tựu, ngược lại còn chìm đắm trong cảm giác hối hận và thất bại.

  

  Tôi sẽ ví dụ từ việc học tiếng Anh.

  Tôi có một người bạn tên là Kaola Tiểu Vũ, trước làm trưởng nhóm phụ đề phim ở Garden of Eden, cô ấy đã từng tham gia làm phụ đề nhiều bộ phim như: Prison Break, The Pusuit of Happiness, Mr. Bean's Holiday, Pirates of Caribbean 3, The Bucket

List...

   

  Hồi cấp 3, tiếng Anh của cô ấy rất kém, đến lúc vào đại học mới vùi đầu học hành và thi được học vị Thạc sĩ chuyên ngành công tác xã hội của trường Đại học Washington ở St. Louis, chuyên môn hiện nay của cô ấy là trị liệu, tư vấn tâm lý lâm sàng và sức khỏe bệnh thần kinh. Cô ấy đã xuất bản hai cuốn sách best seller. Hiện giờ cô ấy đã kết hôn và có con. Bao năm phấn đấu, hai vợ chồng đã mua được một ngôi nhà khang trang, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

  

  Rất nhiều người đã hỏi cô ấy cách học tiếng Anh, tôi cũng từng nghĩ chắc chắn cô ấy phải có phương pháp đặc biệt nào đó. Bao nhiêu người học tiếng Anh suốt nhiều năm trời như vậy, nhưng chỉ có cô ấy nói lưu loát như tiếng mẹ đẻ, còn chúng tôi thì không. Sau đó tôi có tìm đọc cuốn sách đầu tiên của cô ấy và biết được phương pháp cô ấy học tiếng Anh. Chẳng có lối đi tắt nào cả, đều nhờ ham học và khổ luyện mà thành. Ví dụ, để nhớ từ đơn, lúc nào cô ấy cũng mang theo bên người sách tự vựng học mọi lúc mọi nơi, thậm chí khi xếp hàng lấy cơm trong nhà ăn cô ấy cũng giở sách ra đọc đi đọc lại cho nhớ. Để luyện khả năng nghe, buổi sáng chưa đến 6 giờ cô ấy đã dậy, mang máy ra ngoài hành lang nghe VOV. Cô ấy không ngừng nhắc nhở bản thân phải kiên trì, bởi tiếng Anh là một loại năng lực, mà năng lực nào cũng cần rèn luyện lâu dài mới có nền tảng vững chắc. Trong cuốn sách của cô ấy còn kể nhiều câu chuyện từ hồi thực tập bên Mỹ, những câu chuyện này giúp tôi nhận ra một điều: Muốn thành công thì không được chịu thua, bạn phải lạc quan và mạnh mẽ. Bất luận gặp khó khăn gì cũng phải cổ vũ tinh thần bản thân, tạo dựng niềm tin mình sẽ làm được.

  

  Cùng học tiếng Anh, mua bao nhiêu tài liệu, tra từng quyển từ vựng, nhìn thì có vẻ bạn chăm chỉ lắm, nhưng bạn có chắc mình đủ tinh thần học hỏi quyết không chịu thua, kiên trì đến cùng không? Hay bạn cũng như đa số người ngày ngày than khóc: "Tôi không biết từ này, có cách gì hay không?" Thật ra bạn không thiếu phương pháp học, cũng không thiếu tài liệu, lại càng chẳng phải người khác có siêu năng lực hơn bạn, cái bạn thiếu chính là sự kiên trì và tỉ mỉ.

                    

  Kaola từng nói: "Chẳng có bí kíp hay lối tắt nào cả, chỉ cần bạn tìm được phương pháp học phù hợp với bản thân và kiên trì đến cùng, chắc chắn bạn sẽ cải thiện được trình độ." Có thể bạn không tin, nhưng đây chính là phương pháp học hiệu quả nhất.

  

  Tôi có quen một bà mẹ rất quan tâm đến việc học của hai đứa con nhỏ. Là một nhà tạo mẫu nổi tiếng, hàng ngày làm việc ở cửa hàng từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối, khách hàng toàn những minh tinh màn bạc nhưng cô ấy vẫn dành thời gian nghiên cứu kỹ tất cả các trường quốc tế lớn nhỏ trong nội thành Bắc Kinh. Cô ấy lập một nhóm bao gồm các phụ huynh quan tâm đến giáo dục quốc tế. Nghe cách cô ấy nói chuyện bạn sẽ thấy cô ấy có cái nhìn riêng về giáo dục gia đình và tương lai của các con.

  

  Nhắc đến quá trình phấn đấu hồi trẻ, cô ấy kể: Vừa tốt nghiệp cô ấy trở thành thợ cắt tóc của Silian Salon, một tháng kiếm được 200 tệ. Nhiều người làm cùng cô ấy hồi đó giờ không còn liên lạc nữa. Suốt 10 năm trời theo nghề, cô ấy không ngừng cố gắng để có được như ngày hôm nay người người ngưỡng mộ. Thu nhập một ngày của cô ấy giờ bằng cả tháng thu nhập của người khác. Cô ấy còn vay mấy trăm nghìn tệ để mua nhà và trả hết nợ trong vòng một năm. Tất cả những thứ cô ấy có được là nhờ từng giây từng phút đứng tạo mẫu cho khách.

  

  Chúng tôi vẫn thường nói chuyện phiếm với nhau vào buổi tối. Hơn 10 giờ cô ấy mới nghỉ, vừa ngồi xuống uống ngụm nước là tham gia cuộc thảo luận của chúng tôi ngay.

