- Mối Tình Tay Ba Trong Rạp Chiếu Phim.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Kha cau có, cô nhấc từng bước chân nặng nề, đi theo sau bóng lưng của Trương Quỳnh Dư dưới cái lạnh của thành phố. "Tôi có thể tự về nhà mình được không?" Trần Kha nhăn mặt. "Tự dưng lại sang nhà cô...làm như tôi là trẻ con vậy."

"Chị đừng phàn nàn, tôi đã hứa với Sở Văn rồi...cô ấy phải đi xa chưa thể về. Tôi sẽ cho chị tá túc tại nhà tôi. Yên tâm đi, gia đình tôi...kiểu nào cũng dễ chịu."

"Biết đâu nhà em không có chỗ cho tôi ở nữa thì sao...!"

Quỳnh Dư nghe xong câu đó, liền nhếch môi đi phía trước Trần Kha, nàng nghiêm giọng. "Tôi chỉ sợ căn biệt thự của Trịnh Đan Ny còn thua xa nhà của tôi. Chị đừng lo." Trần Kha chau mày khi thấy Trương Quỳnh Dư bất ngờ dừng lại trước cổng một căn vinh thự lớn, thật lớn...cổng vào cao và lớn, thiết kế trông thật sự rất trang nhã, có thể thấy rõ vườn và căn nhà khủng bên trong.

"Trương...Trương Quỳnh Dư!!!! Đi mau lên! Đứng ở đây một hồi người ta tưởng ăn trộm đấy, đi mau thôi."

"Bình tĩnh lại coi! Bị gì vậy??!" Quỳnh Dư giật tay ra khỏi bàn tay đang cố lôi kéo nàng đi của Trần Kha. "Nhà tôi..."

Trần Kha trợn mắt sờ trán Quỳnh Dư. "Cô bị điên rồi!"

"Có cô mới điên chứ ai điên!!!" Quỳnh Dư gắt, nàng cốc đầu Trần Kha một cái rồi nói lớn, vọng vào trong "Tôi về rồi!!!"

"Cô chủ đã về."

Một ông chú mặc đồ tây, lịch sự cùng hai tên vệ sĩ đi ra, ấn nút mở cổng tự động ra. Trần Kha xanh mặt nhìn Trương Quỳnh Dư. "Hở...? Cô đùa sao?"

"Vào thôi." Trương Quỳnh Dư mỉm cười.

Chẳng mấy chốc Trần Kha đứng giữa một gian phòng rộng như cái hội trường ngày xưa cô đi học. Không thể tin được Trương Quỳnh Dư có gia thế khủng khiếp như vậy...tội gì phải đi làm y tá nhỏ bé chứ?

"Suỵt...tí nữa gặp người nhà tôi. Chị nên lịch sự tí nhé...!"

"Cô đùa tôi sao? Người nhà...cô?"

"Tôi sẽ kể cô nghe sau." Ông quản gia ban nãy theo sau lưng Trương Quỳnh Dư giờ lại bước lên vài bước, ông ta cúi đầu lịch sự trước người đàn bà trung niên bước từ cái cầu thang lớn xuống. Trần Kha nhíu mày nhìn người đàn bà được Trương Quỳnh Dư và ông quản gia kính trọng.

Bà ta cũng tương đương quý phái, mắt môi còn trang điểm, tóc búi lên cao ngã màu vàng vàng, chẳng biết là nhuộm hay tóc thật...? sao lại giống, giống người ngoại quốc? Cũng thật sự rất đẹp, dáng vẻ rất quyến rũ. Trông cứ như 30 vậy...thật khó tin được bà ta đã có được đứa con như Trương Quỳnh Dư tuổi đôi mươi rồi chứ.

"Mẹ..." Quỳnh Dư cúi người khi Bà Trương bước xuống đứng đối diện hai người. Rồi nàng giới thiệu ngay. "Đây là bạn con, con đã kể với người...Trần Kha."

"Ồ...đây sao?" Bà Trương nhướn mày, đưa bàn tay đẹp đẽ lên, chạm vào mặt Trần Kha. "Nhìn cũng cá tính lắm chứ."

Trần Kha cười trừ, cô lùi về sau một bước để né tránh, đồng thời cũng níu nhẹ lấy tay áo của Trương Quỳnh Dư.

Chẳng biết làm sao...thật sự da gà tự dưng lại nổi lên rần rần.

