Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng nói chuyện điện thoại với Ôn Lê, đem chuyện Mục Yểu lão tiên sinh muốn mang công ty cổ phần bán cho Diệp Linh nói với Ôn Lê. Nàng mơ hồ cảm thấy việc này không đúng lắm, thế nhưng lại không thể nói rõ là không đúng chổ nào. 

Ôn Lê nhắc nhở nàng vài câu, khiến nàng tự đi lật xem luật doanh nghiệp, tìm hiểu một chút về quy định với quá trình chuyển nhượng cổ phần công ty.

Căn cứ theo luật pháp quy định, cổ đông muốn chuyển nhượng cổ phần trong tay, cần phải có sự đồng ý của hơn phân nửa cổ đông, vả lại nếu ở điều kiện tương đương nhau, những cổ đông khác sẽ được quyền ưu tiên mua.

Nói cách khác, nếu Mục Yểu lão tiên sinh muốn bán số cổ phần trong tay, phải trải qua sự đồng ý của nàng và Ôn Lê, đồng thời chỉ khi nào hai nàng buông tha việc mua lại số cổ phần công ty của Mục Yểu lão tiên sinh, Diệp Linh mới có tư cách mua.

Ôn Trưng Vũ càng nghĩ càng thấy chuyện này không đúng lắm.

Nói theo tình huống như thế này thì cho dù Diệp Linh tìm đến Mục Yểu lão tiên sinh, Mục Yểu lão tiên sinh hoàn toàn có thể dùng pháp luật quốc gia để thoái thác, đem công ty cổ phần bán cho nàng và Ôn Lê, như vậy liền có thể bứt ra khỏi vấn đề, đối với hai nàng cũng có câu trả lời, hai nàng còn phải lĩnh tình của Mục Yểu lão tiên sinh, thế nào cũng phải cho thêm 1,2 triệu bù đắp Mục lão tiên sinhtổn thất.

Diệp Linh mua này nọ thái độ nàng đã thấy qua rồi. Tuy là khó chơi một chút, nhưng cái gì cũng đặt lên bề mặt nổi, cho dù phải đem tranh của nàng đóng gói làm vật kèm theo với tòa nhà mua luôn một lần, cô ta cũng thanh thanh sở sở rõ ràng mà ghi vào bên trong hợp đồng. Trước đây lúc ký hợp đồng, tất cả tranh trong nội đường của nàng đều tạo ghi chú đăng ký làm phụ kiện hợp đồng phụ kiện đính lên trên. Người làm việc tỉ mỉ thông thường đều tương đối chu toàn, Diệp Linh dùng việc chặt đứt hóa đơn của Mục lão tam uy hiếp Mục lão tiên sinh bán công ty cổ phần, thể loại phương thức đơn giản thô bạo như thế không chút tương xứng với tác phong dĩ vãng của Diệp Linh.

Trong chuyện này, hai người này đều lộ ra cổ quái.

Diệp Linh cùng Mục Yểu lão tiên sinh đều để lộ quá nhiều điểm không hợp lí, nàng lại không nghĩ ra cái này không hợp lí suy cho cùng là có cái gì.

Sau khi ăn cơm tối xong, nàng bồi ông nội nàng tản bộ, nói đến việc này, muốn nhờ ông nội nàng chỉ điểm một chút.

Ôn Nho lão tiên sinh chỉ nhíu mày một cái, lại hỏi câu: "Mục lão đầu muốn bán cổ phần công ty cho Diệp Linh?"

Ôn Trưng Vũ gật đầu, đem câu chuyện từ đầu đến cuối, bao gồm cả những chổ nàng cảm thấy không hợp lí, nói cho Ôn Nho lão tiên sinh.

Ôn Nho lão tiên sinh nói rằng: "Có điểm khác thường, thì phải có nguyên do biểu hiện khác thường, về phần tại sao khác thường, chính ngươi nghĩ."

