Chương 53. Người ta có ý với em đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53

Thảo Nghi kín đáo nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại, muốn nhanh chóng trở về nhà sớm nhưng có những cuộc gặp gỡ lại không đáp ứng được mong muốn cá nhân đó. Nghe tiếng người gọi tên mình trên bàn ăn, Thảo Nghi mỉm cười và tiếp tục cuộc trò chuyện. Cô cùng họ rời khỏi quán ăn, cái mát mẻ của làn gió gần cuối tháng Mười ùa vào cánh cửa để mở, chào đón họ trở về. Cô gật đầu chào tạm biệt mọi người.

Trên đường trở về, Thảo Nghi ghé một quán trà sữa Thạch Thảo ưa thích và mua hai ly.

Về đến tổ ấm của mình, Nghi ngó quanh một lượt tìm Thạch Thảo, không thấy chị ở phòng khách hay nhà bếp, cô mở cửa phòng ngủ nhưng cũng không thấy bóng dáng nào. Thảo Nghi nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc, Thạch Thảo ngồi bó gối trên ghế, hai đầu gối của chị tì vào cạnh bàn, trông chị hết sức thư giãn.

Thảo Nghi tiến lại gần, khom lưng hôn lên má Thạch Thảo khiến chị ngoảnh đầu sang, thừa dịp này cô hôn cái chóc lên môi chị, mổ mổ đôi môi ấy những mấy lần. Nghi nhận thấy Thạch Thảo đơ một vài giây rồi chị cười mỉm chi, nhìn cô bằng đôi mắt chớp chớp với hàng mi cong cong. Dưới ánh đèn, vẻ đẹp của chị như được tô vẽ thêm.

Thảo Nghi cảm thấy phản ứng của chị có gì đó không đúng lắm. Cô sực hiểu ra, lập tức đứng thẳng người lên, giữ nguyên tư thế đó và đi lùi vài bước về phía sau, thoát khỏi màn hình điện thoại. Thạch Thảo cười rộ lên khi nhìn những hành động đó của cô.

Thảo đứng lên đẩy Nghi vào tường, ra hiệu cho cô tiếp tục nụ hôn. Nghi một đưa tay lên nâng mặt chị mà hôn thật sâu rồi mới thả ra.

Lúc này, màn hình điện thoại của Thạch Thảo náo loạn bởi những bình luận đang nhảy lên liên tục ở buổi phát trực tiếp.

[ Aaaaaaaaaaaaaaaaa cuối cùng ngày này cũng tới. ]

[ Chỉ khi nào bạn kia không biết đang live stream thì tụi mình mới được xem những cảnh này! Huhuhu, không uổng công hôm nay tui xem live. ]

[ Má ơi đáng yêu chết mất, hai cái người này *biểu tượng khóc* ]

[ Khúc đi lùi hài ẻ. *biểu tượng cười lớn* ]

[ Phản ứng của chị Thảo đáng yêu số 2 thì không ai là số 1. ]

[ Hai người đâu rồiiiiii, quay lại màn hình please! ]

[ Ủa Thảo ơi, làm việc chuyên nghiệp lên em, sao lại thoát khỏi màn hình rồi. Đề nghị hai người quay lại màn hình. ]

[ Dám cá là hai người né màn hình để hôn nhau. ]

[ Chắc chắn hai người đang hôn nhau! ]

[ Đảm bảo đang hôn. ]

[ Xin chị đừng tắt live stream, xin đừng, xin đừng. ]

[ Má ơi đáng yêu x 1000. ]

[ Cứu tôiiii. ]

Bình luận nhảy lên không ngừng, họ bất chấp chính chủ có đọc được hay không, họ không tài nào kìm nén được cơn phấn khích vì màn đáng yêu vừa rồi. Lượt xem bỗng nhiên tăng đột ngột, hiện tại con số đã chạm mốc hơn bốn nghìn người xem.

Thạch Thảo nói nhỏ vào tai Nghi: "Chị đang live stream, nay chán nên chị live một chút."

Thảo Nghi gật đầu đưa cho chị ly trà sữa đang cầm trên tay rồi quay trở ra phía ngoài.

Thạch Thảo ngồi lại vào ghế, vô thức đưa ngón tay lau nhẹ đôi môi mình. Chị kề sát mặt nhìn vào màn hình điện thoại.