"Cô ấy lớn tuổi hơn con, chúng con rất thân thiết với nhau. Ừm..bây giờ thì cô ấy gặp chút vấn đề nên con mới..."

"Ta biết con muốn làm cái gì." Bà Trương xen vào nói ngay khi Trương Quỳnh Dư chưa nói trọn vẹn câu, bà ta căn dặn. "Nhà thì không thiếu chỗ ở. Chỉ ngại, nếu cô gái này nghịch ngợm, tò mò thôi..."

"Mẹ...cô ấy không phải con nít đâu." Trương Quỳnh Dư phì cười vỗ vỗ vai Trần Kha. "Nhưng tính nết thì lại rất kì cục a~, thật sự không phải nữ nhân."

"Cái gì??? Cô...!!!!"

Trần Kha xém tí đã xoắn tay áo, mắng Trương Quỳnh Dư thật lớn, may là cô giật mình tự bụm miệng kịp thời.

"Bà Trương..." Một người phụ nữ khác, trông cũng trạc tuổi Bà Trương, người này mặc đồ có vẻ chững chạc và nghiêm nghị hơn, mắt mang màu xanh biển hút hồn. Đi xuống từ cầu thang và đưa ra cái điện thoại. "Công ty đối tác vừa hẹn bà một cuộc hẹn."

"Không phải là lúc này..." Bà Trương nhăn mặt. "Ta đang có khách."

"Xin lỗi..." Người phụ nữ kia cúi đầu, rồi thân cận đứng cạnh bên Bà Trương.

"À...Kha Kha, đây là người hầu cận bên cạnh mẹ tôi nhiều năm, chị gọi Dì Thẩm cũng được rồi."

Trương Quỳnh Dư giới thiệu, thật ra nàng cũng không biết rõ lắm về người đã theo mẹ nàng từ khi nàng còn bé. Vì dì ấy ít nói, thân phận lại có gì đó đặc biệt không được tiết lộ nhiều. Tất cả những gì nàng biết...Dì Thẩm là người tốt, đi theo mẹ nàng rất trung thành và cũng cực kì quan tâm, chăm sóc nàng.

Bà Trương âm thầm nở một nụ cười lạ lùng, mang đầy vẻ kì bí với người phụ nữ phía sau. Rồi cất tiếng nói với ông quản gia. "Ông Lý...ông sắp xếp phòng cho con bé đi..." Bà Trương dặn dò. "Trang bị cho đầy đủ vào."

"Hây!...thật...thật sự không cần thiết ạ!...tôi...tôi...à không, cháu chỉ ở vài ngày..."

"Mọi người đừng để tâm đến cô ấy." Trương Quỳnh Dư xua tay. Nàng câu cổ Trần Kha đi thẳng ra phòng ăn để tìm thức ăn lót bụng "Xin phép ạ"

Bà Trương nhìn theo bóng lưng của hai đứa, phút chốc lại thấy hai đứa nhóc thật sự rất hài hước. Mấy năm trở về nơi cũ, thật kì diệu khi bà thấy được nụ cười tươi của Trương Quỳnh Dư...

"Hai con bé...?"

"Chỉ là bạn." Bà Trương nhìn Thẩm Mỹ Quân với ánh mắt chan chứa niềm vui. "Đừng có nghĩ nhiều."

"Tôi có linh cảm thưa bà chủ"

"Trước đến giờ, linh cảm của cô chẳng có cái nào tốt đẹp...được rồi...tôi muốn xem một số hợp đồng."

"Mời bà chủ về phòng. Tôi đã chuẩn bị."

"Cô hiểu tôi hơn ai hết...Mỹ Quân à.!"

___________________

Trịnh Đan Ny cùng Ngô Cao Tuấn, bỗng dưng lại xuất hiện tại rạp chiếu phim cùng nhau với hai vé xem một bộ phim tình cảm.

Trịnh Đan Ny soi tới soi lui tấm vé, rồi nàng ấy quay sang hỏi nam nhân đang lây huây mua những hộp bỏng ngô và nước ngọt.

"Cao Tuấn, cái này là sao?"

"Ừm...chỉ là lâu lâu muốn em giải stress. Anh thấy em làm việc rất nhiều, lại thấy dạo gần đây hình như em không vui. Đưa em ra ngoài cuối cùng chỉ mong em tươi tỉnh lên một chút thôi."

