Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi biết, việc thích một người như vậy chẳng phải điều gì hay. Dù vậy, tâm trí tôi vẫn không thể thay đổi, vẫn một lòng mến mộ cậu, hay nói cách khác là tôi thích cậu.

Tôi cảm thấy tội lỗi lắm. Cái bầu trời xám xịt phần nào nói lên tâm trạng tôi lúc bấy giờ. Tôi thích cậu, đằng khác là rất thích. Trước giờ, tôi chưa từng thích ai nhiều như vậy. Lạ thật đấy? Chẹp, tôi không phải loại người dễ thay lòng đổi dạ, lại càng không phải là một đứa lăng nhăng thiếu học mà không biết suy nghĩ cho người khác và cả bản thân. 

Hmm, vậy, tôi có thể làm bạn của cậu không?

Ít nhất thì tôi cũng phải làm quen cậu đã nhỉ. Nhưng, chả có việc gì, cũng chả có lí do, tôi lại là một đứa ít có chuyện và bắt chuyện với người lạ để làm quen. Tôi chả biết cách nào để có thể làm quen với cậu ngoài việc bắt chuyện. Mà bảo các bạn lớp cậu giới thiệu thì tôi cũng thấy bản thân nói thế khá kì cục. Tôi cầu kì và có nhiều định kiến về các chuyện khác nhau. Nên, tôi thấy nên để bản thân tự đi làm quen có vẻ tốt hơn là nhờ người khác đấy.

Nhưng mà... tôi muốn biết người cậu thích là ai. Tôi muốn biết sở thích, muốn biệt kiểu con gái cậu mến mộ. Chà? Tôi chỉ cần lên web trường rồi tìm tên của cô ấy là được. Không khó khăn một chút nào nhỉ.

Hmmm, họ của cô ấy là gì ấy nhỉ? Lirina Prist. Ồ, nếu tôi tìm như vậy sẽ nhanh thôi đúng không? Tôi đâu có biết được số thứ tự của cô ấy ở trong lớp đó. Có vẻ hơi lâu đó? Vì tôi sợ trong trường có nhiều người trùng tên với cô ấy. Tên cô ấy khá phổ biến vì nó có ý nghĩa rất hay và đáng quý. Tên tôi cũng chả có gì nhiều, đọc là biết ý nghĩa: Một viên ngọc sáng. 

Kìa!! Tôi tìm thấy cô ấy rồi! Ơ... cô ấy để hình đại diện là chính bạn ấy...? Uả, khuôn mặt này!? Tôi có biết Lirina nhưng trước giờ chưa bao giờ hỏi tên cô ấy. Lần nào đi qua nhau, chúng tôi đều cười tươi và chào nhau rất thân thiện. Rồi, giờ tôi biết được Daniel - người tôi mến mộ thầm với cậu là một đôi thì tôi phải cười với cậu thế nào đây Lirina? Tôi có ích kỉ quá không? Tôi với cậu là bạn tốt, vậy mà, tôi lại thích người của cậu, Lirina. Tôi không biết ứng xử với cậu như nào, vì tôi vừa cảm thấy tội lỗi, vừa cảm thấy vui vẻ phần nào vì cậu có phần kém cạnh tôi. Tôi xin lỗi, những suy nghĩ của tôi thật ấu trĩ. Làm sao tôi có thể cướp người mà cậu thích đến như vậy? Lirina  à, tôi thực sự xin lỗi. Nhưng tôi không thể ngăn cản cái cảm xúc đến lúc nào tôi cũng không biết, muốn vứt bỏ cũng không thể. 

Tôi nói chuyện tôi thích Daniel cho Liciel, bạn thân của tôi lúc ấy. 

- Chà, mày thích ai thì tao luôn ủng hộ. Nhưng, mày có chắc là sẽ thích một người là hoa đã có chủ?

- Tao... Tao vẫn thích cậu ấy!

Câu trả lời của tôi sao mà nó gây bất đồng dễ dàng thế? Tôi chả có ý gì, nhưng tôi muốn nói lên những gì tôi nghĩ, chứ không phải nghĩ một đằng mà nói một nẻo. Liciel có vẻ hơi chút phản ứng với câu trả lời khá rõ ràng của tôi. Tôi biết, nó là điều gì đó... khó nói? Tôi chả biết nói từ ấy như thế nào.

- Ciel?

- Tùy mày thôi. Nếu mày thích người ta thế rồi thì cứ triển đi.

Nụ cười của Ciel làm tôi giật mình bên trong. Rồi Ciel cũng có thể cười và ủng hộ tôi như vậy trong khi đã biết được tất cả mọi chuyện? Tôi khá bất ngờ đó. Chẳng phải ai cũng có thể cười một cách tươi tắn như thế sau những lời nói đó. Thôi bỏ đi, việc nó ủng hộ là đã tốt rồi. Nhưng, liệu Ciel sẽ giữ mãi ý kiến như vậy về câu chuyện của tôi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net