Chương 2: Gặp lại...thật bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng mới mở của Yến Lan tọa lạc trên đường lớn gần trung tâm chợ đêm sầm uất nhất của trấn đảo Phú Quốc. Phú Quốc là một hòn đảo xinh đẹp và đầy thơ mộng, nơi du lịch đáng đến với bất kì du khách nào trên thế giới. Thân là người Việt Nam nhưng Vân Nhã lại không mấy khi được đi du lịch nhiều nơi. Ngay cả ở Phú Quốc này, chỉ cách thành phố của cô hơn một giờ bay nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô đặt chân đến. Thiết nghĩ, nếu không phải Yến Lan mở nhà hàng ở đây, Vân Nhã cũng chưa chắc là sẽ đi đến. Du lịch sao? Vân Nhã vốn là người rất lười đi lại. Đảo Phú Quốc sao? Vân Nhã ngay cả du lịch trên đất liền còn không hứng thú nói chi là phải ra đến tận đảo xa. Vân Nhã là một cô gái đặc biệt kì dị, rất sợ đi xe ngoại trừ xe máy, sợ đi máy bay, cũng sợ cả đi tàu. Lần này, đi máy bay tuy chỉ có một tiếng đồng hồ, Vân Nhã cũng bị say sóng, nôn hết một trận, sau đó được tiếp viên hàng không thương tình đỡ nàng xuống khỏi máy bay.

Ra khỏi sân bay, Vân Nhã bắt một chiếc taxi đến địa chỉ mà Yến Lan đã cho. Ngồi trên xe, nàng vẫn còn mệt phờ phạc. Trong lòng thầm oán thán, chị họ chết tiệt này của nàng. Bao nhiêu thành phố tốt đẹp như thế tại sao không đến mà mở nhà hàng, lại chui đến tận hòn đảo xa xôi này đầu tư. Ở đây vừa xa xôi vừa không thuận tiện đi lại thăm nom. Vân Nhã nói thầm: "Lần này nể mặt chị, em mới đến mừng khai trương. Sau này không rãnh mà đi xa đến vậy đâu. Ngồi máy bay thật là mệt chết, hành chết em mà!".

Taxi dừng trước nhà hàng Mỹ Thực, Vân Nhã mệt nhoài, cực kì bải hoải chui ra khỏi xe. Trả tiền xong, liền lôi cái vali kéo hướng vào bên trong nhà hàng. Nhân viên nhà hàng theo căn dặn của Yến Lan đến đón Vân Nhã, đưa cô về phòng nghỉ. Lúc đi theo nhân viên, đi ngang qua hành lang trước nhà bếp. Vân Nhã chợt nhận ra bóng lưng quen thuộc. Cô chợt dừng bước, nhìn vào bên trong. Cô nhân viên dẫn đường thấy vậy, liền nói: "Cô Nhã, chị Lan đang chờ cô ở phòng. Chúng ta đến gặp chị ấy trước, rồi lát nữa để chị ấy đưa cô tham quan nhà hàng được không?". 

Vân Nhã cũng không phản đối, chậm chậm đi theo sau cô nhân viên dẫn đường. Trong lòng chợt có cảm giác luyến tiếc nhìn về phía phòng bếp kia. Sau đó cô lại tự mắng mình. Thật là rãnh! Đã bảy năm rồi, người ta cũng khác, chắc gì bóng lưng kia là người đó?

