Chương 52. Cô mong chờ điều gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52

Mỹ Anh nhìn thoáng qua gương mặt héo hon của ba, rồi cúi đầu lặng lẽ ăn cơm. Tưởng chừng như bàn ăn không có sự tồn tại của hai người bởi bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, đôi khi họ chứng minh sự có mặt của mình bằng tiếng đũa va chạm nhẹ vào chén thủy tinh. Mỹ Anh đứng lên thu dọn bàn ăn, khi cô rửa chén xong đã không còn thấy bóng dáng của ba nữa.

Mỹ Anh trở về phòng riêng của mình, mở toang cánh cửa sổ để gió lùa vào lay động rèm cửa, cô ngửi được mùi của đất ẩm sau cơn mưa xộc lên mũi. Cô gọi điện thoại cho mẹ mình dù biết rằng phía bên kia đầu dây sẽ chẳng tiếp nhận cuộc gọi. Cô cũng chẳng nhớ đã bao lần như thế này rồi, nó lặp đi lặp lại như một thói quen đến chừng như nó đã trở thành điều hiển nhiên, mẹ cô bỏ đi với nhân tình.

Lúc Mỹ Anh còn nhỏ, trong mắt cô, mẹ luôn là người tuyệt vời nhất và mỗi khi có người nói cô giống mẹ như đúc, cô đã vui mừng xiết bao. Những lúc như vậy đôi mắt to tròn long lanh của đứa bé ánh lên niềm tự hào thấm thía vào tâm hồn ngây thơ của của nó. Đứa bé ấy lớn lên trong sự bảo bọc chở che, mỗi ngày bàn tay ấm áp dịu dàng của mẹ cầm tay nó hướng dẫn nắn nót viết từng chữ, những nét chữ nguệch ngoạc trẻ thơ ấy được gò nắn, tiến bộ lên từng ngày. Nó phấn khởi đem từng nét chữ chạy về khoe với mẹ sau mỗi giờ học. Dáng vẻ miệt mài làm việc của bà ấy cũng khiến đứa bé say sưa ngắm nhìn, thân hình bé bỏng quẩn quanh bên cạnh mẹ, líu lo như một chú chim nhỏ không chịu ở yên, nó ngồi trên ghế đung đưa đôi chân chờ mẹ làm việc cho xong mới chịu lên giường ngủ, đứa trẻ ấy được trao những cái ôm vỗ về vào mỗi tối chìm vào giấc ngủ ngon. Mỗi khi rúc vào thân hình ấm áp của mẹ, nó cảm thấy yên tâm hơn hết thảy mọi nơi trên thế giới này.

Mỹ Anh cũng từng viết trong bài văn tả mẹ một câu ước mong sau này lớn lên cô sẽ trở nên tuyệt vời giống như mẹ. Nhưng về sau, khi mà cô biết được chuyện đáng xấu hổ ấy, khi mà cô đủ lớn để hiểu được điều đó, hình ảnh người mẹ mà cô dựng lên sụp đổ như bức tường thành.

Mỹ Anh nhớ như in cái ngày cô dùng tấm lưng của mình làm lá chắn che mặt mẹ thoát khỏi camera của những chiếc điện thoại. Cô ôm gọn mẹ trong vòng tay bảo vệ bà ấy khỏi những cánh tay thô bạo chực cấu xé hai người. Một cú vung tay thật mạnh từ phía sau, giáng thẳng chiếc bảo hiểm vào đầu mẹ cô. Mỹ Anh hoảng sợ, hất cánh tay chắc khoẻ đó ra, tìm cách đẩy mẹ cô vào chiếc taxi. Cô nhìn dáng vẻ đáng xấu hổ của người phụ nữ trước mắt, mái tóc rối bù, quần áo xốc xếch, mẹ cô úp mặt vào hai lòng bàn tay. Mắt cô đỏ hoe, cô nhỏ giọng van nài: "Con xin mẹ đấy." Bàn tay to bè chụp lấy bả vai Mỹ Anh, giật ngược cô về phía sau. Mỹ Anh đóng sập cửa xe lại, xoay người, giáng một bạt tai vào tên thanh niên - con trai của gã đàn ông mà mẹ cô đang gian díu. Một mình cô chống đỡ không được ba người đang bổ nhào về phía mình. Những lời sỉ nhục không ngừng tuôn, kéo theo trận ầm ĩ khiến những người đi đường hiếu kì dừng bước. Mỹ Anh cúi gằm mặt, tránh khỏi những ánh mắt khinh miệt, không một người nào xung quanh có ý định ngăn cản. Gia đình họ mắng nhiếc, phán xét mẹ cô nhưng hoàn toàn không nhìn lại tư cách người chồng, người cha của họ.

