goku opopop

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3
Chương 34: Nguy ngôn tủng thính.

Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan

Bấm vào đây để xem nội dung.


Khóe miệng Lăng Thiên lộ ra một tia tiếu ý thần bí, 'ha ha ha, Nam Cung thế gia, đến đúng lúc lắm', rồi cao giọng nói: "Bảo với Nam Cung cô nương, ta chút nữa sẽ tới."

Ở bên này, Ngọc Băng Nhan ngẩng đầu dậy, trong mắt không ngờ lại có vẻ ghen tuông: "Nam Cung cô nương? Thiên ca, nhân duyên của huynh thật không tồi đó. Trừ tiểu muội, tiểu công chúa của Tiêu gia, lại còn có một công chúa của Nam Cung gia, không biết là còn có mấy vị công chúa nữa đây?" Trong lời nói mang theo tư vị chua xót rất rõ ràng. Cái tên củ cải hoa tâm này! Ngồi trong nhà mà có tận mấy mỹ nữ đến tìm tận cửa, hết người này đến người khác, thật không biết là hắn tốt số đến mức nào! Hôm nay mình khó lắm mới thấy được hắn, hắn không ngờ lại đi bồi tiếp vị cô nương khác! Nhất thời cảm thấy chua xót, không hỏi tiếp được nữa.

"Khịt khịt..." Lăng Thiên hít hít trong không trung, nhíu mày nói: " Sao ở đâu có mùi giấm chua ý nhỉ? Không phải là từ trên người ta tỏa ra chứ? Không có mà, hôm qua ta tắm sạch lắm rồi!"

Lăng Thần và Vệ Huyên Huyên bật cười khúc khích. Lăng Thần vênh mặt cười nói: "Công tử lần này chịu khổ rồi, cô nương của Nam Cung gia tới thăm, làm vị thiếu nãi nãi của chúng ta tức giận rồi." Tuy là trêu ghẹo, nhưng trong lời nói lại lờ mờ có ý ghen tuông.

Lăng Thiên là loại thông minh, giả vờ cười bất đắc dĩ, nói: "Trong nhà có một lão hổ, công tử gia ta dù có bản sự lớn tới cỡ nào thì cũng không dám, phải không, Lăng gia đại thiếu nãi nãi." Lời này tựa như nói với Ngọc Băng Nhan, nhưng kỳ thật lại là nói với Lăng Thần. Lăng Thần nghe thấy bốn chữ "đại thiếu nãi nãi" thì mặt đỏ lên, trong lòng vô cùng ngọt ngào, lại xen lẫn một chút hoảng hốt, nhất thời không nói gì nữa.

"Huynh dám nói ta là hổ cái à! Cái gì mà đại thiếu nãi nãi! Nói linh tinh!" Ngọc Băng Nhan cho rằng Lăng Thiên đang nói mình, rất đỗi tức giận và xấu hổ. Lúc này mới nhớ ra khẩu khí vừa rồi của mình giống như thê tử ăn phải giấm chua đang chất vấn trượng phu, lại nghe thấy Lăng Thần trực tiếp trêu chọc là thiếu nãi nãi, trong lòng không khỏi càng xấu hổ, dứt khoát nhe răng múa vuốt lao tới, đôi bàn tay nhỏ cứ nhè lưng Lăng Thiên mà chào hỏi.

Lăng Thiên vung tay, đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng bị hắn nắm trúng, cố ý mân mê sờ soạng vài cái, Ngọc Băng Nhan mặt lại đỏ rực, dùng sức rụt lại. Lăng Thiên ha ha cười lớn, nói: "Đại mỹ nhân được đưa đến tận cửa, tiện nghi này không chiếm thì khó tránh khỏi không phải với bản thân." Hai tay nắm chặt, hơi dùng lực, lập tức ôm Ngọc Băng Nhan vào lòng,

Ngọc Băng Nhan hừ một tiếng, hơi giãy dụa, Lăng Thiên ghé vào tai nàng nói: "Nếu vị Nam Cung cô nương có một nửa sự đáng yêu của Nhan nhi, ta thực sự có thể suy nghĩ một chút. Nhưng đáng tiếc, loại nữ tử rắn rết như vậy, ta vừa thấy đã muốn tránh xa rồi.