Vân Nhã theo nhân viên đến phòng nghỉ. Nhân viên báo lại Yến Lan vừa có việc ra ngoài. Dặn cô ở lại phòng nghỉ ngơi một lúc sẽ đến mời cô ra dự tiệc sau. Vân Nhã cũng không khách sáo, chui vào phòng ngã lăn ra giường nghỉ lưng một chút, sau đó liền soạn một bộ đồ mang vào phòng tắm. Không biết là do điều kiện vật chất, hạ tầng ở nhà hàng này quá tốt hay là do Yến Lan đặc biệt ưu đãi, Vân Nhã cảm thấy rất hài lòng với phòng nghỉ này. Đấy là nhà hàng hải sản thôi, nhưng lại có phòng nghỉ tiêu chuẩn như khách sạn bốn sao ấy! Thật sự không rõ là Yến Lan đầu tư lớn hay cô còn ý định kinh doanh sang cả lĩnh vực khách sạn? Vân Nhã cảm thấy cô chị họ này thật sự sắp thành bà chủ lớn rồi. Vừa ngưỡng mộ vừa bất ngờ, cô bất chợt thầm tưởng tượng bộ dáng hiện tại của người chị họ này sẽ thế nào? Dù những năm gần đây nhờ có mạng xã hội, Vân Nhã cũng nhìn thấy hình ảnh hiện tại của Yến Lan. Quả thật cô cũng mừng vì chị họ của mình như càng lúc càng xinh đẹp và thành thục hơn. Hoàn toàn không phải bộ dạng trẻ trâu dọa người như hơn mười năm trước. Tuy nhiên trong hình chỉ thấy hình dáng, mặt mũi, làm sao thể hiện được cái thần thái thật. Vân Nhã hí hửng thầm tưởng tượng Yến Lan trong bộ trang phục lộng lẫy, quyến rũ kiêu kì xuất hiện trong đám đông như hình ảnh các nữ doanh nhân bản lĩnh...Vân Nhã thầm gật gù mỉm cười. 

Thật sự là Yến Lan rất đẹp. So với cô, Yến Lan quả thật xinh đẹp và cuốn hút hơn rất nhiều. Hơn nữa cô ấy còn sinh sống ở Mỹ, có điều kiện tốt, phương tiện tốt, có khí chất và phong độ tốt là chuyện tất nhiên rồi. Vân Nhã thầm nghĩ, rồi sau đó mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi điện thoại báo có tin nhắn đến. Vân Nhã giật mình ngồi dậy. Người gửi tin nhắn đến là Yến Lan: "Bé Nhã, trong tủ của chị có để sẵn bộ váy chị đã chọn ở bên Mỹ về cho em đó. Đêm nay mặc nó ra cắt băng khai trương với chị nha! À, thay đồ đi, hai mươi phút nữa chị về, chị giúp em trang điểm!". 

Vân Nhã đóng tin nhắn, bĩu môi khinh thường một tiếng. Vì sao Yến Lan và nàng vốn bằng tuổi, chỉ vì Yến Lan là con gái của dì hai, lại sinh trước nàng hai tháng, nàng liền phải gọi Yến Lan bằng chị. Mà gọi bằng chị cũng được đi, cớ gì Yến Lan cứ thích gọi nàng là bé Nhã? Mấy chục năm trời đều như vậy, mỗi khi gặp nhau nàng đều bị gọi là bé Nhã, nhưng nàng bé chỗ nào chứ? Thật sự là ấm ức mà!

Tuy vậy, cũng không thể không nể mặt sự chu đáo và nhiệt tình xem trọng của Yến Lan với nàng. Vân Nhã gượng người đứng dậy vươn vai sau đó vào phòng tắm rửa mặt rồi đến tủ áo, lấy ra một váy của Yến Lan đã chuẩn bị cho nàng. Bộ váy dài màu trắng xen kẽ tím, lại phủ kim tuyến lấp lánh. Thoạt nhìn kiểu cọ cũng đơn sơ nhưng đường may khéo léo, hơn nữa cũng rất hợp ý với cô. Tiêu chí trang phục của Vân Nhã trước đến giờ vẫn là cổ điển, kín đáo và trang nhã. Cho nên nàng trước giờ rất hiếm khi mặc váy. Nguyên nhân cũng chỉ có một, váy...khêu gợi quá! Bất quá lần này ngoại lệ, bộ váy này hợp với ý cô. Thông qua!

Vân Nhã đứng bên giường, mắt nhìn gương cầm bộ váy lên ướm nhẹ vào thân sau đó nhướn mi, từ từ trút hết y phục trên người xuống. Có tiếng xoay nắm cửa ở phía sau, biết là Yến Lan đến, cô thản nhiên tiếp tục cởi...sạch chỉ chừa lại nội y. Là chị em họ lớn lên cùng nhau, thậm chí còn không ít khi mặc chung tả lót, ngại ngùng gì nữa? Đến khi cửa mở ra, sau đó lại đóng vào. Vân Nhã cầm chiếc váy lên, ướm ướm vào người rồi cũng không thèm ngước lên nhìn Yến Lan mà nói : "Từ nào đến giờ số lần em mặc váy cũng không đếm hết đầu ngón tay. Chị cũng được lắm, còn nhớ em thích màu tím. Lựa bộ váy này thật hợp với ý em. Cảm ơn nhiều nha bà chị lưu manh!". 