  

  Tuy chỉ quen biết chứ không thân, nhưng qua tiếp xúc, tôi biết quá trình phấn đấu mà cô ấy kể là thật. Và tôi lại càng cảm phục người phụ nữ ấy hơn qua cách cô ấy kiên trì trong việc nuôi dạy con cái, mỗi ngày tôi đều đợi bài chia sẻ của cô ấy vì lười tự mình nghiên cứu.

 

                    

  Chẳng lẽ tôi không biết tầm quan trọng của giáo dục trẻ em? Chẳng lẽ những trường học kia không cho tôi vào tìm hiểu? Chẳng lẽ tôi không thể tự tìm tài liệu, một mình đi khảo sát? Tôi có thể chứ! Nhưng tôi thiếu sức mạnh, sự kiên trì và tính cẩn thận như cô ấy. Bởi thế, trong lúc cô ấy chua sẻ những điều bản thân tâm đắc giúp các con đưa ra lựa chọn phù hợp điều kiện gia đình, tôi chỉ có thể ngồi tám chuyện vớ vẩn... Những người như cô ấy, có đi nhổ cỏ cũng sẽ nhổ giỏi hơn người khác, tinh - khí - thần là ở chỗ đó.

  

  Nếu lấy ví dụ về những người quá giỏi như này, có lẽ bạn sẽ không thấy hết sự khác biệt. Vậy chúng ta cùng bàn tới một ví dụ đơn giản hơn. Trước kia tôi có đăng tải một bài viết về TED*, ngay sau đó có người nhờ tôi gửi cho họ trang web của TED. Nói thật nếu bạn lười đến mức không thể tự mình tìm kiếm ba chữ cái thì đừng xem TED làm gì, có xem cũng không tác dụng. Bạn không chỉ thiếu chăm chỉ mà quan trọng hơn cả là bạn không chủ động, không tự mình học hỏi, người khác không mớm đến tận mồm, có chết đói bạn cũng ngồi đó đợi. Nếu vậy, những video cỗ vũ tinh thần bạn xem hay trào lưu tư tưởng quốc tế bạn biết cũng chỉ mang lại nhiệt huyết trong một đêm, hôm sau tỉnh dậy mọi việc đâu lại vào đấy.

  

  Cùng học một lớp tại sao có người giỏi, người dốt? Nếu bạn có vở ghi chép của một học sinh giỏi, bạn có thể thi đỗ Đại học Thanh Hoa không? Tôi nhớ có một thủ khoa đại học 14 tuổi từng nói: "Khi các bạn còn đang gây rối, tôi dành thời gian đọc sách lịch sử. Tôi nhớ lúc đó nhiều chữ trên sách tôi còn chưa hiểu hết."

  

  Tôi đã quan sát rất nhiều người thành công xung quanh mình, khi gặp khó khăn, thay vì mắng chửi hay vòng vo tam quốc, họ sẽ vò đầu bứt tóc suy nghĩ cách thức giải quyết vấn đề. Họ đều tin rằng không có việc gì thành công dễ dàng, chỉ có cách chăm chỉ mới khắc phục được khó khăn. Họ có kỷ luật, dám nghĩ dám làm, tỉ mỉ cẩn thận, khả năng vận dụng thực tế tốt và rất khiêm tốn. Họ không muốn thành công nhanh chóng, vấp ngã rồi có thể tự đứng dậy và tiếp tục tiến về phía trước, không ngừng theo đuổi mục tiêu lớn hơn.

  

  Nếu bạn không có những phẩm chất trên, đó chính là nguyên nhân bạn và những người tài giỏi khác biệt.

ĐỪNG SUỐT NGÀY KÊU NGHÈO, CÀNG KÊU SẼ CÀNG NGHÈO 

  

Hồi bé tôi có mua một quyển sách cũ ở sạp bán vỉa hè. Cuốn sách đó rách và cũ lắm rồi, nhìn không rõ tên, giấy cũng ố vàng hết cả. Câu chuyện đầu tiên trong sách là về cậu bé bị cụt mất một ngón tay, tên là Hạ Uy Di. Cô giáo trường mầm non nói với cậu bé rằng: "Nếu luôn nghĩ ngón tay có thể mọc lại, nó sẽ mọc lại thật." Vậy là ngày nào cậu bé cũng nghĩ về điều đó, hai năm sau ngón tay cậu bé mọc ra thật.

  

Tôi không nghĩ câu chuyện này hoàn toàn lừa dối, chỉ cảm thấy kỳ lạ. Sau đó, tôi có đọc một bài viết và bất ngờ biết đến "quy luật hấp dẫn". Khi một người tập trung tư tưởng làm điều gì đó, con người, sự vật, sự việc liên quan sẽ bị nó thu hút. Tôi không kiểm chứng câu chuyện mọc ngón tay trong cuốn sách cũ đó có thật hay không, nhưng tôi tin vào câu nói: "Khi bạn không ngừng nỗ lực làm một việc gì đó, bạn có thể thu hút năng lượng tích cực xung quanh, chúng sẽ hỗ trợ bạn đến khi đạt mục tiêu ban đầu."

  

  Ý niệm vô cùng đáng sợ. Ý niệm ảnh hưởng đến hành vi, tư duy của bạn, ý niệm khác nhau tính cách sẽ khác nhau, từ đó cuộc sống cũng khác nhau. Cuốn sách cũ kia có nói, nếu bạn muốn giàu có, bạn cần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net