Special: (I Miss You) Like A Wound That Never Heals (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHÚC MỌI NGƯỜI MỘT MÙA TẾT GIÁP THÌN AN LÀNH HẠNH PHÚC NHÉ!

III

"Nồi nước sôi sùng sục, ấm nước réo rắt sôi

Dao gõ lên mặt thớt lạch cà lạch cạch

Đậu phụ trơn tru, trứng vỗ sóng sánh

Natto dính dấp

Đổ trứng vào trong chảo dầu mới sôi

Rồi hòa tương miso vào trong nồi soup"

Tiếng hát véo von thay chim họa mi hót cùng tiếng thái thức ăn lách cách thay chuông đồng hồ báo thức kéo phăng Gojo Satoru ra khỏi giấc mơ dinh dính như kẹo mạch nha. Gã chớp nhẹ đôi hàng mi. Một cánh bướm vàng khổng lồ thấp thoáng ẩn hiện sau màn sương mỏng của cõi mơ mòng. Gã cố mở to đôi mắt hãy còn vương chút bụi ngũ sắc. Bên ngoài, trời chưa buông nắng, dẫu tháng Tư đã bước qua thềm nhà chừng hai tuần có lẻ. Chỉ có vài tia sáng hoàng kim mảnh như tơ khó khăn lắm mới lọt ra được từ những khe nứt rải rác trên bầu trời giăng kín mây mù. Đông hẳn đã qua, nhưng tiết xuân hãy vẫn còn mắc kẹt ở phía bên kia đại dương. Dạo gần đây, do khí hậu biến đổi phức tạp làm sao đó mà hoa anh đào thường nở muộn ở phương Nam. Người đàn ông tóc bạch kim cựa mình ngồi dậy, tấm chăn len thêu hình mặt trăng hiền hậu và những vì sao đang mỉm cười hạnh phúc giữa bầu trời màu lông cánh chim Phường Chèo Xám trượt khỏi cặp chân thon dài, rơi xuống nền gạch hoa bên dưới. Một cách hoàn toàn vô thức, Gojo Satoru phóng tầm mắt ra bên ngoài khung cửa sổ và bắt gặp ngay một con mèo tam thể nghịch ngợm vừa thanh thoát buông mình từ trên bức tường thấp của một sân thượng xum xuê đủ loại kỳ hoa dị thảo xuống mái tôn che chở một gia đình ba thế hệ sống bên trong một căn nhà gỗ hai tầng cũ kỹ. Họ mở một tiệm tạp hóa nhỏ nhắn, khiêm nhường dưới tầng một và sống chung đụng trong không gian chật chội, tù túng của tầng hai. Qua lời kể của Tsukiyo, Gojo Satoru làng màng biết được, rằng con mèo cái này vốn sống đời nhung lụa trong căn biệt thự ba tầng với cả một khu vườn treo Babylon lộng lẫy, phù hoa phủ lấp bên trên thay cho mái ngói đỏ tươi, lỡ phải lòng con mèo xám không chỉ xấu xí mà còn liệt một chân, mặc cho chủ nhân đã cất công thu xếp một mối hôn sự đầy hứa hẹn với chú mèo lông trắng tinh như tuyết đầu mùa dầm dề ăn ngủ phủ phê trong một tòa lâu đài tọa lạc đâu đó gần Glover World; thế nhưng, mỗi khi cặp vợ chồng giàu có đi vắng, cô tiểu thư sở hữu bộ lông pha trộn giữa ba màu sắc buồn tẻ, cổ lủng lẳng chiếc vòng màu hồng đính hạt cườm diêm dúa chẳng hề hợp màu lông lại tót sang nhà hàng xóm. Ôi, nghe kiểu gì cũng là một mối tình ngang trái. Nếu nó mà chửa ễnh bụng ra thì kiểu gì cũng lớn chuyện. Tuy nhiên, đống rắc rối đó chẳng liên quan gì tới Gojo Satoru. Tất cả những gì gã nghĩ về lúc này là một bữa ăn nóng hổi để thỏa mãn cái bụng đói meo.