[ Son bị lem rồi kìa chị. ]

[ Chị ơi đi tô lại son đi chị. ]

[ Hôn gì mà dữ dội vậy em? ]

[ Thảo ơi cho bạn của em xuất hiện lại đi. ]

[ Hú hồn, tưởng chị tắt live cái đùng như bữa hổm chứ. ]

[ Ước gì có người mua trà sữa cho mình rồi hôn mình vài cái. ]

Thạch Thảo đọc lướt những bình luận, biết họ đang đoán bừa nhưng cũng liếc mắt nhìn vào đôi môi mình trên màn hình điện thoại. Thạch Thảo liếm nhẹ môi.

"Giờ mình quay trở lại vấn đề ban nãy nha, mọi người có ai muốn chia sẻ gì về các loại bánh nữa không?"

[ Không chị ơi, bỏ qua vấn đề đó đi, mình nói chuyện khác đi chị. Người yêu chị đâu rồi chị, chị cho bạn ấy xuất hiện đi. *biểu tượng khóc* ]

[ Mình nói chuyện tình cảm đi Thảo ơi. ]

[ Không! Không! Không! Chúng tôi muốn nói chuyện khác cơ. ]

[ Chị ơi sao tài khoản người yêu của chị không up cái gì vậy chị? Chị nói chị ấy thỉnh thoảng up gì lên được không? ]

Liên tục những bình luận kêu gào Thảo Nghi xuất hiện. Thạch Thảo chỉ cười xinh đẹp đáp lại. "Giờ mình tắt live stream nha. Bye bye mọi người."

[ Đừngggggggggg. ]

[ Xin đừng!!! ]

[ Đừng em ơi, chị mới vô xem thôi mà. ]

"Người yêu mình về rồi, cho nên là... byeeeeee," Thạch Thảo nháy mắt quyến rũ. "Hẹn mọi người lần tới nha, chúc mọi người ngủ ngon."

Thạch Thảo dừng phát trực tiếp rồi mới phì cười, đi về phía nhà tắm đứng chờ sẵn người ở trong bước ra và ôm chầm lấy. Thảo Nghi nhìn Thạch Thảo giống như một con mèo quấn lấy mình, cô vòng tay ôm lại.

"Xong rồi hả chị?"

"Ừa. Mà mọi người đòi chị gọi em vào không à," chị lùa tay vào những sợi tóc ẩm ướt của cô. "Chị sấy tóc cho em."

Thảo Nghi ngồi trên giường, cúi đầu để Thạch Thảo sấy tóc cho mình. Thạch Thảo quỳ gối trên giường, tay vò nhẹ mái tóc của cô. Nghi chờ chị dừng động tác mới xoay người lại, trước mắt hiện lên cảnh xuân, Thạch Thảo luồn tay vô áo, cởi áo ngực và thả nhẹ nó xuống mặt nệm. Chị nắm tay cô dẫn lối nó đi vào phía bên trong, chạm vào đường cong mềm mại ấy, bàn tay của Thảo Nghi xoa nắn khối tròn căng đầy. Cô đặt tay còn lại lên lưng Thạch Thảo, đỡ chị nằm xuống và hôn.

Hai người nằm trên giường ôm nhau, tay chị nghịch nghịch những sợi tóc đen dài của Thảo Nghi đang xoã trước vai.

"Nay em mới nghe chị Trang nói về việc công ty chị hợp tác với bên công ty em. Vậy chị có phải người đại diện qua không?"

"Không phải chị thì chị cũng dí theo sếp chị đòi qua cho bằng được. Dù sao chị bên bộ phận marketing và CR mà, dễ xin lắm."

Thảo Nghi bật cười. "Không nghĩ sẽ có ngày bên chị hợp tác với bên em. Dù sao công ty chị là công ty công nghệ nên hẳn là thiết kế hay quảng cáo đều có team hết rồi."

"Ừa nhưng công ty cũng mới mà, đợt này hợp tác để chạy kịp những dự án mới đó, dồn dập lắm," chị nhổm người dậy hôn lên khóe môi cô. "Chờ chị qua nha cục cưng."

.

Thảo Nghi ngồi nhìn chị Thạch Thảo phía bên kia của chiếc bàn họp dài, chị đang chăm chú nghe người bên cạnh nói gì đó rồi nhìn vào vài tờ giấy để trước mặt.