Ngọc băng Nhan lại hừ một tiếng, có điều tiếng hừ này so với tiếng trước thì hoàn toàn khác nhau. Nàng lập tức yên tâm, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, đôi bàn tay nhỏ cuối cùng cũng thực hiện được ý đồ, hung hắn nhéo lên hông Lăng Thiên. Một tiếng thét thê thảm lập tức vang lên khắp tiểu viện...

Nam Cung Ngọc có chút buồn bực ngồi trong đại sảnh của Lăng phủ, bên cạnh có một thanh niên vẻ mặt lãnh tuấn. Đằng sau có bốn tùy tùng đứng khoanh tay, vẻ mặt của Nam Cung Ngọc hơi có chút không chịu nổi nữa, tên công tử hoàn khố này nói sẽ lập tức đến mà không ngờ lại dây dưa mãi chưa đến. Chung trà cứ rót rồi uống, uống rồi rót, sớm đã chẳng còn chút vị trà nào nữa rồi.

Hôm nay vốn là Nam Cung Thiên Hổ sẽ cùng tới với Nam Cung Ngọc, chỉ là Nam Cung Thiên Hổ sau trận chiến cùng với Ngọc Mãn Thiên, mặt sớm đã giống như là bị trăm con ong vò vẽ đồng thời chích lên, thực sự là không dám ra khỏi cửa. Hơn nữa, với tính cách của Nam Cung Thiên Hổ, Nam Cung gia chủ không yên tâm để hắn đi theo.

Quả thực là quá khinh người! trong con mắt của Nam Cung Ngọc bắn ra vẻ độc ác. Lăng Thiên, rồi sẽ có một ngày ngươi rơi vào tay ta, chắc chắn ta sẽ rửa sạch nỗi sỉ nhục ngày hôm nay.

"Ha ha ha... Nam Cung cô nương giá đáo, bản công tử thực sự cảm thấy rất vinh hạnh." Một tràng cười giả tạo vang lên, Lăng Thiên sải bước tiến vào trong phòng, mặt đầy niềm nở.

"Lăng công tử khách khí rồi." Cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, Nam Cung Ngọc cố nặn ra một nụ cười: "Sớm đã nên tới bái phỏng công tử, chỉ là trên người bận bịu mấy việc vụn vặn nên chưa thể tới. Hôm nay mạo muội đến đây, mong công tử tha thứ."

"Hả? Ha ha ha! Nam Cung cô nương quá khách khí rồi. Vị này là?" Lăng Thiên nhìn thanh niên mặt mày ngoan lệ ở bên cạnh Nam Cung Ngọc, mỉm cười hỏi.

"Tại hạ Nam Cung Vô Danh!" Nam Cung Ngọc chưa kịp lên tiếng, thanh niên đó đã mở miệng xưng tên. Giọng nói mang theo vẻ ngạo mạn rất rõ ràng, hiển nhiên là không để Lăng Thiên vào mắt một chút nào.

"Hả? Ha ha, thì ra là Nam Cung Vô Danh, đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của Nam Cung thế gia, đã ngưỡng mộ từ lâu." Lăng Thiên trong mắt lóe lên hàn quang. "Quả nhiên anh tuấn bất phàm đó."

Nam Cung Ngọc có chút bất mãn nhìn Nam Cung Vô Danh, rồi quay sang nhìn Lăng Thiên, mỉm cười nói: "Mạo muội tới đây, thật là thất lễ, tiểu muội đã chuẩn bị cho công tử một chút lễ bạc, xin công tử không chê."

Lăng Thiên ừ một tiếng, cười nói: "Ta không chê đâu, có người tặng lễ, ta tuyệt đối sẽ không chê đâu, lễ vật gì thế?"