Người con gái đối diện vẫn chưa nhận ra gã đàn ông đã tỉnh giấc, vẫn cặm cụi với công việc bếp núc bộn bề. Gojo không lên tiếng, chỉ bần thần dán cặp mắt trong sáng như tấm gương phản chiếu màu da trời mùa hạ lên tấm lưng thẳng tắp, chính xác hơn là cái rãnh sâu mềm mại chạy dọc tấm lưng thon của nàng thiếu nữ. Chẳng phải gã có tình ý đặc biệt nào hướng tới nàng, chỉ là rất lâu trước đây, có lẽ tầm chục năm về trước, thuở gã vẫn phải ngày ngày chịu đựng những bức tường màu vàng sẫm ẩm thấp, những khung cửa thấp tè lẫn những tấm rèm mỏng hơn cả cái manh áo lót mặc bên trong đồng phục của khu ký túc xá trường Cao Chuyên, Gojo Satoru đã từng mê mẩn dõi theo nhịp chuyển động của một dáng lưng đẹp đẽ và đoan chính tương tự. Chiếc áo thun ôm lấy thân thể tráng kiện làm nổi bật rõ cái vết lõm đầy khêu gợi mà ngón tay gã, theo sự dẫn lối của ánh trăng ngà, đã lướt dọc không biết bao đêm trường. Cái tuyến đường huyền bí kéo chạy dọc từ triền núi thoai thoải nhuộm màu hồng phơn phớt của những cây Anh đào và Thu hải đường bao vây những dấu tích bí ẩn (trông từa tựa dấu răng cắn ngập thịt da nõn nà) lưu lại sau một cuộc giao hoan thần thánh điên rồ đến tận khu bãi bồi màu mỡ tỏa nồng hương phù sa. Gojo Satoru vẫn chẳng dám tin, rằng một rãnh lưng nam giới lại có sức mê hoặc đến nhường ấy. Mà nào đâu chỉ có cái tấm lưng xô rộng với rãnh lưng sắc nét là điểm quyến rũ duy nhất trên cơ thể của người con trai tên Geto Suguru, mà cả những khối cơ rắn chắc được bao bọc bên trong một lớp da bánh mật, mái tóc suôn dài, óng ả, thường được buộc túm lại thành búi phía sau đầu, đôi mắt cáo tinh anh, hàng mi dày đen nhánh như bồ hóng, bàn tay to bản với khung xương cân đối, cái cần cổ dáng hoa loa kèn kiêu hãnh chứ không ngạo mạn, v.v, đều làm cho trái tim gã trai trẻ thổn thức và nhóm lên một ngọn lửa xanh nơi hạ bộ. Dẫu vào khoảng thời gian ấy, Gojo chưa hề uống một giọt rượu nào, nhưng cái cảm giác chếnh choáng mỗi khi trông thấy Geto Suguru kéo chiếc áo qua đầu và phô bày thân hình kiểu tượng Phục Hưng, gã biết mình đã rơi vào một cơn say đến quên trời quên đất. Một cơn say tình.

Phía bên kia căn bếp, trong làn nắng ban mai rọi vào từ khung cửa sổ mở toang, David-bằng-đồng vừa âm ư trong cổ họng giai điệu bài nhạc Jazz nào đó của Duke Ellington, vừa thong thả khuấy nồi soup bí đỏ thơm ngào ngạt. Gojo Satoru tự giác đem chén đĩa từ trong chiếc tủ gỗ gần đó ra xếp ngay ngắn trên bàn. Chừng mười phút sau, Geto Suguru, miệng cười tươi rói, tay cầm chiếc chảo cán dài chứa hai miếng trứng ốp la cùng bốn thanh xúc xích Đức vẫn đang lèo xèo ca cẩm. Và giữa lúc người con trái tóc đen đương lúi húi múc soup ra hai bát nhỏ thì cái lò nướng đột ngột cất lên tiếng hót líu lo, báo hiệu bánh mì đã đạt đủ độ giòn. Hai cậu thiếu niên ngồi đối diện nhau, và trong khi Geto Suguru đang vục mặt đả thức ăn, cậu con trai nhà Gojo lại nhẩn nha xé bánh mì ra thành từng miếng nhỏ, chấm vào nước mỡ béo ngậy, rồi cho vào miệng, chậm rãi nhai. Ăn xong khoanh bánh mì nướng giòn, cậu mới cầm dao nĩa lên, cắt phần trứng rán của mình thành bốn miếng hình tam giác khá đồng đều về kích thước và hình dạng. Vừa nuốt miếng trứng chiên đã nhai tới nát nhừ xuống thực quản, Gojo ngẩng đầu lên để rồi vô tình bắt gặp ánh mắt Geto đang nhìn mình đầy trìu mến.

"Có chuyện gì vậy?" Gojo Satoru hỏi, cố giấu đi vẻ bối rối.