Cô phát hiện nhiều ánh mắt hết nhìn Thạch Thảo rồi lại nhìn về phía cô với vẻ săm soi, họ biết hai người là một đôi. Mỗi lần Thảo Nghi nhìn lại, họ đều vội vã dời ánh mắt nhìn chỗ khác, giả vờ như đang chăm chú làm gì đó.

Khi Thạch Thảo đứng lên trước màn hình máy chiếu trình bày nội dung công việc lần này, mọi ánh mắt đổ dồn về phía chị. Chị uyển chuyển truyền tải nội dung, duyên dáng trong từng lời nói đến cử chỉ, khi nói xong chị quét ánh mắt một lượt xung quanh mọi người rồi mỉm cười.

Mọi người đứng lên, ai nấy tản đi và trở về bàn làm việc, Thảo Nghi loáng thoáng nghe được tiếng xì xầm sau lưng mình, đề cập tới việc chị Thạch Thảo là người yêu của cô. Cô đứng ở ngã rẽ, chờ chị đi tới. Thạch Thảo nhếch nhẹ đôi mắt, tủm tỉm cười khi đi ngang qua chỗ cô đứng. Nghi giống như một cái đuôi lẽo đẽo theo sau, không hề ái ngại những cái ngó đầu của đồng nghiệp đang nhìn theo mình với vẻ hiếu kì. Việc đi theo Thạch Thảo khiến cô phải đi một đường vòng mới tới chỗ ngồi ở bàn làm việc của mình.

Thảo Nghi tăng tốc làm việc, hoàn thành hết thảy những công việc đưa tới tay mình một cách nhanh chóng và trọn vẹn. Cô đứng lên nhìn Thạch Thảo ở phía trước cách mình một tấm cửa kính rồi lại ngồi xuống dõi theo nhất cử nhất động của chị.

Quỳnh Trang buồn cười khi nhìn Thảo Nghi, chị ấy hài lòng khi nhận những tệp của Thảo Nghi đã gửi nhưng Quỳnh Trang cũng muốn đùa một chút.

"Nghi ơi, em xem lại rồi sửa chỗ này đi."

Thảo Nghi cúi đầu nhìn màn hình máy tính. "Là chỗ nào chị?"

Quỳnh Trang nói vu vơ một vài chỗ cho có.

"Em thấy hoàn hảo rồi mà."

Quỳnh Trang nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Thảo Nghi, ngộ ra sức mạnh của tình yêu đôi lứa thời đương thì. Quỳnh Trang bật cười ha hả khi nghe câu trả lời ấy. Thảo Nghi không nói gì nữa, lơ đãng nhìn Thạch Thảo đang đứng bên cạnh trao đổi công việc với Diệu Tâm.

Quỳnh Trang cảm thấy bó tay, đưa xấp giấy vỗ nhẹ lên đầu cô. "Tập trung làm việc, nhìn đi đâu đó."

"Em xong rồi mà."

"Xong cái gì mà xong, tới vòng thứ ba ở bên khách hàng, họ đồng ý mới là xong còn không là cứ final 2, final 3, final n lần nha em. Giờ em check lại file của team đi."

Thảo Nghi gật đầu ngồi xuống bàn làm việc.

Giờ ăn trưa, Thảo Nghi vui vẻ ngồi bên cạnh Thạch Thảo, cánh tay họ dán nhẹ vào nhau, sự tiếp xúc này tạo nên hành động thân mật mập mờ. Thỉnh thoảng, chị sẽ gắp thức ăn qua cho cô.

Lúc đứng lên, Thạch Thảo nắm lấy vành tai cô, đầu ngón tay cái của chị vuốt dọc một đường phía sau tai, hành động chớp nhoáng này lưu lại đáy lòng cô cảm giác thích thú. Thảo Nghi ngước nhìn chị rời khỏi bàn ăn cùng với đồng nghiệp rồi cúi đầu cười ngọt ngào, vừa lúc ngẩng đầu lên cô đã chạm phải ánh mắt của Diệu Tâm.

Thảo Nghi đứng lên, kết thúc bữa ăn trưa.

"Chờ chị đi với."

Thảo Nghi dừng bước chân, nhìn về phía Diệu Tâm. Chị Tâm bước nhanh, đi bên cạnh cô.