Vân Nhã vừa sỏ chiếc váy vào người, dây kéo còn chưa kịp kéo lên, lại phát hiện ra Yến Lan lại ngây ngốc đứng ngay cửa nhìn nàng, ngay cả đáp lời cũng không có. Thật khác thường! Vân Nhã mới ngước mặt nhìn lên thì....một, hai, ba...! Chiếc váy đã mặc được một nửa vào người trong giây phút nào ngẩn ngơ, vô tình hữu ý lại rơi tụt xuống một cách không chút lưu luyến, mang thân thể nàng lần nữa phơi bày trưng ra trước mắt người trước mặt. Ác ôn một nỗi, người trước mắt Vân Nhã nào phải là Yến Lan mà còn là một tên...tóc ngắn, áo sơ mi kèm cà vạt, quần tây đóng thùng cực soái bất động đứng nhìn nàng. Khốn kiếp ở một chỗ là ánh mắt kia....cái tên kia vậy nhưng nhìn thẳng nàng trong tình trạng không mặc y phục mà còn nhìn đến không chớp mắt! 

Vân Nhã cảm thấy thật sự mình muốn giết người. Phải! Thật sự nàng cần phải giết chết kẻ kia. Phải giết hắn, nếu không nàng làm sao mà sống nổi khi thân thể đã bị hắn nhìn đến sạch sẽ thế này! Nàng một tay kéo lại cái váy, tay kia vớ cái gối ném thẳng về người trước mặt. Tên kia khẽ chớp mắt một cái, cánh tay nhanh nhẹn bắt được cái gối. Trong giây phút ánh mắt nàng giao nhau với ánh mắt kia. Nàng kinh ngạc đến mức há hốc miệng. Ông trời ơi, có thể nói cho nàng biết nàng đang bị ảo giác phải không? Người trước mắt kia thật sự...thật sự là người đó sao? Nàng cảm thấy mơ hồ đến mức choáng váng. Nàng nắm chặt chiếc váy trên tay. Thật là....căng thẳng đến mức dây kéo cũng không kéo lên nổi. Ánh mắt vẫn không dời chuyển hướng về người kia. Người kia dường như cũng kinh ngạc không kém. Nhưng chỉ một lúc sau, "hắn" xoay lưng, mở cửa bước ra ngoài chỉ để lại một câu: "Xin lỗi! Tôi vào nhầm phòng!". 

Tiếng cửa đóng lại "kịch" một tiếng, đem đầu óc mơ màng của Vân Nhã một phen thức tỉnh. Nàng vừa túm váy giữ cho khỏi rớt, vừa chạy nhanh ra cửa, muốn đuổi theo. Nhìn bóng lưng người kia bước đi phía trước, cô kích động gọi to: "Phan Thị Ngọc Thanh! Đứng lại cho tôi!". 

Bước chân người kia vẫn bình thản mà bước đi. Không giống như không nghe thấy, mà là nghe gọi ai đấy, không liên quan đến mình. Vân Nhã vừa tức mình, vừa chua xót, đau đớn lại có chút giận dữ. Nếu không phải đang vướng bộ váy này, nàng đã đuổi theo kịp rồi. Còn cái tên đầu trâu lỗ tai heo kia, rõ ràng chính là Ngọc Thanh. Tại sao nàng gọi lại không thèm trả lời nàng? 

Nàng quay trở vào phòng, thầm mắng trong lòng: "Ngọc Thanh đáng ghét! Ngọc Thanh xấu xa, bạc bẽo không có tình người!" Dù sao cũng là bạn bè thân thiết bảy năm trời. Dù có chuyện gì đi nữa cũng không tệ đến mức không nói một lời, sau đó là xa cách bảy năm không một tin tức. Ngày gặp lại, biến thân thay đổi thì cũng thôi đi, có lẽ nào bạn bè thân nhau đến vậy cô lại không nhận ra nàng? Nàng có thể nhìn không ra bộ dạng này của cô, nhưng giọng nói ấy nàng chắc chắn là không nhầm. Hơn nữa, nàng có lỗi gì với cô đâu? Nếu nói cô quên rồi, không nhận ra nàng, vậy ngay cả nàng gọi đúng họ tên cô mà cũng không chịu quay đầu lại. Bạn bè kiểu thế này, đúng là bạn xấu! Bạn hèn! Bạn khốn kiếp! Bạn bạc tình bạc nghĩa mà! 