"Không, chỉ là tớ không thể thôi ngưỡng mộ cung cách dùng bữa của Satoru được. Cậu ăn uống chậm rãi, gọn gàng, nhưng trông vẫn hết sức ngon lành. Mỗi khi ăn, cậu khiến người ta cứ muốn nhìn ngắm mãi không thôi."

Mặc dù trong bếp không có lấy bất kỳ tấm gương nào, Gojo dám chắc rằng, vào thời điểm đó, gương mặt cậu còn đỏ hơn cả mấy đóa Râm Bụt ngoài vườn.

- Gojo tiên sinh đã dậy rồi đấy ạ? Có phải em làm tiên sinh tỉnh giấc không?

Giọng nói đáng yêu của nàng thiếu nữ chặt đứt phăng dòng hồi tưởng về căn bếp chan hòa nắng. Gã ngồi thẳng người lên, rồi đáp bằng giọng ngái ngủ:

- Không đâu, trời cũng sáng bảnh rồi còn gì. Vả lại, đáng lẽ ra tôi không nên ngủ trong bếp. Đêm qua, tôi vốn định xem nốt tập cuối của đợt phát lại bộ phim truyền hình "Love Generation"; vậy mà rốt cuộc lại ngủ quên mất tiêu.

Gojo Satoru vừa nói vừa vươn duỗi cơ thể như một con mèo đã ngủ đẫy giấc trưa, giờ tìm thức ăn lấp đầy cái dạ dày lép kẹp.

- Dù trong bếp có lò sưởi điện, nhưng vẫn lạnh lắm. Tiên sinh sẽ bị cảm đấy.

Cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa hiền dịu đáp lời gã trong lúc đôi bàn tay thon thả của nàng mau mắn xới cơm trắng nóng hổi từ nóng hổi từ trong chiếc nồi gang đen bóng ra cái chén sứ điểm họa tiết hoa Diên Vỹ, loài hoa rất được yêu chuộng để chau chuốt điểm trang lên vải vóc, đồ dụng cho ra vẻ xa hoa.

- Mà Tsukiyo này, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?

Gojo hỏi kèm theo một cái ngáp sái quai hàm sau chữ "か" kéo dài.

- Gần chín giờ rồi ạ.

Người con gái Tsukiyo nói sau khi múc canh miso ra bát gỗ Đàn hương.

- Vậy mà ông lão Takeda vẫn chưa xuống văn phòng sao? Hiếm thấy nhỉ?

- Nghe bảo hôm qua ông về nhà trễ lắm. Tận hai, ba giờ sáng mới về tới đây. Thế nên, ông bảo em khoảng chín giờ ba mươi hãy mang đồ ăn lên.

Gojo Satoru gật đầu hiểu ý. Người con gái lễ phép trả lời xong thì nhanh nhẹn mang một khay thức ăn bày biện đủ đầy cơm canh, thịt cá và cả món dưa củ muối ăn kèm tới đặt xuống trước mặt gã đàn ông tóc trắng đói meo. Những làn khói mỏng thơm ngát tỏa ra từ bát cơm gạo trắng tinh, óng ánh như bạch ngọc xếp cạnh chén canh dập dềnh củ cải, nấm rơm và lãng đãng những mảnh rong biển xanh rờn như phận bèo trôi vô định giữa dòng đời tất tả ngược xuôi sưởi ấm chiếc mũi lạnh ngăn ngắt của gã. Lớp nhầy vốn nhạy cảm với bụi bẩn và thời tiết lúc giao mùa của Gojo bị kích thích đột ngột khiến gã không kiềm chế nổi mà hắt hơi một cái thật mạnh.

- Ôi, để em tăng nhiệt đồ phòng lên nhé. Tiên sinh có cần mặc thêm áo ấm không?

Tsukiyo hỏi bằng giọng quan tâm thành thực.

- Không cần đâu. Cảm ơn em.

Cô gái trẻ khe khẽ nói "vâng", rồi quay sang đun nước pha trà; còn gã chú thuật sư thì bắt đầu đả thức ăn hãy còn nóng hổi trên bàn. Giữa lúc hai hàm răng đang miệt mài nghiền nát những hạt gạo trắng, Gojo bất ngờ nhận ra mấy miếng kamaboko trong bát salad ăn kèm đã được Tsukiyo khéo léo cắt tỉa thành hình những bông hoa anh đào xinh xắn trắng trắng-hồng hồng. Thế là, tức cảnh sinh tình, gã buộc miệng thốt lên:

- Mùa này hoa anh đào nở muộn nhỉ? Mà nở rồi, hoa cũng sẽ chóng tàn phai.