Đàn ông đã có gia đình ngoại tình với phụ nữ đã có gia đình. Lỗi lầm xuất phát từ đôi bên. Cớ sao lại chỉ có phụ nữ đón đầu trước ngọn sóng dư luận?

Nhục nhã ê chề.

Mẹ cô không chỉ phản bội hôn nhân của chính mình mà hơn hết bà ấy đã phản bội tình cảm của đứa trẻ trong cô. Mỹ Anh yêu mẹ mình, vẫn luôn yêu dù thế nào đi chăng nữa nhưng chính bà ấy đã khiến tâm trí cô bị trói buộc bởi suy nghĩ: phải chăng dòng máu lẳng lơ của bà ấy vẫn luôn âm ỉ chảy trong con người cô. Mỹ Anh ghê sợ với suy nghĩ của chính bản thân.

Mỹ Anh nhớ trước đây, khi cô cùng Thạch Thảo xem một bộ phim, hai cô đã phản ứng gần như giống nhau trước tình tiết ngoại tình, khoảnh khắc vô tình ấy khiến họ nhận ra một điểm chung nữa gắn kết tình bạn giữa họ. Tiếp sau đó cô chìm vào lo âu, sợ rằng Thạch Thảo sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác khi biết chuyện mẹ cô. Đã rất nhiều lần cô cân nhắc quyết định của mình, mỗi lần cô tính mở miệng nói nhưng rồi lại thôi. Sau cùng, Mỹ Anh quyết định gửi trao tâm tư của mình cho Thạch Thảo, không muốn giấu giếm người mà mình yêu thương. Đáp lại nỗi giãi bày đó, Thạch Thảo trao cho cô một cái ôm.

Vào giây phút Mỹ Anh ngỡ là mình đã từng lên giường với người có gia đình, trái tim cô như chết lặng, cô hoảng sợ với suy nghĩ thói đời đã đẩy cô sẩy chân vào con đường đó dù rằng chính bản thân không lựa chọn. Khi biết được sự thật, Mỹ Anh gỡ bỏ được một tảng đá đè nặng lên tâm lý mình, đáy lòng trở nên nhẹ nhõm.

Mỹ Anh ngồi trên giường, cầm điện thoại lựa chọn một danh sách nhạc và nhấn chạy.

Tiếng nhạc phát ra một lúc lại bị ngắt bởi tiếng chuông điện thoại, Mỹ Anh liếc nhìn tên người gọi và chẳng buồn nhấn nghe, để cho tiếng chuông tự ngắt. Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô nhấn nghe ở chế độ loa ngoài. Trước khi cô kịp lên tiếng nói, giọng nói của người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng trước.

"Tối nay em ghé qua chỗ chị đi."

"Không muốn."

Bảo Linh im lặng một lúc lâu, Mỹ Anh cũng vậy.

"Chút chị đón em." Bảo Linh thay cô đưa ra quyết định.