Nam Cung Ngọc đành nuốt lại lời sắp nói ra, mặt nhất thời tức giận đến đỏ rực. Vốn án chiếu theo lễ số bình thường, Lăng Thiên thân là chủ nhà, khẳng định phải khách khí một hồi, sau đó lại do Nam Cung Ngọc giới thiệu lễ phẩm mà mình mang đến, đối phương giả bộ từ chối, sau đó thì khách chủ đều vui vẻ.

Nào ngờ tên Lăng Thiên này chẳng theo lễ số bình thường, trực tiếp nói ra một câu "ta không chê đâu' rất chi là bỉ ổi, giống như thứ Nam cung gia đưa tới chẳng có chút giá trị nào vậy. Nam Cung Ngọc nhất thời bị hắn làm cho tức giận phừng phường.

"Ha ha, Nam Cung cô nương tới đây, chắc không phải là chỉ để tặng lễ cho Lăng Thiên ta chứ?" Lăng Thiên ngồi xuống ghế thái sư ở đại sảnh, còn chưa ngồi xuống đã ghếch hai chân lên. Tay tiếp lấy cốc trà mà thị nữ đưa tới, khẽ nhấp một ngụm, đầu không thèm ngẩng lên hỏi. Đồng thời phất tay, lệnh cho toàn bộ nô bộc trong sảnh lui xuống. Hờ hững nói: "Có muốn nói gì thì chắc Nam Cung cô nương cũng không muốn để ngoại nhân nghe thấy, Lăng Thiên tự tác chủ trương vậy."

Ngạo mạn phô trương, hoàn khố một trăm phần trăm.

Lăng Thiên sớm đã biết ý tứ của việc Nam Cung ngọc tới đây, nhưng gậy trúc đưa đến nơi mà không gõ thì còn đợi tới bao giờ? Huống chi Nam Cung thế gia không ngờ còn muốn tạo quan hệ với Lăng gia, Lăng Thiên thật ra không có hứng thú chơi trò lá mặt lá trái với bọn họ, cho nên dứt khoát nói thẳng, bức bách bọn họ mau đi vào chính đề.

Nam Cung Vô Danh hừ một tiếng nặng nề, bước lên một bước, muốn xuất thủ giáo huấn tên gia hỏa trong mắt không coi ai ra gì này. Nam Cung Ngọc kéo gã lại, nhìn về phía Lăng Thiên, cố gắng khống chế để sự tức giận của mình không bạo phát, nói: "Tiểu muội lần này tới đây thực sự là có một chuyện đại sự liên quan để sự tồn vong của hai nhà, muốn thương lượng với công tử, không biết công tử có thể làm chủ hay không?"

Tuy hết sức khống chế, Nam Cung Ngọc cuối cũng nhịn không được mà châm chọc hắn một câu, ý tứ là nếu như ngươi không đủ phân lượng thì mau đổi người khác tới nói chuyện.

Lăng Thiên cười lạnh nói: "Liên quan đến sự tồn vong của hai nhà? Ha ha ha, Nam Cung cô nương hình như có chút nói quá rồi đó? Xin thứ cho Lăng Thiên ngờ nghệch, nhưng quả thật là có chút không hiểu."

Nam Cung Ngọc thấy rằng dường như đã gợi được sự hứng thú của hắn, mắt không khỏi sáng lên, nói: "Hiện tại Dương gia đang hết sức thuận lợi với những đại thế gia đã tới Thừa Thiên. Bắc Minh thế gia đã cùng Dương gia kết thành đồng mình, hơn nữa, từ sau khi Ngọc Mãn Thiên, nhân vật số ba của Ngọc gia tới Thừa Thiên, sau lưng Dương gia lờ mờ có Ngọc gia ủng hộ, mục tiêu chính là Nam Cung gia và Lăng gia, đặc biệt là Lăng gia, mấy chục năm này đều là đối thủ của Dương gia, Dương Không Quần càng muốn diệt trừ thật nhanh. Cục thế khẩn trương, chạm vào là nổ ngay, công tử không thể không đề phòng. Vậy có phải là đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong không?"

