- Đản Tỷ...Tìm Tiểu Tình Nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Đan Ny một thân một mình, anh dũng đối đầu với chai rượu nặng trên bàn, bằng ánh mắt đầy máu lửa.

...Nàng rót rồi nàng uống...

Rót rồi lại uống. Mấy tên đàn em đứng trong phòng còn phải khâm phục vì nàng uống rượu như uống nước lã vậy.

Bọn chúng không hiểu tại sao, Đản Tỷ của bọn chúng chỉ qua một đêm đi xem phim với Ngô Cao Tuấn xong...khi về lại trở nên như vậy. Suốt ngày cáu gắt, bây giờ...màn đêm kéo đến lại không chịu về nhà...tay cầm ly uống rượu một mình tại nơi làm việc.

"Tội gì??? Tội gì phải suy nghĩ...Họ hẹn hò thì liên quan gì đến mình? Họ thân mật như vậy...liên quan gì đến mình chứ?!!! Trịnh Đan Ny...mày tại sao phải quan tâm loại nữ nhân trăng hoa đó.?!"

Trịnh Đan Ny như đang gào thét trong đầu, mọi hành động thân mật của Trương Quỳnh Dư và Trần Kha trong rạp chiếu phim cứ như ăn sâu vào tâm trí nàng vậy, không chịu buông tha.

Xoãng!!!!

"Đ...Đản Tỷ! Chị có sao k..."

"Tránh ra!!!" Trịnh Đan Ny quát bọn đàn em, để cho chúng giữ khoảng cách với mình. Nàng cáu giận vì những hình ảnh khốn kiếp đó cứ liên tục chạy quanh trong đầu nàng, bản thân tự dưng lại đem cả chai rượu lớn hất đi xuống sàn.

"Đem chai khác vào đây!!! Cả mấy cô nhân viên bên ngoài nữa!!!"

"D...dạ rõ..."

"Gái hả? Bản thân tôi muốn thì có đầy...tôi không cần Trần Kha. Không cần!!" Trịnh Đan Ny nghĩ vậy rồi nàng đem từng cơn ghen tức trong lòng ra ngoài phô bày hết, nàng vươn tay ném vỡ ly rượu còn đang uống dở.

Nam nhân...không được. Thì nàng sẽ tìm một cô gái khác, nàng sẽ tìm ra một cô gái...còn đẹp hơn Trần Kha, còn ấm áp hơn Trần Kha, còn hoàn hảo hơn cả Trần Kha...

_________________

Trần Kha lơ đãng ngó mắt ra cửa sổ xem từng hạt mưa được gió đưa qua một hướng...trong thật đáng yêu. Trương Quỳnh Dư thì cẩn thận đếm những viên thuốc trên tay Trần Kha, khi đã chắc chắn, nàng liền nói. "Mau uống đi."

"Ngày nào cũng ăn rồi uống thuốc. Phiền lắm, tôi muốn ra ngoài..."

"Ra ngoài để gây chuyện nữa à? Nói cho mà biết, đông thì đến càng gần rồi. Chị tuyệt đối phải ở trong nhà giữ ấm." Trương Quỳnh Dư tự tin vỗ ngực. "Nếu buồn thì nói, tôi đây sẽ dắt chị ra ngoài dạo chơi."

"Vậy bao giờ, thì tôi mới sang nhà Sở Văn được đây?!"

"Khi cô ấy về đã, hiện giờ Sở Văn đang làm nhiệm vụ ở xa." Trần Kha uống sạch những viên thuốc màu mè trên tay, rồi cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền chuyển tâm trạng. Vỗ vai Trương Quỳnh Dư. "Kể tôi nghe về gia đình cô đi."

"Hả? Sao chị lại tò mò chuyện đó..." Trương Quỳnh Dư nghiêng đầu, ngạc nhiên.

"Hứng thú thôi."

Trương Quỳnh Dư nhún vai. "Nhà tôi thì cũng chả có gì. Nói chung cũng không có gì đáng để kể...! Bố tôi mất khi tôi chưa sinh ra, mẹ tôi thì lại lo chỉ làm ăn...thời gian bên nhau ít lắm."

"Phì, loại như cô...cuối cùng cũng bị cô đơn nhỉ? Chắc tại cô hung dữ q...ặcccc!!!!"

"Tôi sẽ nhét gối vào miệng chị đấy!" Trương Quỳnh Dư nhăn mặt. "Nhưng tôi sống với quản gia, khi mẹ tôi sang phải nước ngoài làm ăn. Tôi rất chăm ngoan a~ Đến tuổi đôi mươi rồi lại muốn nếm mùi vị của cuộc sống, tôi xin việc tại bệnh viện, tách nhà riêng."

"...Nữ nhân hư hỏng." Trần Kha nhún vai.

"Ừm...hư thật...ahaha, chị biết đấy, bây giờ mẹ tôi đã về rồi. Nhà cửa to lên hẳn, tôi chợt nghĩ chỉ cần tôi cố gắng, để sau này tiếp quản cơ nghiệp của bà ấy...nên nghỉ làm."