Ôn Trưng Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như là Diệp Linh muốn tới tìm con hợp tác, con thế nào cũng sẽ không đáp ứng. Mục lão có phải nàng tìm đến hay không?" nàng lại có chút không biết rõ, nói: "Diệp Linh tại sao muốn phí công lớn như vậy chỉ để mua cổ phần hợp tác với con? Nàng lúc trước còn mang tranh của con đi mở triển lãm, nâng giá trị danh tiếng cho con?" nàng nói xong, hướng Ôn Nho lão tiên sinh nhìn lại, liền thấy ông nội nàng trừng mí mắt lên, ánh mắt quét tới cùng biểu tình trên mặt khiến nàng biết, nàng đoán cùng lão tiên sinh nghĩ kém nhau không xa. Nàng kinh ngạc hơi há miệng, hỏi: "Không thể nào?" Mục lão thực sự là Diệp Linh tìm đến?

Ôn Nho lão tiên sinh nghịch cây hạch đào trong tay, tiếp tục thảnh thơi tản bộ, chưa cho Ôn Trưng Vũ hồi đáp gì.

Ôn Trưng Vũ hiểu rõ, đây là ông nội nàng để cho nàng tự mình cân nhắc.

Sáng ngày thứ hai, Ôn Trưng Vũ lại nhận được điện thoại của Mục Yểu lão tiên sinh, hẹn nàng và Ôn Lê đàm luận chuyện chuyển nhượng cổ phần công ty.

Chuyện này đã lộ ra khác thường, nàng cũng không muốn cùng Diệp Linh trở thành đối tác, vì vậy đem thời gian dời về sau vài ngày.

Đầu tiên nàng phải tự tìm xem sơ qua luật pháp tương quan về quy định kinh doanh xí nghiệp, lại tìm luật sư xin cố vấn, rồi tìm Ôm Lê bàn bạc. Ý của nàng là muốn gom tiền cùng Ôn Lê mua lại cổ phần trong tay Mục Yểu lão tiên sinh.

Ôn Lê trả lời là: "Có thể mua lại đương nhiên là tốt. Nhưng mà còn phải xem lại xem."

Ôn Trưng Vũ hiểu rõ ý tứ của Ôn Lê. Muốn mua lại, có thể mua lại được hay không, còn phải xem cuộc thương lượng ra sao.

Sự tình liên lụy đến mấy bên hợp tác mua bán, vì vậy lúc đàm luận việc chuyển nhượng công ty cổ phần, Diệp Linh cũng tới.

Diệp Linh vẫn là một thân mặc đồ chức nghiệp, dáng dấplưu loát kiền luyện.

Nàng tiến vào phòng trà, trước hướng người lớn tuổi nhất Mục Yểu lão tiên sinh thăm hỏi, chào qua Ôn Lê, lại hỏi Ôn Trưng Vũ: "Đã lâu không gặp, gần đây ổn không?" giọng nói hiền hoà thân thiết, thật giống như là nhiều năm lão hữu.

Ôn Trưng Vũ khách khí đáp một câu: "Nhờ phúc, còn có thể." tầm mắt của nàng lơ đãng đảo qua từ trên chân cùng giầy của Diệp Linh. Tính luôn cả lần Diệp Linh mở triển lãm tranh, nàng từ trên internet xem nàng ta phỏng vấn, đây là lần thứ năm nàng nhìn thấy Diệp Linh. Mỗi lần Diệp Linh đều là veston, quần tây, giày cao gót, gót giầy lại còn rất cao, cả người khí tràng nội liễm mà cường thế. Ý tưởng không biết Diệp Linh mặc váy sẽ là cái dạng gì hiện lên trong đầu. Đại khái là nàng xem Diệp Linh mặc đồ chức nghiệp đã quen, cùng với bộ dáng Diệp Linh thoạt nhìn ôn hòa khách khí, kì thực thật ngang nhiên, nghĩ đến hình ảnh Diệp Linh mặc váy, kỳ thực có chút dọa người. Nàng vội vàng đem cái ý tưởng đáng sợ này trong đầu xua tan.

Mục Yểu lão tiên sinh đã chuẩn bị xong giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, đệ trình từ ba người bọn họ tạo thành đại hội cổ đông tiến hành biểu quyết.

Điều kiện tương đương nhau, cổ đông khác có quyền ưu tiên mua. Diệp Linh nếu như muốn mua công ty cổ phần trong tayMục Yểu lão tiên sinh, đưa ra điều kiện tất nhiên cần phải trội hơn hai nàng.