Hôm qua sau khi Ngọc Mãn Thiên tới trước cửa khiêu chiến, Nam Cung thế gia chúng nhân đã thương nghị hơn nửa tiếng, nhất trí nhận định Ngọc Mãn Thiên chắc chắn do Dương Không Quần dẫn tới! Vô hình trung cừu hận càng sâu thêm một tầng đối với Dương gia! Đặc biệt là Nam Cung Thiên Hổ, nằm trên giường mà hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn không phải là hận Ngọc Mãn Thiên, mình dựa vào chân công phu mà đánh không lại người ta, là do mình không có bản sự. Người hắn hận chính là cả Dương gia, thề rằng sẽ ngắt cái đầu của Dương Không Quần xuống làm cái bô đi tiểu!

Dưới tình huống hiện tại, Nam Cung thế gia tự nhận thấy rằng, kết minh cùng Lăng gia đã là tình thế bắt buộc, nếu không đợi Dương gia móc nối xong với các nhà khác, với thực lực Nam Cung thế gia ở Thừa Thiên thì chỉ có thể để cho người ta xâu xé, thậm chí chỉ bằng vào thế lực của Dương gia và Ngọc gia, Nam Cung gia đã không phải là đối thủ! Cho nên hôm nay Nam Cung Ngọc đến đây, mang theo lễ phẩm to lớn, chính là để tạm thời kết minh với Lăng gia.

Trong lòng Nam Cung Ngọc, đối diện với tên hoàn khố đệ tử Lăng Thiên này, nếu không đưa đến thứ gì tốt thì sao có thể khiến hắn ngoan ngoan tới cửa? Cho nên, Nam Cung Ngọc sau khi nghe thấy mấy lão gia của của Lăng gia toàn bộ đều vào cung, cơ hội tốt như thế này thật khó có được, liền lập tức vội vàng tìm tới cửa Lăng phủ.

Nam Cung Ngọc tràn đầy lòng tin đối với mục đích đến đây ngày hôm nay của mình! Nhưng vạn lần không ngờ rằng, sau khi tới Lăng gia, Lăng Thiên lại bày ra đức hạnh kiểu nắn cũng nắn không tròn, kéo cũng kéo không dài này, khiến Nam Cung Ngọc vô kế khả thi. "Dương gia và Lăng gia ta đồng điện xưng thần, giao tình rất tốt, nào có phải là đối thủ lâu năm gì đâu. Huống chi Nam Cung cô nương lại nói sai về Nam Cung thế gia các người rồi, Nam Cung thế gia và Dương gia là Tần Tấn chi hảo, Nam Cung cô nương hình như còn là một nửa người của Dương gia, cô nương nói như vậy, chẳng phải là khinh Lăng Thiên ta mắt mù tai điếc hay sao?" Lăng Thiên cười lạnh nói.


Càn Khôn Phủ A Cú
Chiến thắng bản thân là chiến thắng hiển hách nhất
Sự thay đổi của cuộc sống là điều ko thể tránh khỏi!
OFF

 

118 thành viên 2T cảm ơn bài viết này của Dracupi vì cảm thấy "rất là hay":

