CHƯƠNG 19:Thay Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ phúc này trong đầu cha và mẹ Hồng Nhi không hề bận tâm tới những lời nói của mẹ Hàn Băng, mà họ mong sau xe chạy càng nhanh càng tốt để có thể nhanh chống tới bên cạnh Hồng Nhi, họ hói thúc tài xế đạp ga,xe chạy lúc lâu cũng tới trước cửa bệnh viện ,cha và mẹ Hồng Nhi vừa xuống xe thì họ thẳng tiến vào phòng cấp cứu mà bước đi .Khi họ tới đó thì họ đã thấy ông Lâm đứng trước cửa bệnh viện(trợ lí của Hồng Nhi, là người trước kia cùng Hồng Nhi đến công ty nhà Hàn Băng kí hợp đồng)

-Chào ông bà ,Hồng Nhi đang được bác sĩ cứu chữa bên trông ,ông bà đừng sốt ruột.-Ông Lâm ân cần nói với cha và mẹ Hồng Nhi.

-Cám ơn ông đã lo cho con bé, không có ông không biết Hồng Nhi nhà tôi sẽ ra sau, thành thật cảm ơn ông.-Mẹ Hồng Nhi nức nở nói ,tay thì đang lao những giọt lệ trong suốt trên má.

-Ông bà dừng khách sáu tôi coi Hồng Nhi như con gái mình, gặp được Hồng Nhi âu cũng là duyên số.-Ông Lâm tươi cười nói.

-Hồng Nhi nhà tôi thật may mắn mới gặp được ông ,nếu không có ông thì sự nghiệp của nó cũng đâu được như ngày hôm nay.-Ba Hồng Nhi buồn bã nhìn ông Lâm nói.

-Ông bà cứ khách sáu ,tôi con Hồng Nhi như là con mình, nếu có thể tôi xin phép ông bà cho tôi nhận Hồng Nhi làm con nuôi, tôi không có con cái ,thấy Hồng Nhi và tôi rất hợp ý nhau ,qua 1 năm quan sát tôi rất muốn nhận đứa con nuôi này không biết ý kiến ông bà ra sau.-Ông Lâm lo lắng nhìn cha mẹ Hồng Nhi hỏi.

-Chùng tôi vui mừng còn không hết sao lại từ chối ,đó cũng là phước phần của con bé, nhưng giờ phút này con bé đang trong tình trang...-Mẹ Hồng Nhi nói giọng nghẹn ngào ,ngắc quản bà rơi nước mắt.

Cha Hồng Nhi bên cạnh an ủi ,ông Lâm cũng nói lời cho bà bình tâm.-Ông bà đừng lo, tôi đã gọi bác sĩ giỏi nhất nơi này để chửa trị cho con bé ,con bé sẽ không sao đâu.

Nghe ông Lâm nói vậy tuy phần lo lắng đã giảm ,nhưng ba người vẫn trầm mặt không nói gì cứ trông ở cửa phòng cấp cứu mà nhìn, không lâu sau đó cửa phòng cấp cứu mở ra, Hồng Nhi vẫn còn bất tỉnh mà được các y tá đẩy vào phòng săn sóc đặc biệt.

-Bác sĩ Hồng Nhi nhà tôi sau rồi ,con bé sẽ tỉnh lại chứ ?.-Mẹ và cha Hồng Nhi lo lắng hỏi ,ông Lâm đứng sau cũng muốn nghe đáp án.

-Không có gì đâu ,ông bà đừng lo ,bậy giờ cứ để cô ấy nghĩ ngơi,chờ khi nào cô ấy tỉnh lại chúng tôi sẽ khám tổng quát lại sau đó mới có thể trả lời ông bà.

Nghe bác sĩ nói họ cũng đôi phần an tâm, nhưng lo lắng cũng chẳng kém gì,cha và mẹ Hồng Nhi cùng ông Lâm để bác sĩ bước đi, họ cũng bước vào phòng săn sóc đặc biệt sau khi phân phó công việc xong.

Thời gian thấm trôi nhanh ,Hàn Băng cũng đã khôi phục tinh thần, sau nhiều lần tiếp xúc với Vũ bốn người Hoa,Vi ,Vũ, Hàn Băng trở nên thân thiết ,được bọn họ khuyên nhủ và an ủi tâm tình Hàn Băng cũng được xoa diệu. Hàn Băng lúc này đây không còn là đau đớn mà là oán hận ,hận Hồng Nhi thất ước ,hận Hồng Nhi phản bội mình...càng nghĩ về những lời hứa hẹn hôm nào cùng những tháng ngày vui vẻ trước kia thì Hàn Băng càng hận Hồng Nhi.

Mẹ Hàn Băng thấy tâm tình Hàn Băng cũng đã tốt,thời gian cũng đã qua nhanh bà muốn Hàn Băng trở lại công ty tiếp tục làm việc,nhưng Hàn Băng không chấp nhận yêu cầu của bà ,tuy không hận bà nhưng Hàn Băng cũng biết vì bà mà Hồng Nhi ra đi nghĩ thế Hàn Băng càng oán giận bà .Hàn Băng không chấp nhận sự sắp đặc của bà mà tự ý trở về công ty trước kia cũng chính là công ty của Hàn Băng và Hồng Nhi từng làm chung, về nơi đó, về lại căn nhà xưa để bắt đầu cuộc đời mới ,Hoa Vi và Vũ cũng đồng tình ủng hộ và đi theo giúp đỡ Hàn Băng(ah công ty đó là của Hàn Băng).

Mỗi ngày tan sở bốn người họ cùng đi chơi ,đến vũ trường,đi mua sắm,đến quán bar...Lâu ngày dài tháng Vũ đâm ra tình cảm với Hàn Băng ,càng tiếp cận với Hàn Băng, Vũ càng bị sắc đẹp của Hàn Băng làm mê mẩn, được sự giúp đỡ của Hoa và Vi, Vũ mạnh dạng thổ lộ cùng Hàn Băng. Nhưng vết thương lòng chưa phai Hàn Băng cũng đã từ chối Vũ, Vũ không nản lòng mà nói.-Khi nào Băng chưa có người yêu thì Vũ vẫn còn cơ hội.

-Ưm khi nào Băng không còn cảm thấy sự hiện diện của người kia trong lòng thì Băng sẽ nghĩ đến Vũ.-Hàn Băng vui cười nói

Vũ nghe xong tâm tình thoải mái nhưng cũng cảm thấy ái náy về việc khơi dậy nổi đau của Hàn Băng. Trong bầu không khí tươi vui ba người cùng cười đùa.

Trong lúc này đã qua 4 tháng Hồng Nhi cũng đã tỉnh,không biết là nên vui hay nên buồn trong những ngày chăm sóc Hồng Nhi gia đình Hồng Nhi và ông Lâm chỉ mong Hồng Nhi có thể tỉnh lại bình an,nhưng mong đợi của họ được đáp ứng thì câu đầu tiên sau khi Hồng Nhi tỉnh lại là nhìn họ rồi nói.-Các người là ai, đây là đâu ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net