"Thế sao??!!!" Trần Kha trợn mắt. "Tôi còn tưởng cô vì tôi nên bỏ làm ấy chớ!!?"

"Chị nghĩ mình là thiên thần chắc...! Cỡ tôi làm hoa hậu trong mắt chị thì còn nghe được."

"Nghe nực cười nhỉ? Tội gì tôi phải treo một con ác quỷ như cô lên để tôn thờ?"

"Chị...nói...Ai là ác quỷyyyy!!!!"

"Ui da!!! Đau!!!! Cái tai của tôi!!! Cái tai của tôi!!!!"

"Chị nói tôi là cái gì??!"

"Thôi quên đi..." Trần Kha lắc đầu, rồi cô đem chuyện cuộc đời tẻ nhạt của cô kể cho Trương Quỳnh Dư nghe, xem như trả lễ.

Kể xong Trần Kha đương nhiên rất buồn, Trương Quỳnh Dư hiểu tâm trạng của cô ấy, nên cũng hết sức đem lòng thành của mình ra an ủi Trần Kha, đem cô ôm vào lòng âu yếm...

Trần Kha trong những giây phút bên cạnh Trương Quỳnh Dư...Có lẽ vô tình cô đã quên được hình bóng của Trịnh Đan Ny rồi...?

"Hừm...!"

Sau này nếu cứ bên cạnh Trương Quỳnh Dư như vầy, cô chắc chắn sẽ quên Trịnh Đan Ny đi mất thôi...sớm lắm. Là điềm lành chăng.??

___________________

"Chu Di Hân!!!" Lưu Lực Phi hết sức phẫn nộ, cô câm phẫn trước nữ nhân đang giở trò ánh nhìn mèo con, ngay trước mắt cô.

"Em đã hết sức cố gắng để bù lỗi rồi a~" Chu Di Hân nước mắt lưng tròng. "Nhưng em không ghép đôi Trần Kha với Trịnh Đan Ny lại nữa đâu?!"

"Lý do??"

"Trịnh Đan Ny quả thật rất kiêu ngạo, cô ta bảo rằng Trần Kha là đồ bỏ, còn bảo cô ta đã chọn Ngô Cao Tuấn...hực, em ghét nên...!"

"Tất cả chuyện này còn không phải đều do tính hiếu thắng của em mà ra hay sao?!!" Lưu Lực Phi bóp miệng Chu Di Hân, cô nhăn mặt. "Em rắc rối thật đấy!"

"Chị đừng giận em nữa mà. Em hứa từ hôm nay sẽ ngoan ngoãn, không phá hoại ai nữa..."

Di Hân ôm lấy Lực Phi, kéo cô ấy ấn xuống giường, rồi trân ra gương mặt hết sức đáng thương ngay khi thấy cô ấy chuẩn bị có biểu hiện muốn bỏ đi khỏi phòng.

"Phi...Phi Phi!!" Di Hân đè mạnh lên người Lực Phi giữ cô ấy lại trên giường. "Đã tối như vậy, lại lạnh...chị gấp gáp như vậy! Hình như là sợ nữ nhân nào đó cô đơn.?"

"...Ừm...đúng vậy." Lực Phi đẩy Di Hân ra, cô ngồi dậy phủi vai áo rồi bước xuống giường. "Chị đi về thì tốt hơn."

Di Hân hét ầm lên. "Đồ khó ưaaaaa!!! Cứ qua lại với mấy nữ nhân khác đi, tôi không thèm quan tâm đến loại tra nữ như chị nữa!!!"

"Di Hân...!" Lực Phi chau mày. "Chị không phải loại người thích qua đường, đừng nói bậy bạ..."

"Chị...!!! Lực Phi~ Thôi đi mà, hãy bỏ qua cho em. Em sẽ ngoan ngoãn."

"Sao tự dưng lại đi đu bám chị như vậy...? Còn không phải em bảo không có hứng thú với chị sao?!"

Di Hân cẩn thận lời nói, hết sức ngọt ngào. Nàng lôi kéo Lưu Lực Phi trở lại giường với những lời ngon ngọt. "Em sợ rồi, tuyệt đối không quấy phá ai nữa. Chị đừng giận và lạnh lùng với em...được không? Khó chịu lắm..."

"Phi Phi..." Lực Phi lắc đầu, cô chán nản. "Em không làm được chuyện gì nên hồn cả. Được thôi, đây là lần cuối chị giải quyết rắc rối cho em...sau này, chị tuyệt đối không can thiệp, giúp đỡ em nữa đâu."

"Biết ngay mà, em yêu chị ở chỗ đó."

__________________

Trịnh Đan Ny tay bên phải khoác eo một mỹ nhân, tay bên trái lại sờ mó vòng ba của một kiều nữ. Chưa kể đến các nàng nhân viên phục vụ quán bar chân dài ngồi xung quanh bao vây lấy nàng.