0olayvo0 (15-11-2010), anhvotinh59 (15-11-2010), badboyhp8x (15-11-2010), baongoc1610175 (15-11-2010), batgioibatgioi (15-11-2010), bigstar19 (15-11-2010), binhso1988 (15-11-2010), bivip052 (15-11-2010), blackstarc3p (16-11-2010), chauchc (15-11-2010), chenjunfa (15-11-2010), chipnhobn (16-11-2010), chu van quenh (Hôm qua), chuongku (15-11-2010), chuong_re (15-11-2010), clock90 (Hôm qua), coanh (15-11-2010), daikaro81 (15-11-2010), dhieu (15-11-2010), Do hoang Tam (15-11-2010), dohoi11 (Hôm qua), dotkichboom (15-11-2010), DucTB (15-11-2010), emlaem21 (15-11-2010), fantastic8x (16-11-2010), four4 (15-11-2010), G4pL4Ch3m (hôm nay), gavietnam1 (15-11-2010), gio75 (Hôm qua), haiba (15-11-2010), haichuoi (15-11-2010), HauCAD (16-11-2010), ha_da2002 (16-11-2010), hoangchat11 (15-11-2010), hoathan55 (15-11-2010), hoatnhien (16-11-2010), huydaica0105 (16-11-2010), jet808 (16-11-2010), kô_làm_nick (15-11-2010), kieuoanhngoc (16-11-2010), kingvu88 (16-11-2010), kjnh1234567 (15-11-2010), kjz3 (15-11-2010), ks388 (15-11-2010), ky0.6892 (16-11-2010), langbem (15-11-2010), LANG_KHACH_VO_DANH (16-11-2010), Leomicky (15-11-2010), loccoc2005 (15-11-2010), long_anh (15-11-2010), loveemnhieu (Hôm qua), lovely86 (15-11-2010), lucky_milu (16-11-2010), lyon73421 (15-11-2010), MADEMDOITHUOC (15-11-2010), Manderlin (Hôm qua), michoutk (16-11-2010), mimalenny (16-11-2010), misamisu (15-11-2010), mommy (16-11-2010), MrKoRo (15-11-2010), nambg (16-11-2010), nat866 (16-11-2010), nguoisoidk01 (16-11-2010), nhapecomeo (16-11-2010), nn6565 (15-11-2010), ntnclts (15-11-2010), nvquandt (15-11-2010), omega1234 (15-11-2010), ominhe (16-11-2010), oxyz (Hôm qua), phamdonggiang (hôm nay), phucket (16-11-2010), phuongdong65 (15-11-2010), picme (Hôm qua), qlinhchi (15-11-2010), quysu842000 (Hôm qua), raichan862 (16-11-2010), raitatsuya2006 (15-11-2010), robertwilson69 (15-11-2010), rocklina (16-11-2010), rukawa2410 (15-11-2010), sangotunhien (Hôm qua), saobuon198 (16-11-2010), shadow1214 (15-11-2010), sieu_way_qn (15-11-2010), sirwar (15-11-2010), sleepboy16 (16-11-2010), sniper.013.vn (15-11-2010), sonchannhan (15-11-2010), sutoloaiga1 (15-11-2010), Sut_suj (Hôm qua), tamhiep2 (15-11-2010), tathan123456 (16-11-2010), TànHoa (16-11-2010), thanhnamtt2 (15-11-2010), thesun0825 (15-11-2010), thinh _22 (16-11-2010), tienquanden24 (hôm nay), tiger2010 (15-11-2010), tothoi (15-11-2010), trangtt (15-11-2010), tranquang2996 (15-11-2010), tthtth88 (16-11-2010), tuanlong8x (Hôm qua), tuanna0612h (15-11-2010), tuannh2 (16-11-2010), tung27101990 (15-11-2010), UhTaoNood (hôm nay), violetsoul (Hôm qua), vip_vnpro (15-11-2010), votinh84 (15-11-2010), x2tranvu (16-11-2010), yaiba2020 (16-11-2010), yeuyeu123 (15-11-2010), Zack2X (15-11-2010), zkehuydietz (hôm nay), [linhmylove] (16-11-2010)

Dracupi

Thăm nhà

Gởi nhắn tin tới Dracupi

Tìm các bài viết của Dracupi


16-11-2010, 04:44 PM

#204

codon.trai

vbmenu_register("postmenu_15894956", true);

Thành viên tích cực

 

...Ta Thích Đủ Thứ...