Vân Nhã liên tục mắng một tràng liên thanh sau đó ngồi phịch xuống giường. Nhìn lại cái váy trên mình, thật sự là tức mà. Cũng vì cái váy này mà nàng không theo kịp Ngọc Thanh. Cái váy khốn kiếp! Cái váy xui xẻo! Mỗi một câu chửi, nàng nặng tay cấu xé trên chiếc váy mỏng manh. 

Cửa phòng lại mở ra lần nữa. Vân Nhã đưa đôi mắt mong chờ nhìn ra cửa. Yến Lan cũng vừa nhìn vào, đúng lúc nhìn thấy Vân Nhã tròng một nửa thân trong chiếc váy, còn một nửa còn lại đang bị nàng nặng tay cấu véo thành ra biến dị nhăn đúm lại rồi. Yến Lan trố mắt kinh hãi hỏi: "Ê cái con nhỏ này! Chị mày mất một buổi mới chọn được cái váy đó cho mày! Không thích mặc thì nói một tiếng. Tại sao mày....Ôi cái đồ...khó ưa thiệt mà!". 

Vân Nhã bị tiếng la chói tay của Yến Lan làm tỉnh mộng. Nàng ngượng ngùng, gãi đầu ngụy biện nói: "Không phải đâu Lan yêu yêu! Em thích nó lắm. Chỉ là em mặc không vừa. Em định kéo kéo cho nó giãn ra một chút. Chị coi, em mặc vô kéo dây kéo không lên!". 

Yến Lan nhìn nàng, rồi lại nhìn dây kéo sau lưng nàng, miễn cưỡng coi như nàng nói phải. Cô chu môi, có chút bất đắc dĩ nói: "Thật ra không vừa thì đợi chị về, gọi người đến sửa là được rồi. Bé Nhã, em càng lớn càng ngốc vậy? Váy bằng tơ tằm, kéo dãn rồi còn mặc được sao? Ngu ngốc!". 

Vân Nhã cười khổ, nịnh nọt kéo vai Yến Lan cười nói: "Được rồi! Em ngu ngốc! Lúc nào mà em không ngu ngốc hơn Lan. Còn nữa, em rất xấu xí. Cho nên đêm nay, em không muốn bêu xấu. Em sẽ không mặc váy. Mặc trang phục công sở được không?" 

Yến Lan gắt: "Không được. Đêm nay chị muốn em mặc váy! Nếu chiếc váy này em làm hư rồi, vậy thì chịu khó mặc váy của chị!". Vân Nhã há hốc kêu lên: "Lan ơi, em không muốn mặc đâu! Váy của chị khêu gợi lắm. Em không mặc đâu. Thật sự là không mặc được!". 

Yến Lan trừng mắt, hai tay đè lên hai đầu vai nàng làm trễ xuống một bên váy, lộ ra một phần ngực: "Bây giờ em mặc không? Nếu không, chị sẽ còn cho em khêu gợi nữa!" Yến Lan giơ ngón tay trêu ghẹo trước ngực nàng. Vân Nhã vừa chặn tay cô lại, vừa cười nói: "Thôi, thôi cho em xin! Đừng có cù em. Em sợ nhột! Chị thật là...bao nhiêu năm rồi. Già đến nơi rồi vẫn còn dùng trò cũ ăn hiếp em!". 

Yến Lan cười xì một tiếng: "A! Nói tôi già sao? Không biết ai cũng sinh cùng năm với tôi vậy ta? Thôi kệ, tôi già, nhưng cùng lắm người ta cũng trẻ hơn tôi có hai tháng thôi. Ngươi ta vẫn còn con nít chán mà. Con nít quỉ!". 

Vừa nói xong, Yến Lan lại đè lên người Vân Nhã mà cù một trận. Hai chị em đùa giỡn náo loạn một hồi đến mức cả căn phòng sắp loạn lên mới thôi.