Tsukiyo, lúc ấy đang mang trà nóng ra bàn cho gã, loáng thoáng nghe được, ngỡ là gã đàn ông điển trai đang thủ thỉ tâm sự với mình, nên vội đáp ngay:

- Vâng, đợt lạnh năm nay kéo dài. Dễ khéo tuần sau lại có tuyết rơi.

Nghe cô gái buộc tóc đuôi ngựa bất chợt lên tiếng, Gojo Satoru ngẩng phắt đầu lên, buộc miệng thốt ra một tiếng "a" vô nghĩa.

- Nếu những người trao nhau nụ hôn đầu giữa trời tuyết đổ bời bời, thì nụ hôn đầu của họ sẽ có mùi vị của tuyết của tuyết nhỉ?

Vừa nói, người con gái vừa ngồi xuống chiếc ghế gỗ có lưng tựa cao cùng Gojo bên chiếc bàn tròn lớn của "Takeda-Minh-Triết", khuỷu tay chống xuống mặt bàn lồi lõm như thể lớp vỏ Mặt trăng, đôi bàn tay mềm mại ấp iu cốc trà xanh nóng ấm. Cô trao cho Gojo một nụ cười hết sức đáng yêu, rồi nói tiếp:

- Em tự hỏi vị của tuyết sẽ như thế nào nhỉ? Chắc chắn là nó sẽ lạnh rồi? Nhưng cái cảm giác lành lạnh đó ra làm sao mới là điều em thắc mắc? Như khi uống món siro bạc hà? Cắn một miếng kem Garigari-kun? Hay ngậm một lúc hai viên Mintia Dry Hard? Nhưng dù có như thế nào thì nụ hôn đầu mang "mùi vị của tuyết" nghe thật vô cùng lãng mạn. Tiên sinh có nghĩ thế không ạ?

Gojo nhìn người con gái trẻ có thói quen gọi tất cả những người đàn ông ngoài hai mươi tuổi bằng danh cái danh xưng khách sáo, "tiên sinh", đăm đăm suốt hơn sáu, bảy phút đồng hồ gì đó, cứ như thể gã có thể tìm kiếm được câu trả lời phù hợp cho câu hỏi mà chính cô nàng vừa hứng chí nêu lên in trên gương mặt trắng trẻo, khả ái đó vậy.

Vì chờ mãi mà không nhận được lời đáp trả từ gã đàn ông ngồi chéo mình, trên chiếc ghế bành bọc da màu rượu vang đỏ, cô gái mắn chuyện hơn vẻ bề ngoài kín kẽ, e thẹn của mình liền hứng chí búng ra một câu hỏi khác vào cái vỏ lon rỗng đặt giữa hai người (ông chủ nhà tiết kiệm vốn tái sử dụng cái hộp thiếc có đường kính ước chừng 60mm để làm lọ cắm hoa hái từ trong hậu viên).

- Em nghe bảo nụ hôn đầu thường có mùi chanh. Không biết điều đó có thật hay không nhỉ?

- Anh đoán..." - Cuối cùng thì Gojo Satoru cũng quyết định lên tiếng. "Sỡ dĩ nó có mùi chanh vì người ta thường trao nhau nụ hôn đầu vào mùa hạ đúng không? Mà vào cái mùa đó thì thứ gì trong miệng cũng có vị chanh cả.

Cách giải thích mà Tsukiyo vốn dĩ không dám tin bản thân sẽ nhận được từ một người đàn ông gần ba mươi tuổi khiến cô nàng bật cười thích thú.

- Nghe thú vị quá! Vậy nghĩa là, nếu ta hôn nhau vào mùa xuân thì nụ hôn đầu sẽ có mùi vị của món oshiruko hay daifuku, còn nếu ta hôn nhau vào mùa thu thì sẽ có mùi khoai lang hay hạt dẻ nướng ấy ạ?

- Có thể là cả tương phết trên món yakitori nữa.

Gojo lém lỉnh đế thêm vào. Thế rồi cả hai người cùng cười vang thích thú. Những tràng cười giòn tan tựa tiếng như tiếng những thanh gỗ nứt ra dưới sức nóng mặt trời đan bện vào nhau và ánh lên những vệt sáng ngũ sắc dưới ánh đèn màu vỏ hồng chín nẫu. Từ những lời trao qua gửi lại đầu tiên, Gojo đã thầm biết họ có thể lắng nghe nhau.