Thành viên thứ: 724166

Bài viết: 6,508

Tuổi: 30

Yahoo: codon.trai

Thanks: 7,019

Thanked 774,146 lần trong 6,543 bài

Tiền: 8,011



Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3
Chương 35: Lật át chủ bài.

Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan





Bấm vào đây để xem nội dung.




Khuôn mặt đang tươi cười của Nam Cung Ngọc trở nên tái xanh, ai nói tên Lăng Thiên đáng chết này là đồ bất học vô thuật, chỉ vài câu thôi đã khiến mình nghẹn lời không thể đối lại, hiện tại ai cũng biết nhà mình và Dương gia thế bất lưỡng lập, nhưng trên danh nghĩa, hai nhà vẫn là quan hệ thông gia, tử quỷ ca ca của mình chính là nữ tế của Dương gia, mình lớn tiếng nói cái gì là thế bất lưỡng lập, há không phải là khiến người ta cảm thấy vô lý!

Nam Cung Ngọc đăm chiêu suy nghĩ, một hồi lâu vẫn không nói gì, ả có cảm giác rất mẫn duệ, Lăng Thiên tuyết đối không phải là hoàn khố tử như trong lời đồn, mà là một đối thủ cực kỳ lợi hại, ả cũng là người thông tuệ, tâm tư nhanh nhạy, cúi người làm một lễ: "Ở trước mặt người thông minh không nói lời giả dối, không ngờ Thừa Thiên đệ nhất hoàn khố lại là cao sĩ! Người trong thiên hạ đều ngu muội cả! Tiểu muội hôm nay thực sự đã được kiến thức rồi."

Lăng Thiên nhìn xung quanh, nói: "Cao sĩ? Cao sĩ ở đâu? Ai là cao sĩ?"

Nam Cung Ngọc mỉm cười: "Lăng công tử đã để lộ dấu vết rồi, hà tất phải giả vờ nữa, liên minh thì cả hai bên cùng có lợi, phân ra thì cả hai bên đều có hại, với trí tuệ trác tuyệt của công tử, sao có thể không nghĩ ra điều này!"

"Hả? Ta không nghe ra ý tứ của Nam Cung cô nương, thế nào là hợp tác thì hai bên có lợi, phân ra thì hai bên đều có hại? Kết minh cùng Nam Cung gia của cô nương thì lợi ở chỗ nào? Mà ngược lại thì hại ở chỗ nào?" Lăng Thiên ỡm mờ một hồi, cố ý để lại câu tiếp theo cho Nam Cung Ngọc nói. Trong lòng cười lạnh không thôi, Dương gia và Ngọc gia kết minh? Thế chẳng phải là nằm mơ à? Căn bản chính là lão gia hỏa Dương Không Quần đó đụng tay đụng chân, cũng chỉ có Nam Cung gia của các ngươi quan tâm quá sinh loạn, cho nên mới bị chút tiểu kỹ đó làm cho sợ són ra quần?

"Công tử là người thông minh, họ Dương với dã tâm lang sói, tìm trăm phương ngàn kế để đối phó với hai nhà chúng ta, không chỉ Nam Cung nhất môn không đội trời chung với Dương gia, Lăng gia sớm muộn gì cũng phải quyết chiến với Dương gia, tội gì phải tạo ra một cơ hội để lão tặc đó kích phá mỗi nhà, chúng ta sao không kết thành đồng minh, cùng nhau chống lại cường địch? Chỉ cần diệt được Dương gia rồi, công tử ở Thừa Thiên sẽ không còn địch thủ, chẳng phải là thống khoái lắm sao? Mà Nam Cung thế gia cũng có thể báo được cừu của huynh trưởng ta. Đó chẳng phải là hợp lại thì hai bên đều có lợi, phân ra thì hai bên đều có hại sao?" Nam Cung Ngọc hơi cúi về phía trước, thấp giọng nói.