Trịnh Đan Ny nghe hắn nói qua có chút cảm động, nàng mỉm cười. Có lẽ nàng đã cảm nhận ra được con người khác của anh ta rồi...Ngô Cao Tuấn đã thay đổi thật sự. Nàng có nên chấp nhận anh ta hay không.???

___________________

"Đã bảo là không muốn đi!!!!"

"Chị còn lằng nhằng nữa, tôi quyết không cho chị ăn cái bánh ngọt này!!!"

"Cô là ác quỷ! Là ác quỷ a~"

"Nhịn ăn đi nhá!!!"

"Th...thôi mà, đừng bỏ tôi! Chờ tôi đi theo với~"

Trịnh Đan Ny đang trông thấy cái cảnh gì vậy, nàng hoa mắt chăng? Hai nữ nhân vừa đi vừa đùa giỡn từ đằng xa, có phải là Trần Kha và Trương Quỳnh Dư không? Sao họ lại ở nơi này? Lại khoác tay nhau như vậy...? Nói chuyện, tươi cười với nhau như vậy...? Lẽ nào là...

"Đan Ny...Đan Ny?"

"...H...hửm?" Trịnh Đan Ny nhìn Ngô Cao Tuấn, nàng nhận được ánh nhìn khó hiểu từ anh ta.

"Em đang mơ mộng gì vậy? Nhìn gì thế?!" Ngô Cao Tuấn cố gắng quan xác xung quanh vẫn không thấy gì lạ thường. Anh ta nhíu mày. "Ta vào trong được chưa? Phim sắp chiếu rồi...Anh không muốn bỏ lỡ đâu."

"À...ừm...Vào thôi." Trịnh Đan Ny chớp chớp mắt nhìn xung quanh thêm vài lần nữa, thật sự không thấy bóng dáng hai nữ nhân đó...

Có lẽ...nàng đã bị ảo giác.

Nàng và Ngô Cao Tuấn chọn vị trí cũng tương đối thuận lợi để xem phim, bộ phim này hoá ra cũng ăn khách lắm. Rạp chiếu tương đối thật đông người.

Trịnh Đan Ny lướt mắt, một dọc xung quanh dưới ánh sáng kém cỏi từ màn ảnh chiếu. Nàng chau mày khi thấy hai cái đầu ngọ ngoạy ở ghế trước mình.

"Chị đừng có tìm cớ...tôi sẽ đánh chị nha!"

"Cô đúng thật là ích kỉ, cho tôi ăn đi..."

"Phần chị ăn cả rồi, đừng có giành của tôi~"

Cái giọng thì thầm của hai người họ, Trịnh Đan Ny đủ thính để nghe được.

Các hàng ghế trong rạp, được xếp thành từ thấp lên cao nên nàng hoàn toàn ngồi cao hơn bọn họ một tí, nàng thấy được khá rõ họ đang tranh nhau một hộp bánh ngọt.

Nhưng nhìn họ...thật sự có gì đó quen thuộc đến mức kì lạ.

Ngồi xem phim một lúc, Trịnh Đan Ny ngó nhìn hai người ngồi ghế trước, đã thấy họ chịu chia sẻ bánh với nhau...Nàng mỉm cười, cảm thấy họ thật sự ngọt ngào.

Vừa gây nhau, đã chia sẻ như vậy...với tâm hồn của nàng, một bách nữ thì hai nữ nhân đó...không phải bạn bè bình thường từ lâu rồi. Sao nàng thấy họ thật lãng mạn...

"Này.! Đừng có sờ bậy bạ."

"Cô đừng có điên nha!!!" Trần Kha nhăn mặt.

"Tại tối quá tôi không thấy đường lấy bánh để ăn, cô để ở trên đùi như vậy, tôi đương nhiên là..."

"Nhỏ tiếng thôi...người ta đang xem phim!" Trương Quỳnh Dư ra hiệu cho Trần Kha im lặng rồi nàng xé miếng bánh ngọt đút cho Trần Kha. "Chị thấy vừa lòng chưa...?"

Trần Kha hí hửng đưa ngón tay cái lên, rồi cô nhăn mặt nói nhỏ với Trương Quỳnh Dư "Tôi cảm giác như cái người ở phía sau cứ nhìn chúng ta."

"Làm sao biết?"

"Tôi cảm thấy vậy. Khó chịu quá."

"Tại chị làm loạn đấy..."

Trương Quỳnh Dư nhăn mặt. "Ngồi im đi, đừng có quan tâm."