- Tiên sinh biết không? Một cô bạn làm cùng với em đã khóc tới sưng mắt vì nụ hôn đầu đắng ngắt và hôi mùi thuốc lá đấy. Cô ấy không thể dám tin là gã bạn trai lúc đó không thèm đánh răng lấy một cái, hay thậm chí ngậm một viên kẹo thơm, trước khi hôn mình. Họ chia tay nhau ngay ngày hôm sau. Quả nhiên là ấn tượng của nụ hôn đầu rất đỗi quan trọng, tiên sinh nhỉ?

Gojo không đáp, chỉ gật gật đầu ra vẻ tán đồng. Đồng thời, gã cũng làng màng nhớ về một tay cựu học sinh trường Chú Thuật Tokyo đã rền rĩ than van về chuyện nụ hôn đầu của y có vị của bãi nôn do cô người yêu đang say lướt khướt đã vồ hôn y ngay sau khi vừa tống một đống chất nhầy màu mỡ gà ra tấm chiếu tatami màu xanh lá mạ cùng chiếc túi chứa chú cụ giữa lúc không khí của buổi tiệc mừng tốt nghiệp được tổ chức (gọi là) ấm cúng và thắm tình đồng đội tại một quán izakaya nằm khuất trong hẻm vắng đang dâng cao. Tuy nhiên, trái với cô bạn của Tsukiyo, chàng chú thuật sư vừa mới tốt nghiệp nọ không chia tay cô bạn gái mà họ còn kết hôn hai năm sau đó. Không biết là đàn ông thường dễ tha thứ hơn hay họ vốn chẳng mấy bận tâm tới những thứ "tiểu tiết" trong tình yêu, chẳng hạn như mùi vị của nụ hôn đầu, thời gian của các cuốc điện thoại, album tổng hợp kỷ niệm lần đầu tiên hẹn hò/lần thứ hai ngắm cầu vồng sau mưa từ hai vị trí khác nhau trong thành phố/lần thứ ba đi hiến máu, hay quà tặng vào các dịp lễ lạc (cả quan trọng lẫn không), vân vân và vân mây.

Bỗng dưng, khi gã vừa toan đưa ly trà lên nhấp môi, một giọng nói thân thuộc và thương mến vô ngần chợt văng vẳng bên tai như lời nhắn gửi vọng về từ miền ký ức xa xăm.

"Tớ không muốn nụ hôn đầu của Satoru lại có mùi vị của nguyền hồn đâu. Như thế thì tội nghiệp lắm."

Và cái dư vang lãng đãng ấy nhanh chóng tan biến đi như bong bóng xà phòng mùa hạ khi cô gái trẻ vô tình làm chao ly nước trên bàn.

- Úi, em xin lỗi tiên sinh.

Cô bối rối kêu lên.

- Không sao đâu.

Gã lắc đầu, cười khổ.

- A, tính ra thì cả nụ hôn đầu lẫn người đầu tiên chúng ta hôn đều rất đỗi quan trọng , tiên sinh nhỉ?

Tsukiyo tựa cằm lên lòng bàn tay mở hé, dài giọng nhận xét.

- Ý em là sao?

Gojo ngơ ngác hỏi lại như thể vừa bừng tỉnh từ một cơn mơ ngày.

- Thì chính là như vậy đó." - Tsukiyo hơi nghiêm giọng. - Chẳng phải nếu ta hôn một người đàng hoàng tử tế thì nụ hôn sẽ có mùi vị dễ chịu hay sao? Vì người đó sẽ quan tâm tới những cảm giác mà ta trải qua trước, trong và cả sau nụ hôn đó. Ít nhất thì cũng phải đánh răng một cái chứ.

- Em nói quả không sai.

Gã đàn ông điển trai lẩm bẩm. Gã chưa từng đặt nặng tâm tư vào nụ hôn đầu bởi mọi thứ tại thời khắc trọng đại đó đều thuận theo mọi kỳ vọng của gã: nhiệt độ không khí, độ ẩm trung bình, sự phân tán các đám mây, góc nhập xạ của mặt trời, màu sắc của những bông hoa, đối tượng mà gã trao cái hôn đầu, lẫn hương vị của chiếc hôn trong trắng, thơ ngây đó. Tất thảy đều hoàn hảo đến khó tin. Cứ như thể thần linh đã quá ưu ái gã trong ngày hôm đó. Chỉ riêng mỗi ngày hôm đó mà thôi.