Ôn Trưng Vũ tiếp nhận giấy tờ xin được chuyển nhượng cổ phần đưa tới, trực tiếp nhìn người được nhượng cùng người nhượng đưa ra giá cả.

Người được nhượng, Diệp Linh. Giá cả, 15 triệu.

Giấy trắng mực đen, chữ số Ả rập cộng thêm chữ phồn thể tiếng Trung, Ôn Trưng Vũ muốn bị hoa mắt cũng không được.

Nửa tháng trước, Mục Yểu lão tiên sinh hoa mười triệu bắt công ty cổ phần tới tay, nay chuyển tay một cái, Diệp Linh lên giá 15 triệu mua đi.

Lấy giá trị phòng vẽ tranh mà nói, 45% cổ phần căn bản không đến 15 triệu. Diệp Linh hoa giá này mua số cổ phần đó, mua được rồi còn phải chịu lỗ mấy trăm vạn. Phòng vẽ tranh tại nàng cái này mới chân ướt chân ráo vừa bước vào lĩnh vực kinh doanh, có thể mang mấy triệu này kiếm về được hay không cũng khó nói.

Ôn Trưng Vũ không tin lấy sự khôn khéo của Diệp Linh lại sẽ làm ra loại sự tình đầu nhập lớn, nguy hiểm cao, hồi báo thấp như thế này. Nhưng mà, Diệp Linh hết lần này tới lần khác lại đang làm chuyện như vậy. Thế thì việc nàng đoán Mục Yểu lão tiên sinh là do Diệp Linh tìm tới lúc trước rất có thể là thật. Năm triệu đó thật ra là chổ tốt Diệp Linh cho Mục Yểu lão tiên sinh. Diệp Linh chỉ là bày khoản phí dụng này ra ngoài sáng, nàng nguyện ý dùng thêm năm triệu mua số cổ phần này, Mục Yểu lão tiên sinh nguyện ý kiếm năm triệu tiền trao tay, quang minh chính đại sinh ý buôn bán, ai cũng không thể nói xấu bọn họ.

Ôn Trưng Vũ trong lòng thật không dễ chịu.

Ba nàng làm ăn thất bại, trong nhà không có tiền. Trong khoảng thời gian này tới nay nàng cũng đã thấy nhiều loại người, so Mục Yểu lão tiên sinh quá đáng hơn cũng đã gặp. Mặc kệ nàng có khó chịu hay không, sự tình cũng đã là như vậy.

Lấy trị giá phòng vẽ tranh bây giờ mà nói, 45% công ty cổ phần, cao nhất có thể bán đến 1200 vạn, quá mức giá này, hai nàng buông tha. Diệp Linh đưa ra 15 triệu, vừa lúc cao hơn mức giá này khoảng ba mươi phần trăm. Không có vượt quá ba mươi phần trăm, liền không thể quy về ra giá không hợp lí.

Nàng và Ôn Lê không ra nổi mức giá đó, đối với mức giá Diệp Linh đưa ra lại không tìm được chổ nào sai quy định, không có cách nào khác để phản bác.

Ôn Trưng Vũ nhìn kỹ điều khoản, chưa thấy có vấn đề gì, nhẹ nhàng mà phun ra chữ:  "Bút."

Diệp Linh đưa đỡ bút máy cho nàng.

Ôn Trưng Vũ rất nhanh ký tên lên chổ chính mình nên ký, sau đó liền thấy tất cả mọi người đều rất kinh ngạc nhìn nàng. Nàng hỏi: "Có chuyện sao?"

Nàng hướng Diệp Linh nhìn lại.

Diệp Linh lắc đầu, nói: "Không có vấn đề gì cả."

Nàng hướng Mục Yểu lão tiên sinh nhìn sang.

Mục Yểu lão tiên sinh có chút không được tự nhiên ho khan tiếng, nói: "Ngươi đồng ý là tốt rồi. "

Ôn Trưng Vũ lại nhìn về phía Ôn Lê.