"Chút nữa chị gửi file qua, em coi nha."

Thảo Nghi gật đầu. Lúc bước lên bậc cầu thang, cô phát hiện Diệu Tâm bước đi có chút khập khiễng nên cô hạ tầm mắt nhìn xuống chân của Tâm, đôi giày cao gót khiến phần trên gót chân của Tâm bị trầy, vết thương ở phần da bong tróc cạ vào cổ giày của đôi guốc khiến cho nơi đó rướm máu.

Thảo Nghi nghe tiếng chị ấy xuýt xoa. Cô đi chậm lại.

Diệu Tâm biết được Thảo Nghi có ý đi chậm lại vì vết thương của mình, Tâm nắm lấy cánh tay của Thảo Nghi để tìm điểm tựa cho những bước chân đau nhức. Diệu Tâm thấy được cái nhíu mày nhẹ của Thảo Nghi. Khi bước đi dọc hành lang, Diệu Tâm trặc chân, theo phản xạ Tâm nắm lấy cánh tay của Nghi rồi lại ôm chầm cô, cái ôm của Tâm kéo dài quá mức cần thiết. Tâm níu kéo cái ôm đó cốt để duy trì tư thế thân mật vô tình này lâu như ý mình muốn.

Thảo Nghi vươn tay đỡ người xong cô muốn kéo xa khoảng cách, cảm thấy khó xử bởi cái ôm chặt của chị Tâm, khi cô tính mở miệng lên tiếng thì cô đã nghe được giọng nói quen thuộc phía trước vọng lại chỗ mình.

"Sao vậy?"

Thảo Nghi ngẩng đầu nhìn Thạch Thảo đứng đối diện hai người, lúc này Diệu Tâm vẫn đang vòng tay ôm cô, người chị ấy kề sát vào cánh tay cô gần như là dán chặt lên đó.

"Chị bị tróc da hả chị?" Thạch Thảo cúi đầu nhìn về phía vết thương, vươn tay đỡ lấy Diệu Tâm rồi mới nói tiếp. "Nghi, em đi lấy hai miếng băng cá nhân đi."

"Dạ."

Thảo Nghi trở lại chỗ họ với hai miếng băng cá nhân, cô đưa cho Thạch Thảo.

Thạch Thảo mỉm cười dịu dàng nhưng nụ cười phần nhiều có tính thương mại. Thạch Thảo vừa đưa băng cá nhân cho Diệu Tâm vừa nói: "Chị dán vào chỗ bị thương đi, chị bị trầy một bên nhưng chị dán hai bên để phần cổ giày không cứa vào da nữa."

"Cảm ơn em."

"Chị đi được không? Hay để em đỡ chị đi một đoạn nha." Thạch Thảo giữ nguyên nụ cười ban nãy mà hỏi.

"À không cần đâu, chị tự đi được."

Thảo Nghi thấy Thạch Thảo liếc nhẹ mình một cái, cô cúi đầu nói nhỏ, giải thích: "Vừa nãy chị Tâm bị trặc chân suýt ngã nên em có đỡ chị Tâm một chút."

Thạch Thảo cười khẽ.

Diệu Tâm nhìn hai người đi trước mình thì thầm to nhỏ, tầm nhìn dừng ở sườn mặt của Thảo Nghi.

Khi Thảo Nghi nhận được phần công việc từ phía bên công ty của Thạch Thảo, cô rạng rỡ ngồi vào bàn làm việc tập trung làm, dáng vẻ sẵn sàng đón tiếp chị tới. Anh đồng nghiệp ngồi cạnh ngơ ngác vì thái độ khác biệt của cô ngày hôm nay.

"Hôm nay anh như thấy một mặt mới lạ của em đó Nghi. Tình yêu thật đáng nể." Anh đồng nghiệp chắt lưỡi, thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ.

Cô chỉ nhìn anh đồng nghiệp bằng ánh mắt thản nhiên mà không nói gì cả.

"Ừ đó, thái độ xa cách của em như thế này mới quen thuộc nè với anh nè."