Mỹ Anh nhìn cuộc gọi kết thúc, đợi một lúc rồi mới thay đồ, khoác lên mình chiếc áo khoác len mỏng và đi xuống, chờ sẵn ở trước sân nhà. Cô nhìn chiếc xe máy đỗ xịch trước mặt mình, ngồi lên yên sau. Bảo Linh đưa cho cô nón bảo hiểm.

Cô tựa cằm lên vai chị ấy. "Hôm nay em không muốn làm."

"Lý do?"

"Không có hứng."

"Em không có hứng hơn một tuần liền rồi, giờ tôi không có trưng cầu ý kiến của em. Nếu em thật sự không muốn thì ban nãy em đứng chờ sẵn làm gì?"

"Nếu em nói vì em muốn gặp chị thôi thì chị có tin không? Chị có bao giờ cảm thấy giống như vậy chưa?"

Mỹ Anh nghe được tiếng Bảo Linh thở dài, cô nghĩ rằng chị ấy cảm thấy dạo gần đây cô trở nên phiền nhiễu bởi những câu hỏi vu vơ và bởi tâm trạng thất thường lúc nắng lúc mưa.

"Rồi."

Cô cười như không cười khi nghe được câu trả lời đầy miễn cưỡng.

"Chị nói dối nhiệt tình hơn một chút thì có chết ai đâu."

"Dạo này em sao vậy?"

"Chẳng sao."

Mỹ Anh ngồi thẳng người lên, kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa. Cô cho rằng nếu như càng nói thì cô chỉ càng tự làm khó chính bản thân mình. Cô hy vọng có được điều gì ở Bảo Linh?

"Em ăn gì chưa?"

"Rồi nhưng mình ghé mua nước gì về uống đi. Chị muốn uống trà sữa không?"

Bảo Linh lắc đầu nhưng vẫn chở cô đến tiệm trà sữa nổi tiếng và trở ra với hai ly trà sữa trên tay.

Mỹ Anh biết Bảo Linh sẽ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Duy về mặt tình cảm, cô biết mình không nên chờ mong điều gì tốt đẹp từ người này.

Mỹ Anh nằm nghiêng người trên giường, đưa một tay lên kéo tấm chăn phủ lên cơ thể trần. Cô chăm chú nhìn màn hình điện thoại, ngón tay cử động liên tục, trả lời những tin nhắn đang tới.

Mỹ Anh nhìn tấm hình Thạch Thảo vừa gửi tới, tấm hình chụp hai con mèo đang nằm cuộn tròn trên bụng một con chó. Cô bật cười khẽ vì sự đáng yêu ấy.

[ Dọn qua ở rồi hả? ]

[ Ừa, đồ nhìu dọn mệt muốn chết nè bạn iu. ]

[ Có người iu để dọn qua ở chung là sướng muốn chết rồi nè bạn iu. ]

[ Mẹ về chưa? ]

Mỹ Anh trở mình, nằm xoay người lại, cô chạm phải cái nhìn chằm chặp của Bảo Linh, cô biết chị ấy vẫn luôn nhìn vào màn hình điện thoại của cô từ phía sau. Cô nhàn nhạt nhìn lại chị ấy rồi tiếp tục nhắn tin.

[ Vẫn chưa, chắc cũng phải đi cả tháng.]

[ Ừ. Nếu buồn thì thỉnh thoảng ghé qua đây chơi đi. ]

[ Có cho ngủ lại không? ]

[ Được nha bạn iu. ]

[ Vậy thì chỗ đâu mà mình ngủ nè bạn iu? ]

[ Sô pha êm mà, để cho Nghi ngủ tạm đó một ngày cũng được, hahahaha. ]

[ Trời ơi ưu ái mình vậy bạn iu. *biểu tượng cảm động* ]

[ Ừa, lo mà tận hưởng sự yêu thương này đi. ]

Lòng Mỹ Anh bỗng cảm thấy có một tia ấm áp, Thạch Thảo vẫn luôn nhớ vào những lúc như thế này, cô hiếm khi muốn ở một mình. Tiếng cười của cô thu hút sự chú ý của Bảo Linh.