Ôn Lê nhún nhún vai, cũng ký tên. Nàng đứng dậy nói:  "Được rồi, ta còn hẹn, đi trước." nàng hỏi Ôn Trưng Vũ: "Cùng đi sao?"

Ôn Trưng Vũ gật đầu.

Diệp Linh đối với Ôn Trưng Vũ nói: "Có chút thủ tục thay đổi tương quan còn cần em ký tên, đợi sau khi tôi chuẩn bị xong, lại đi tìm em." nàng đứng dậy, mỉm cười hướng Ôn Trưng Vũ đưa tay ra, nói: "Hợp tác vui vẻ."

Ôn Trưng Vũ trong lòng không vui vẻ chút xíu nào. Cũng mặc kệ xuất phát từ lễ nghi hay là hợp tác sau này, nàng đều không tiện cự tuyệt, cùng Diệp Linh nắm tay. Nàng nói rằng: "Diệp tiểu thư, có chuyện, tôi vẫn cho rằng nên nói rõ ràng."

Diệp Linh đáp: "Mời nói."

Ôn Trưng Vũ tiếp: "Tính cả lần này, chúng ta chỉ mới gặp mặt 4 lần, tôi cảm thấy để chúng ta trở thành hảo hữu chí giao không có gì giấu nhau còn có một khoảng cách rất dài. Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ." nàng ở trong lòng lặng lẽ thêm một câu: "Giới hạn đến đối tác thôi, đừng để kéo tới hảo hữu chí giao."

Diệp Linh gật đầu, hào phóng nói: "Trước vì tuyên truyền, là tôi đường đột, tôi trịnh trọng xin lỗi." nàng hướng Ôn Trưng Vũ xin thứ lỗi, lại hướng Ôn Lê đưa tay ra, nói: "Hợp tác vui vẻ."

Ôn Lê cười nửa thật nửa giả nói: "Thành thật mà nói, có chút không vui." khi nói chuyện, cùng Diệp Linh bắt tay.

Diệp Linh nói: "Tôi muốn làm chủ mời mấy vị vui lòng ăn bữa cơm nhạt, thứ nhất cảm tạ Mục lão giúp người toại nguyện, thành toàn tâm nguyện có thể cùng họa sĩ mình thích hợp tác của tôi, thứ hai, để tôi nhận lỗi phía trước đã mạo phạm Trưng Vũ, lại chính là mọi người về sau là đồng bọn hợp tác, muốn liên lạc cảm tình một chút."

Ôn Trưng Vũ không quá muốn ăn cơm với Diệp Linh, thế nhưng Diệp Linh đã nói đến mức như vậy khiến cho nàng cự tuyệt thì cũng không tốt lắm, nàng đang muốn tìm lý do cho mình, Mục Yểu lão tiên sinh đã đáp ứng rồi. Nàng không khỏi liếc nhìn Mục Yểu lão tiên sinh. Nàng phát hiện, thì ra da mặt dày đến mức độ này không phải chỉ có mình Diệp Linh. Nàng nói rằng: "Mục lão cũng đáp ứng rồi, tôi không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh." nàng chỉ có thể coi như cùng Mục Yểu lão tiên sinh ăn bữa cơm tan vỡ, về sau giang hồ không gặp.

Diệp Linh lại nhiệt tình mời Ôn Lê.

Ôn Lê biểu thị bất đắc dĩ, nói: "Các vị đều đáp ứng rồi, tôi còn có thể cự tuyệt sao?"

Diệp Linh nhìn xuống xem đồng hồ, nói: "Lúc này đi qua vừa vặn đúng giờ cơm." ý bảo bọn họ có thể đi liền bây giờ được hay không?

Nàng đều đã nói như vậy, Ôn Lê cùng Ôn Trưng Vũ tự nhiên không có cách nào khác nói có thành kiến, gật đầu đồng ý.

Ôn Trưng Vũ nhạy bén chú ý tới Diệp Linh trái ngược với sự lãnh tĩnh cùng tự giữ hai lần trước gặp mặt, lần này rõ ràng thân thiện hơn rất nhiều, thậm chí mơ hồ có chút kích động cùng hài lòng. Nàng lòng nói: "Cái này là do mình cảm giác sai? Hay là Diệp Linh đang khách sáo?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net