Thảo Nghi đưa tay nhấc nhẹ mắt kính, tập trung vào màn hình máy tính, bàn tay của cô để trên con chuột bỗng bị một bàn tay khác áp lên, cô rút tay lại. Người phía sau khom người nhìn vào màn hình, lúc này gương mặt chị Tâm gần như kề sát mặt cô. Diệu Tâm di chuyển con trỏ chuột, ra hiệu cho cô những phần cần chú ý. Thảo Nghi nhích ghế sang một bên rồi mới nhìn lại về phía màn hình, gật đầu. Bàn tay chị Tâm trượt dọc cánh tay cô đang đặt trên mặt bàn, vuốt nhẹ một đường rồi dừng ở cổ tay Thảo Nghi, vừa vặn lựa thời điểm Nghi tính né tránh, chị ta mới mới nhấc tay lên.

Diệu Tâm nói: "Phần còn lại giao cho phía bên team của em nha Nghi."

"Ừm."

Thảo Nghi nghe mùi hương quen thuộc, cô ngẩng đầu sang trái. Thạch Thảo đứng ngay đó, cong cong đôi mắt, cười tươi.

"Bé Nghi, nhích cái mông cho chị ngồi với."

Chị ngồi xuống ghế của cô, không gian chật hẹp của chiếc ghế đủ diện tích để hai người ngồi sát bên nhau, cơ thể của chị dán chặt lên người cô.

"Để em trao đổi trực tiếp với Nghi là được rồi chị," Thạch Thảo ngẩng đầu lên nói với Diệu Tâm. "Em cảm ơn chị."

Thảo Nghi lại thấy Thạch Thảo liếc nhẹ cô một cái nữa.

"Dạ?"

"Dạ gì? Em làm đi." Chị hất cằm về màn hình.

Thảo Nghi nhìn về phía màn hình, cũng muốn tập trung lắm. Nhưng khi nhìn qua khóe mắt thấy chị ngồi bắt tréo chân, khuỷu tay chống lên thành ghế đang đỡ nhẹ lấy đầu, lười biếng một cách kiêu kì giống như một chú mèo thì cô dặn lòng không nổi.

Thạch Thảo phát hiện được vẻ chểnh mảng của Thảo Nghi, trêu chọc: "Bạn nhỏ ơi, tập trung đi."

Thảo Nghi hỏi nhỏ: "Chị có muốn vào nhà vệ sinh không?"

"Làm gì?"

"À dạ không có gì."

Thạch Thảo cười khẽ, đưa một tay lên mặt bàn, đầu ngón tay của chị nhẹ nhàng di chuyển trên mu bàn tay trái của Nghi làm chỗ ấy ngứa ngáy và nhột nhột. Cô nuốt nước bọt nhìn chị.

Chị thủ thỉ vào tai cô: "Như vầy sao mà xong việc đúng hạn được bé Nghi ơi?"

Nhưng hai người bọn cô cũng nhanh chóng trở về trạng thái chuyên nghiệp trong công việc, họ phối hợp nhuần nhuyễn giống như lúc cùng nhau sáng tạo nội dung trên mạng mỗi khi ở nhà. Nghi cùng team kiểm tra lại vòng hai những tệp đã hoàn thành rồi mới gửi cho bên Thạch Thảo.

Trước khi rời đi, phía bên công ty chị đã mời bộ phận thiết kế và quảng cáo của bên công ty cô một chầu trà sữa. Nghi nhận lấy ly trà sữa mà chị Tâm đưa cho mình.

Diệu Tâm nói: "Hồng trà sữa là loại em thích nè Nghi."

"Ừm, cảm ơn chị." Thảo Nghi đưa tay nhận nhưng mắt tập trung vào màn hình điện thoại đọc tin nhắn của chị Trang.

Dường như cảm nhận được có ánh nhìn chằm chặp dính lên người mình, Thảo Nghi ngẩng đầu về phía ánh mắt đó. Thạch Thảo lại liếc nhẹ cô lần nữa rồi mới rời khỏi.

Khi Nghi về đến nhà, Thạch Thảo đã tắm xong và đang ngồi bệt trên sàn nhà chơi đùa với Luna và Xám. Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh chị, đưa tay gãi gãi cằm con Xám, nó nghển cổ hưởng thụ cái vuốt ve. Được một lúc, Thảo Nghi mới đứng lên đi về phía phòng ngủ lấy đồ đi tắm. Cô trở ra phòng bếp, phụ chị dọn bàn ăn.