"Em cười như vậy khiến chị nghĩ là em sắp kết thúc mối quan hệ của tụi mình đến nơi."

"Vì sao?"

"Vì nhìn em giống như đang nhắn tin với người yêu."

"Chị có biết là nhắn tin với bạn bè cũng có thể khiến cho chị cười suốt không?"

Bảo Linh nhún vai. "Chắc chị qua rồi cái tuổi ưa thích trò chuyện qua tin nhắn."

"Chị hơn em có sáu tuổi chứ nhiêu."

"Sáu tuổi cũng là cả một vấn đề. Chị đã bước qua đầu số 3 rồi còn gì."

"Vẫn còn trẻ chán. Vậy nếu giờ em chấm dứt với chị, chị có nuối tiếc không?"

Mỹ Anh nhích gần Bảo Linh, ra chiều muốn chị ấy ôm cô. Bảo Linh chiều theo ý của cô, vươn tay đón lấy tấm lưng trần mịn màng.

"Có chứ. Dù gì chị cũng đang quen với những gì mình đang có nếu có gì đột ngột mất đi, chị sẽ cảm thấy khó mà chịu được."

"Rồi chị cũng nhanh tìm được người thay thế thôi."

"Không chắc." Bảo Linh lắc lắc đầu.

Mỹ Anh chớp nhẹ đôi mắt, dịu dàng nhìn Bảo Linh, chờ đợi chị ấy nói câu tiếp theo.

"Chị chẳng biết nữa, chị chưa từng nghĩ tới." Bảo Linh hôn lên trán Mỹ Anh, hiếm khi chị ấy có cử chỉ dịu dàng với cô giống như lúc này.

"Nhiều khi chị mới là người muốn kết thúc trước. Chị có từng nghĩ tới việc lập gia đình nữa không?"

"Chị đoán em mới là người mau chán chứ?"

"Chị không trả lời câu sau của em."

"Chắc có, rồi tới lượt em trả lời lại câu của chị."

"Điều gì khiến chị nghĩ vậy?"

Bảo Linh bất đắc dĩ trả lời: "Em đừng trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác."

"Vậy giữa việc em chán chị và việc em yêu chị, chị cảm thấy điều gì dễ chịu hơn?"

"Lại một câu hỏi nữa."

"Chị trả lời đi."

"Giữa tụi mình tốt nhất không nên có tình yêu."

Mỹ Anh cười cay đắng, xoay người lại đưa lưng về phía Bảo Linh, muốn kết thúc cuộc trò chuyện và đi vào giấc ngủ bởi cái uể oải từ tinh thần làm cô nhanh chóng kiệt sức. Mỹ Anh cảm nhận được hơi ấm yếu ớt từ người phía sau, chị ấy ôm cô vào lòng rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên gáy cô.

Hôm sau, Mỹ Anh ngủ gần tới giờ trưa, cô nhặt đồ lên, bước vào nhà tắm. Sau khi tắm xong, cô chạm mặt Bảo Linh ở phòng khách, chị ấy nhìn thoáng qua cô rồi tập trung lại vào màn hình laptop. Mỹ Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh Bảo Linh, dựa vào người chị ấy.

"Chị đang làm việc."

"Hôm nay là Chủ nhật mà."

"Vẫn phải làm cho xong. Chị làm xong rồi sẽ chở em về lại nhà."

Mỹ Anh mất hứng, ngồi thẳng người dậy rồi nhổm người lên đi về phía phòng ngủ lấy điện thoại và ngồi lại vị trí ban nãy. Tiếng ồn từ điện thoại của cô phát ra khiến Bảo Linh nhíu mày nhưng cô mặc kệ. Chị ấy ném về phía cô tai nghe không dây, cô lấy tay hất trả nó lại.

Một lúc sau, Bảo Linh lên tiếng: "Em còn để sót lại một bộ đồ, chút nhớ mang về."