Nàng đã như vậy liên tục mấy ngày, vì nàng đang trong tình trạng tìm tiểu tình nhân cho mình. Nàng đã biết rõ, mình không thể có một chút cảm giác gì với nam nhân rồi...tự hiểu bản thân nàng lại cần một nữ nhân. Để che lấp đi sự cô đơn, trống vắng trong cái mùa đông chết tiệt này.!!!

"Đan Ny!!! Em đang làm cái trò gì vậy?!" Ngô Cao Tuấn tự dưng lại xông vào phòng của nàng, quát thật lớn.

Trịnh Đan Ny thấy anh ta liền mỉm cười, nâng ly rượu trên tay lên. "Cao Tuấn, ngồi chơi."

"Cái gì đây? Em đang làm cái gì??? Em có biết không...?!!"

"Anh bỏ tôi ra đi." Trịnh Đan Ny bị lôi đứng dậy thình lình cũng khó chịu, nàng hất tay Ngô Cao Tuấn ra. Rồi lắc đầu. "Tôi không cần."

"Ý em là sao...?"

"Ý tôi...là tôi không cần anh."

Ngô Cao Tuấn ngạc nhiên, anh ta nhói một cái tận sâu trong tim, rồi nhíu mày. "Em say rồi đúng không?"

"Tôi không có say...Tôi thật sự nghiêm túc."

"Đừng đùa với anh nữa, cái gì anh cũng bù đắp cho em rồi, anh đã quan tâm, cố gắng chăm sóc cho em tốt trong quãng thời gian vừa qua, không phải sao...?"

"Tôi không có cảm giác, tôi không cần anh quan tâm." Trịnh Đan Ny nhếch nhẹ khoé môi, rồi nàng cười nhạt. "Hai chúng ta, rõ ràng không thể. Chính xác hơn, tôi không thể yêu anh được."

"...Tại sao...?"

"Tôi đã từng rất yêu anh, tôi yêu anh đến mức mù quáng. Nhưng bây giờ, sau tất cả, đã không còn nữa...Tôi nhận ra, bản thân mình thật sự mang trong mình một suy nghĩ ngu xuẩn, phi lý...tôi yêu thích nữ nhân."

"Em đừng có ăn nói điên khùng nữa! Về nhà nghỉ ngơi mau lên. Anh đưa em về...Đã khuya lắm rồi."

"Không, Cao Tuấn...tối nay, tôi sẽ ngủ ở khách sạn. Tôi không muốn quay về nhà."

Trịnh Đan Ny lặng người, nàng bỗng nhỏ giọng. Ánh mắt đầy nỗi đau thương.

"Nhà là cái nơi chứa toàn kỉ niệm, kí ức của Trần Kha. Tôi sẽ không về đó nữa, tôi sẽ trở nên phát điên mất, tôi không thể ôm trong mình một đống kí ức ngọt ngào...rồi lại phải đối mặt với sự thật."

"Sự thật gì ?!" Ngô Cao Tuấn nhăn mặt, anh ta sôi máu. "Con ranh đó đã làm gì em sao?"

"Cô ấy...đã không còn nhớ đến tôi nữa rồi." Trịnh Đan Ny ép nước mắt lăn dài xuống gương mặt xinh đẹp, nàng cay đắng nói với giọng nghèn nghẹn.

"Hiện tại...cô ấy đang qua lại với Trương Quỳnh Dư, một nữ nhân tốt hơn tôi vạn lần. Lửa gần rơm, đúng là cháy...cháy..."

"Em đã có anh...Anh cần em...Ngô Cao Tuấn này cần em. Em nghĩ lung tung cái gì! Hãy quên nó đi, cuộc sống của em không liên quan đến nó mà!!"

"Tôi không muốn chấp nhận! Mỗi lần nghĩ đến...những gì mà cô ấy sẽ làm cho con ả đó...những gì cô ấy cho tôi, sẽ đem hết cho con ả đó...!!! Tôi thật sự mất kiểm soát!!!"

Trịnh Đan Ny quẹt nước mắt, nàng mạnh giọng. "Chính vì vậy, để quên chuyện đó đi, tôi phải ở lại đây, vui vẻ với mấy cô gái này...!! Sẽ có ngày...tôi tìm được một cô gái tốt hơn Trần Kha."

"...Đan Ny à..."

Ngô Cao Tuấn như nuốt phải trái đắng, anh ta nhói lòng lặng im nhìn nữ nhân anh ta thương yêu. Nàng đã hoàn toàn thay đổi, không còn như trước nữa...Nàng bây giờ như một người xa lạ...

Cách nói vừa rồi chính xác là muốn gián tiếp khiến anh ta thức tỉnh. Không còn hy vọng nữa...

Được rồi...dù sao...thời gian qua, anh ta đã chịu đủ. Nàng giả vờ vui vẻ thế nào khi anh ta quan tâm nàng, nụ cười với anh ta gượng gạo ra sao...đến đây là chấm dứt. Anh ta sẽ buông tha cho nàng. Anh ta không muốn chấp niệm cố gắng nữa.

"Anh sẽ không phiền em nữa...Anh tôn trọng em."

**************

Xả vai bớt rồi 😂 còn tay ba đẫm nước mắt thôi.!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net