Dường như phát hiện ra Lăng Thiên không phải là khoàn khố tử như trong tưởng tượng, khiến Nam Cung Ngọc phải bỏ đi hết những tính toán ban đầu, lại còn có chút không biết phải làm sao. Phải biết rằng trong tình huống này, hai nhà bất luận là ai đề xuất thỉnh cầu kết minh trước đều sẽ đứng vào thế bị động. Còn người kia tất nhiên cũng sẽ trở thành phía chủ động. Mà đề xuất trước thì chẳng khác nào đưa cho một đối phương một cây gậy trúc để đánh vào miệng mình! Nhưng cục thế hiện tại, Lăng gia có thể kéo dài, nhưng Nam Cung thế gia thì lại ngàn vạn lần không thể, động một tí là có nguy cơ bị tiêu diệt. Mặc dù để Lăng gia chiếm chút tiện nghi, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.

Lăng Thiên đột nhiên ngồi thẳng người dậy, ánh mắt quét qua các lễ vật mà Nam Cung gia đưa tới, cười hờ hững, tựa hồ như đồng ý với lời nói của Nam Cung Ngọc, nói: "Trên đạo lý thì nói như vậy là không sai, nhưng thành ý của Nam Cung thế gia vẫn chưa đủ đâu!"

Nam Cung Ngọc thấy hắn đột nhiên ngồi thẳng, còn cho rằng lời của mình đã đả động được hắn, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nào ngờ người này lại lập tức nói ra một câu như thế này. Không khỏi trầm tư suy nghĩ, sau đó nghĩ rằng đối phương thấy mình chủ động kết minh, đương nhiên là muốn nhận được lợi ích thật lớn. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, xem ra tên gia hỏa này tuy có chút đầu óc, nhưng vẫn còn thiếu lòng dạ khoáng đạt, tuy không thể coi thường nhưng vẫn chưa đủ để phải sợ hãi. Miệng xinh không khỏi hé cười, mắt long lanh, có chút phong tình vạn chúng hỏi: "Lời này của công tử có ý gì?"

Lăng Thiên thấy ả không ngờ lại dùng mỹ nhân kế đối với mình, trong lòng không khỏi cười khẩy. Đáng tiếc, chỉ một mình Lăng Thần ở bên cạnh bản công tử cũng đã hơn ngươi mười vạn tạm ngàn dặm rồi. Với chút nhan sắc của người, muốn hồ lộng hạng như Dương Vĩ có lẽ còn được, nhưng đối với bổn công tử thì còn xa lắm. Cười lạnh một tiếng, đứng dậy, chắp tay bước hai bước, nói: "Vào hai ngày trước, Dương gia ngoại ưu nội loạn, nhưng trong hai ngày, cục diện đã thay đổi. Nam Cung cô nương, cô đừng có bắn tiếng đe dọa. Còn chuyện Dương gia muốn đối phó với Lăng gia, đơn thuần chỉ là vô căn cứ! Lý do trong đó, cho dù ta không nói, Nam Cung cô nương chắc cũng biết rõ. Dù cho Dương Không Quần mượn một trăm lá gan, vào lúc này lão cũng tuyệt đối không dám hạ thủ với Lăng gia ta! Không biết Nam Cung cô nương có cho rằng như vậy không?"

Nam Cung Ngọc ngây người nhìn Lăng Thiên, thầm nghĩ: Lăng Thiên lợi hại lắm, câu hỏi sắc bén lắm! Không sai, điều này Nam Cung Ngọc đương nhiên biết rất rõ, có tấm biển Vô Thượng Thiên vô cùng to lớn đó ở Lăng gia, đừng nói là Dương gia, cho dù Ngọc gia được công nhận là thiên hạ đệ nhất gia tộc cũng tuyệt đối không dám khinh cử vọng động!

"Cho nên, Nam Cung thế gia hôm nay tìm tới Lăng gia, nói dễ nghe một chút thì là kết minh, còn nói khó nghe thì là...." Lăng Thiên cười hắc hắc, "chính là xin giúp đỡ, hoặc có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1113