What love is

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Có những câu chuyện chưa bao giờ được viết/

"Thầy Nam này, tình yêu với thầy là gì"

Tình yêu á? Chắc có lẽ với thầy mà nói là chuỗi ngày trời đất ban tặng cho mình một em bé.

Một em bé giang hồ

Nhưng lại biết khóc, biết cười, biết ăn, biết ngủ, biết làm bài kiểm tra dưới trung bình, và biết yêu thầy...

Tình yêu với thầy mà nói

Là những ngày em bé ốm nặng, lòng ai đau xót phải bỏ hết những công ăn chuyện làm để dành cả 24 giờ cho người nằm trên giường bệnh

Là khi  sống hai sáu năm cuộc đời lo cho bản thân không xong, nhưng lại lo từng li từng tí, từ đồng phục cho đến những bữa ăn vội cho ai đó.

Là khi  thầy biết tin em bé bị người ta hại, có người bỏ hết những thứ gọi là giáo dục hay tôn ti của người thầy mà bay vào đập cho những đứa đáng ghét đó một trận tơi bời.

Là khi  thầy phải nhẫn nhịn sự ham muốn và dục vọng đang cuộn trào trong cơ thể, để không tổn hại đến em bé. Phải phải luôn kiềm chế những lần em bé say quắc cần câu bổ nhào lên người thầy, rồi những lần bé hư ăn vạ lăn qua lăn lại khắp nhà cho bẩn áp.

Là khi  bản thân dừng hết những hoạt động lap động vất vả của bé, xách bé về nhà để nuôi, bao thầu trọn gói cả cuộc đời người ta.

Và yêu với Nguyễn Trần Thái Nam mà nói chỉ có thể gói gọn trong hai từ "em bé".

-

"Ê Thành tình yêu là gì?"

Tình yêu với một người như Tiến Thành á?

Chắc là thầy rồi, là Nguyễn Trần Thái Nam rồi chứ không ai vào đây hết

Là lúc mà thầy tìm đến nhà ai đó, dìu dắt người ta từng li từng tí, chăm sóc ân cần và dịu dàng. Và cái lúc mà mèo tưởng thầy bỏ mèo về nhà, ngồi khóc òa lên thì đã có ai đứng sẵn ngoài cửa chạy vào ôm lấy thân thể nhỏ bé đó.

Là lúc mèo biết thầy bị nhà trường đình chỉ kỉ luật, lớp vì tội đánh bầm dập những người hãm hại cậu. Khi ấy, mèo con vừa giận, vừa ôm thật chặt ai đó mà chả nói lời nào

Là những lần mèo ăn vạ, ỷ ôi, bắt nạt thầy, thế mà thầy vẫn cứ nhẫn nhịn mà chịu đựng con mèo điên không than không đánh

Là lúc, mèo động lòng khi thấy ai đó  đình trễ công việc và nhìn thầy phải bỏ cả ngày làm chỉ để chăm sóc, cạnh Thành khi bệnh.

Là cái lúc mà thầy dắt tay Thành về nhà chỉ nói câu "không làm nữa, về anh nuôi"

Và nếu Thành là "em bé" thì chắc Thái Nam sẽ là "người lớn". Một người trưởng thành, thành công, thành đạt và có Thành yêu.

-

Đứng trước khán đài ngày hôm đấy

Em tốt nghiệp, Thái Nam lên sân khấu để trao bằng và hoa cho em. Nhìn cậu bé của gã mới ngày nào còn loi choi lóc chóc, giang hồ, thế mà giờ đã khôn lớn.

Nhìn em hiện giờ kìa, xinh đẹp đến lạ, cũng đã bên nhau thời gian dài, dắt tay nhau qua bao chông gai, nhìn em cầm tấm bằng ra trường với đóa hoa xinh thắm, lúc đó thời gian cũng đã có thể dừng lại để anh ngắm kĩ hơn một chút.

Những năm tuổi trẻ ta bên nhau là khoảng thời gian đẹp nhất mà anh từng mơ.

Mình còn trẻ mà em, mình còn yêu nhau, còn cạnh nhau sống qua bao gian khó. Chỉ cần cạnh em thế giới này với anh chỉ bỏng chốc thu nhỏ lại trong lòng bàn tay.

Nhìn em tung chiếc nón, nhìn em cầm chắc đóa hoa và chiếc bằng, nhìn em nhìn anh cười tươi hơn cả những bông hoa trên tay

"Em đủ tuổi để yêu thầy rồi"

Em đủ tuổi để ra trường

Nhưng chưa đủ điều kiện ra khỏi tim anh

End.

-------

Có thể các bạn không biết, ý tưởng ban đầu của mình là chuyển cho fic này thành longfic, trong thời gian viết fic mình luôn đẩy nhanh tốc độ đến nỗi có một tuần mình làm đến 3-4, chap lận.

Fic này nó theo mình khắp nơi, nhưng mà do thời lượng có hạn nên phải hoàn sớm, thế nên gửi tặng mọi người chap này xem như quà đền bù, cũng an ủi mình vì đã nghĩ quá nhiều idea mà không có cơ hội viết =)))

.

Vấn đề tiếp theo là dạo gần đây mình có tình cờ xem một số fic, thấy có một số fic có vài nét tương đồng với truyện của mình. Thật sự mình khá dễ tính, việc tham khảo ý kiến hay gì mình cũng sẽ không có ý gì bỏ qua, chỉ là xin đừng mang cả cái fic mình rồi áp 100% vào fic bạn, thế thì không hay lắm đâu =)))).

Lời cuối vẫn là cảm ơn mọi người vì khoảng thời gian qua, và quảng đường của Rap Việt. Bias của mình là Thành, mình sẽ luôn ủng hộ Thành trong quảng đường sắp tới. Mình thật sự hạnh phúc vcl khi mà được mọi người bảo là thích giọng văn của mình, má ơi nó sướng lắm luôn nên làm người ta ngày nào cũng phải mò vào wattapad rồi ngứa tay viết fic mãi chả muốn hoàn =))))

Cảm ơn mọi người nhiều lắmmmn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net