Ở cửa sau nhà hàng, Ngọc Thanh đứng đan hai tay vào nhau tựa vào lan can nhìn ra biển. Chiếc cà vạt của cô phất phơ trong gió. Nhìn bóng mình mờ ảo trong nước, Ngọc Thanh nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng. Bảy năm rồi, không ngờ sẽ gặp lại. Nghĩ lại mình bảy năm trước, Ngọc Thanh không nén nổi thở dài. 

Thuở đó, cô vẫn để tóc dài, ăn mặc rất nữ tính, cùng với Vân Nhã luôn như hình với bóng. Có lẽ không ai nghĩ đến, kể cả Vân Nhã đều không biết. Ngay lần đầu tiên cô gặp nàng ấy...

Năm đó, Vân Nhã mới vào lớp sáu, Ngọc Thanh lại là học sinh lưu ban, đã từng học qua lớp sáu, nhưng vì sức học quá kém cho nên phải ở lại học thêm một năm nữa với đàn em lớp sau. Thầy giám thị dẫn cô đến lớp của Vân Nhã, trao đổi với thầy chủ nhiệm một tí. Cả thầy chủ nhiệm cùng bạn bè cả lớp đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường và chán ghét. Thầy giám thị rời đi, thầy chủ nhiệm miễn cưỡng thở ra một tiếng hơi nặng nề, chỉ vào một góc cuối lớp bảo với Ngọc Thanh: "Em vào bàn cuối ngồi đi!". 

Ngọc Thanh cũng không phản ứng gì, trì độn đi về phía bàn cuối. Ác là bàn cuối có hai bạn, nhưng mà hai người đều không muốn ngồi cùng với Ngọc Thanh. Cho nên dù có lệnh của thầy chủ nhiệm, hai người bạn kia cũng không nhúng nhích, cố ý ngáng chỗ, không cho Ngọc Thanh vào ngồi. Ngọc Thanh đứng nhìn hai người bạn kia, sau đó lại nhìn lên thầy chủ nhiệm chờ thầy phân xử. Thầy chủ nhiệm chau mày một cái. Ông thật sự rất không tình nguyện nhận một học sinh lưu ban vào lớp. Phần nhiều học sinh lưu ban đều là những đứa rất ngốc, hoặc rất lì lợm. Ông thật không muốn để một học sinh như vậy ảnh hưởng đến những học sinh khác của mình. Nhưng thầy giám thị đã nói sắp xếp của hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm có thể làm khác được sao? Ông nặng nề hắng một tiếng, bảo hai học sinh kia: "Các bàn kia đều là ba người. Bàn các em hai người, vậy thì để bạn vào ngồi cùng đi!". 

Hai đứa bạn kia chu môi định nói gì đó, Vân Nhã từ đầu bàn thứ ba đứng dậy, thưa với thầy chủ nhiệm: "Thưa thầy, bàn này của em có hai người....". Vân Nhã còn chưa nói xong, cô bạn ngồi cạnh cô liền kéo tay cô, liên tục lắc đầu. Vân Nhã không để tâm đến thái độ của cô bạn kia, tiếp tục nói: "Hay là thầy cho hai bạn bàn cuối lên đây ngồi. Em sẽ cùng với bạn mới vào ngồi ở bàn cuối ạ!". 

Câu này vừa nói xong, đứa bạn ngồi cạnh Vân Nhã tròn xoe mắt. Hai đứa bạn bàn cuối thì mừng đến trố mắt lên. À thì lên được bàn ba, vẫn là tốt hơn bị ngồi bàn cuối chung với một đứa học lưu ban. Ít ra ấn tượng trong mắt các thầy, học sinh ngồi bàn ba luôn là ngoan và chịu học hơn so với mấy đứa ngồi bạn cuối. Vậy là thầy chủ nhiệm đồng ý. Vân Nhã ôm cặp xách xuống ngồi bàn cuối cùng với Ngọc Thanh. Lần đầu tiên Ngọc Thanh nhìn thẳng Vân Nhã, đã nhận được một nụ cười thật thân tình của nàng. Chính vì nụ cười này, trái tim của một đứa trẻ 13 tuổi của Ngọc Thanh lần đầu tiên bị rung động. Thật không nghĩ sự rung động ấy lại lớn dần lớn dần theo thời gian. Cho đến một ngày, Ngọc Thanh mất ăn, mất ngủ, mất kiểm soát và gần như không chịu đựng nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net