Trần Kha cũng im lặng nghe lời nàng, ráng hướng ánh mắt xem phim, mà cô cứ cảm thấy ai đó ở phía sau như đang ghim mắt nhìn vào mình. Sao mà thật khó chịu quá...

"Cô làm gì vậy...?"

Trương Quỳnh Dư nắm lấy tay Trần Kha, còn mắt thì cứ hướng lên bộ phim đang lâm vào bi kịch, lại còn rưng rưng nước mắt.

Trần Kha phì cười, cô không thể tin được Quỳnh Dư lại bị nghiện mấy thể loại phim tình cảm như vậy, còn nhập tâm tới nổi nước mắt lưng tròng thế kia nữa...

Trần Kha thở dài, tựa nhẹ đầu vào vai Trương Quỳnh Dư để ngủ một chút...cô chán mấy kiểu phim như vậy. Cô ghét phim tình cảm. Ngủ đến khi nào hết phim đi cho rồi...

Trịnh Đan Ny ở phía sau, nàng càng nhìn càng thấy ngưỡng mộ họ...nàng càng lúc càng dâng trào cảm xúc, cảm thấy hạnh phúc thay cho họ.

Không biết là cặp đôi nào lại có thể tự do yêu nhau và đến với nhau như vậy...

Giá như...nàng cũng có thể làm thế với Trần Kha thì tốt quá.

Ngô Cao Tuấn bên cạnh dường như đã nhập vào phim, anh ta không phát hiện ra rằng nàng đang khác lạ, chỉ chú ý đến cặp nữ nhân phía trước bằng ánh mắt ngưỡng mộ...Bộ phim kết thúc với bao nhiêu lời trầm trồ từ mọi người...

Trịnh Đan Ny thì tò mò muốn xem mặt cặp đôi ngồi ở ghế phía trước mình, nên nàng rất hớn hở lắm khi bộ phim kết thúc.

Cặp đôi đó đứng dậy với hai cái bóng thật đẹp đôi trước mắt nàng.

Và rồi ánh đèn sáng lớn, bật lên...

Gương mặt của họ hiện rõ ra, hiện ra như ánh mặt trời trước mắt nàng.

Nụ cười của nàng vụt tắt...

"Ừm...Phim cũng hay..." Trần Kha gật gù nói như đúng rồi.

"Chị thì xem cái gì, ngủ chảy cả nước dãi."

"Ahaha, mặc kệ mặc kệ! Tôi muốn đi ăn!"

"Đợi đã!!! Ê...còn áo khoác này...Này!!!!! Tôi sẽ bỏ đói chị cho coi..."

Trần Kha hớn hở chạy ra khỏi rạp phim, cô thậm chí lướt ngang qua ghế Trịnh Đan Ny mà không cảm nhận ra sự xuất hiện của nàng ấy...

Trịnh Đan Ny vẫn ngồi im như pho tượng, nàng nhìn đâm đâm vào nữ nhân còn lại đang đứng trước mắt.

"Em sao vậy, Đan Ny?" Ngô Cao Tuấn lây lây vai Trịnh Đan Ny.

Trương Quỳnh Dư nghe đến hai chữ "Đan Ny" liền liếc mắt nhìn xuống ghế sau. Nàng hơi ngạc nhiên khi thấy Trịnh Đan Ny và Ngô Cao Tuấn ngay phía sau mình.

Nhưng rồi...nàng nở một nụ cười nửa miệng với Trịnh Đan Ny, nàng biết Trịnh Đan Ny đang nghĩ cái gì, liền nhoẻn miệng nói: "Người yêu của tôi và tôi, có làm phiền hai vị...thì cũng xin thứ lỗi nhé."

"...Hả? Phiền cái gì đâu…tôi thậm chí chả thấy cái gì ấy chứ!" Ngô Cao Tuấn hết sức ngây thơ cười đáp. Còn Đan Ny thì. "Ng...người yêu...?"

Trương Quỳnh Dư cúi đầu rồi ôm lấy cái áo khoác của Trần Kha nàng rời đi khỏi rạp.

Trịnh Đan Ny ngồi im đó, như chết cứng...

"Gây nhau, chia sẻ, đút thức ăn, dựa vai, nắm tay..."

Mọi thứ nàng vừa thấy thật tươi đẹp nhưng sao bây giờ lại trở nên thật...thật khó chịu.

Sao lại như vậy chứ...?

Trương Quỳnh Dư và Trần Kha chẳng lẽ là một cặp hay sao? Còn nàng thì sao.?

***************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net