"Chị để nó đâu rồi?"

"Treo trong tủ."

"Ừ. Giờ chị chở em về luôn đi."

Mỹ Anh đứng lên lấy bộ đồ và bỏ và túi giấy nhỏ rồi quay trở lại phòng khách, dáng vẻ sẵn sàng chuẩn bị về. Bảo Linh thở dài thườn thượt nhưng đành chiều theo ý cô.

"Chắc kiếp trước tôi mắc nợ em." Bảo Linh đi về phía cửa, quẳng cho Mỹ Anh một câu nói vu vơ.

"Xì."

Những tia nắng chói chang chiếu xuống mặt đường, cái nắng bức bối phả lên làn da cô luồng khí nóng đến khó chịu. Mỹ Anh nhìn chiếc áo khoác len mỏng trên người mình, cũng may Bảo Linh đã đưa cho cô váy chống nắng, nếu không cô sẽ cảm thấy e ngại cho làn da của mình mất.

Trở về nhà, lúc đi ngang qua phòng ba cô, từ cánh cửa khép hờ, Mỹ Anh nghe được tiếng nói chuyện điện thoại. Cô đứng lại, lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện. Dựa vào cách xưng hô, cô biết ông ấy đang gọi điện thoại cho mẹ.

Mỹ Anh không muốn nghe thêm nữa, cô trở về phòng và sập cửa thật mạnh. Cơn khó chịu và cái bụng đói khiến cô buồn nôn, cả người choáng váng. Cô mở toang cửa phòng để cái nắng gió ngoài trời len vào, khí trời xoa dịu cái ngột ngạt của căn phòng.

Cô ngồi xuống giường thả lỏng cơ thể.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô đứng dậy mở cửa.

"Con xuống làm cơm đi."

Mỹ Anh gật đầu và đi xuống dưới nhà bếp làm một món thịt, một món canh. Cô dọn cơm lên bàn ăn, xới hai chén cơm và đợi ba cô xuống. Suốt bữa cơm, cô không sao ngon miệng được, cô dùng đầu đũa dằm dằm những hột cơm, chán nản ăn cho xong rồi đứng lên thu dọn chén đĩa và rửa chén.

"Dạo này đi đâu mà ít khi ở nhà?" Ba cô hỏi không có lấy chủ ngữ nhưng căn nhà rộng này còn ai khác ngoài hai người nữa.

"Con qua nhà bạn."

"Bạn nào?"

"Thảo. Ba đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu," cô dừng động tác, đôi bàn tay ướt nước của cô siết chặt thành bồn, cô quay lại nhìn ba mình. "Sao ba không ly dị với mẹ đi?"

Ba nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn nỗi đau. Cô né tránh cái nhìn đó, cụp mắt nhìn những chiếc chén sứ ngập trong nước, cơn tức giận của cô tuôn như mưa trút. "Đã bao nhiêu lần như vậy rồi ba còn níu kéo hôn nhân này làm gì? Ba mẹ có biết sau lưng hai người, mọi người đã nói gì không? Hai người là đồ ích kỉ chỉ biết nghĩ tới cảm nhận của hai người còn con thì sao? Tại sao con phải nhận lấy những lời nói cay nghiệt từ họ? Hay ba cảm thấy mình không đủ tư cách để nói mẹ bởi vì ba cũng từng..."

Cô thấy giọng mình như vỡ vụn, không thể nói tiếp, lời nói của cô chẳng giúp ích được gì mà nó chỉ làm cho mọi việc rối ren hơn.

Căn phòng chìm vào im lặng, Mỹ Anh không dám ngoảnh lại nhìn mặt ba mình nữa. Cô nghe tiếng chân ghế va chạm vào nền nhà phía sau lưng mình vang lên một tiếng kêu choé tai. Một mình cô đứng đó, nhìn những giọt nước còn sót lại trên vòi nhỏ từng giọt, từng giọt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net