- Mà cho phép em tò mò chút xíu nhé. Hẳn là tiên sinh Gojo đã có nụ hôn đầu rồi đúng không? Vậy nụ hôn đầu tiên của tiên sinh có vị gì thế ạ?

- À thì là...

Gã chưa kịp thỏa mãn niềm hiếu kỳ nơi cô gái trẻ thì có tiếng chuông cửa đường đột vang lên, cắt ngang cuộc tán gẫu vô thưởng vô phạt giữa hai người. Tsukiyo vội vàng đứng bật dậy như thể dưới mặt ghế gắn lò xo; đoạn cô vòng tay ra đằng sau lưng tháo tạp dề ra, nát tan cánh bướm màu cỏ úa, rồi hối hả chạy ra ngoài đón khách. Cô đi chừng sáu phút, đủ thời gian để Gojo ăn nốt bát cơm, thì quay trở lại cùng với một xấp thư từ dày cộm trên tay. Người con gái tràn trề nhựa thanh xuân luồn ngón tay thon vào giữa những chiếc phong bì mang đủ các sắc độ của vàng, nhẹ nhàng rút ra một tờ giấy khổ chữ nhật phảng phất sắc hoa Vạn thọ, rồi đưa cho gã chú thuật sư đang nhâm nhi tách trà lạt, cười bảo:

- Cái này là giấy thông báo của bưu điện gửi tới cho tiên sinh. Họ giao hàng tới đầu giờ chiều hôm qua, nhưng hình không có ai ở nhà.

Gojo đặt ly trà xuống bàn để nhận lấy tờ giấy từ bàn tay trắng trẻo của nàng Tsukiyo, nhìn qua lượt từ trên xuống dưới, không bỏ sót cả những ô vuông trống, rồi nhỏ giọng đáp:

- Lát nữa anh sẽ ghé qua bưu điện lấy hàng. Cảm ơn em.

- À, anh bưu tá Yuusuke có nhắn thêm: vì đây là hàng gửi đảm bảo nên khi ra nhận hàng, anh nhớ mang theo cả Thẻ Lưu Trú nhé.

Đoạn, cô gái trẻ liếc nhìn mặt đồng hồ đeo tay màu bạc, sốt sắng kêu lên:

- Chết rồi, em phải mang cơm lên cho bác Takeda đây, còn phải làm cơm trưa cho anh Kanon nữa. Tiên sinh cứ thong thả ăn đi nhé.

Dứt lời, Tsukiyo mau mau chóng chóng bắt tay ngay vào việc sắp xếp thức ăn vào khay cơm bằng gỗ Mun tuyệt đẹp có khảm họa tiết hoa Cúc vàng sao cho thật tươm tất. Cả chén con lẫn muỗng đũa cũng là do ông chủ nhà kỹ tính đặt làm riêng nên cả những cặp mắt phàm tục nhất nhìn thoáng qua cũng nhận ra là hàng cao cấp. Những món đồ tinh xảo ấy gợi gã đàn ông tóc bạch kim nhớ tới những khay chén bán đắt tiền, lúc nào cũng được kỳ cọ tới bóng lộn, và sắp xếp để sử dụng chuyên biệt cho từng bữa sáng, trưa, và tối, hoặc tùy theo tâm trạng của trưởng tộc Gojo khi ấy trong căn bếp có bụi trúc nghiêng che nửa lối vào nơi biệt phủ tọa lạc ở miền ngoại ô vắng vẻ. Phía bên kia căn bếp, cô gái trẻ đang cẩn thận rót nước sôi từ bình sắt vào chiếc ấm đất nhỏ xinh. Xong xuôi, cô khe khẽ kêu lên "yoisho" trước khi nhấc khay thức ăn được bày biện như ngự thiện của vua lên. Động tác cô nhanh nhẹn nhưng dứt khoát và có độ chính xác rất cao. Tựa hồ một nàng tiên đang lượt là váy lụa lả lướt bày biện "tiệc bàn đào". Sau khi nở nụ cười khoe má lúm đồng tiền thay lời chào tạm biệt, đôi chân Tsukiyo thoăn thoắt tiến về phía cửa, dừng lại chừng vài giây để xỏ bàn chân kim túc vào đôi dép nhung trụi lông. Lúc Gojo Satoru hoàn tất bữa sáng, và đem bát đũa bỏ vào trong bồn rửa thì có tiếng cửa mở kẽo kẹt từ tầng trên vọng xuống.  

(Còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net