Ăn xong bữa tối, Thảo Nghi đứng lên lấy đĩa trái cây mang ra phòng khách rồi đưa cho Thạch Thảo đang ngồi ở sô pha. Chị cầm lấy, đút cho cô một miếng thanh long, cô cúi đầu cắn. Thảo Nghi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, chị tựa người vào lưng cô, dồn hết sức nặng vào nơi đó.

"Em có biết được khi nào có người nào đó thích em không?"

"Là sao chị?"

"Trong công ty có người thích em thì em có biết không?"

"Trong công ty hiện tại không có ai thích em."

"Có."

Thảo Nghi nhìn Thạch Thảo đang tựa đầu lên vai mình, những sợi tóc quăn dài của chị đan vào những sợi tóc của cô.

"Không có mà."

"Chị nói có."

"Ai vậy chị?"

"Chị Tâm."

Cô im lặng một lúc. "Em không để ý lắm."

Chị ngồi thẳng người dậy, đối mặt với cô.

"Để chị kể em nghe cái này, hồi trước nếu người yêu chị mà nói không để ý một người nào đó đến mức không phát hiện ra được tình cảm của người đó thì chị cũng phần nào cảm thấy an tâm, vì như vậy có nghĩa là người yêu chị không để người đó vào mắt dù chỉ một ít. Nhưng để chị nói em nghe nè, giữa hai đồng nghiệp khác giới dù ở trong bất kì hoàn cảnh nào, họ cũng sẽ giữ khoảng cách nhất định do khác biệt về đặc điểm giới tính sinh học, chính vì vậy họ sẽ rất hạn chế những cái tiếp xúc như ôm, nắm tay hay những cử chỉ gần gũi. Nhưng giữa những đồng nghiệp nữ với nhau thì khác, những cái ôm hay nắm tay mà có phát sinh thì cũng tương đối bình thường, ví dụ như chị đó ngã, em ôm hay nắm tay đỡ lên là hiển nhiên, chị sẽ không chấp nhặt điều này. Nhưng khi mà em thích người cùng giới, điều đó sẽ trở nên đặc biệt hơn hẳn, nó mang một tầng ý nghĩa khác nữa nếu như bản thân người kia có tình cảm với em, lúc này những cái tiếp xúc thân mật nó không còn mang ý nghĩa đơn giản nữa đâu. Cho nên đôi khi em cũng cần để ý một chút để biết được người nào có ý với mình không để em tế nhị hơn khi đối diện với cách họ gần gũi em."

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

"Em có thấy gì lạ ở hành động của chị Tâm hôm nay không?"

"Dạ có một chút."

"Một chút như thế nào nói chị nghe thử."

"Ừm... Em thấy lúc chị Tâm trặc chân, chị Tâm ôm em lâu hơn em nghĩ."

Chị gật đầu. "Khi mà em trặc chân thì theo như phản xạ vô điều kiện cánh tay em sẽ với nắm lấy cánh tay người bên cạnh tìm lấy điểm tựa, như vậy là được rồi nhưng còn chị Tâm là ôm hẳn lấy em bằng cả hai tay. Chị không nghĩ cái này là vô tình đâu."

"Chân chị ấy đang đau nên lúc đó em cũng không nỡ đẩy ra được."

"Ừa chị hiểu. Với lúc chị Tâm vuốt tay em nữa, chị không nghĩ hành động đó không có ý gì đâu. Cho nên chị mới nói em, em mà nhận ra được mấy hành động ẩn ý đó em sẽ hiểu người ta mang mặt tình cảm như thế nào với em để em giữ khoảng cách cho đúng. Vì cả hai là cùng giới nên mới khó đoán hơn một chút đó. Quan trọng nhất là, rõ ràng chị Tâm đã biết chị với em là người yêu nhưng không ngần ngại làm những hành động đó trước mặt chị, chị không thích như vậy đâu đó."

"Dạ em sẽ chú ý hơn."

Thạch Thảo nhìn Thảo Nghi, hài lòng bởi sự tiếp thu ấy. Chị biết rõ những hành động của chị Tâm có ý nghĩa gì. Thanh niên nghiêm túc nhà chị có sức hút nhưng bản thân lại không ý thức được điều đó, Thạch Thảo đánh yêu vào trán Thảo Nghi một cái.

Thấy ghét ghê!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net