[Cổ đại] 1. JB (part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngự Thư Phòng.

Tể Phạm đang ngồi phê duyệt tấu chương, và trước mắt là Lễ bộ Thượng thư – cũng là tân Trạng nguyên đương triều. Hắn cầm trên tay bản tấu chương, đọc không bỏ sót một chữ nào. Sau đó, Tể Phạm ngước mắt lên nhìn người trước mặt, nói:

-Gia Nhĩ, ngày mai ngươi sẽ phải làm gì, chắc ngươi cũng biết.

-Thần, nguyện tận trung với Bệ hạ.

-Ngươi lui ra đi.

-Vi thần cáo lui.

Sau khi Vương Gia Nhĩ đã khuất bóng, Lâm Tể Phạm nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của mình với T/b thì bỗng chốc sững người trong chốc lát. Đã bao lâu rồi, hắn chưa đến tẩm cung của nàng? Đã bao lâu rồi, hắn không còn nghe giọng nói dịu dàng của nàng? Đã bao lâu rồi, vì thực hiện mưu kế của mình, hắn đã lạnh nhạt với nàng, đến nỗi chiếc nhẫn đính ước cũng không mang?

Gia tộc Phác thị - một gia tộc cực kì hùng mạnh, đã mấy đời làm Thừa tướng. Tuy nhiên, càng ngày thì gia tộc này càng trở nên quá phận, kiêu căng, hống hách, thậm chí chẳng coi vua ra gì. Trên quan trường thì lôi kéo bè phái, chia rẽ quan viên; ở ngoài dân gian thì chèn ép dân lành, cướp đoạt tài sản. Ỷ con gái trong hậu cung được sủng ái mà sinh kiêu. Khi Lâm Tể Phạm mới lên ngôi báu, đã cho người truy cứu hết mọi tội danh của toàn Phác thị, nhưng hắn lại chưa dám động thủ - vì lực lượng của riêng hắn vẫn chưa vững. Nhưng đã gần 4 năm trôi qua, hắn đã bồi dưỡng được thế lực cho mình, bây giờ hắn tự tin là có thể hạ bệ Phác thị được rồi. Bản tấu chương của Vương Gia Nhĩ – anh trai T/b – sẽ là mũi tên mở đầu cho trận sát phạt này. Và đương nhiên, sủng ái Phác quý phi chỉ là một phần kế hoạch của hắn, chứ nữ nhân hắn yêu nhất, là T/b...

Ngày hôm sau.

-Các khanh, có gì cứ tấu lên, không thì bãi triều.

Sau khi Lâm Tể Phạm mở đầu buổi triều, đúng như kế hoạch, Vương Gia Nhĩ trình bản tấu chương tố cáo Phác thị lên. Đương nhiên, với khí thế sét đánh của hắn, Phác thừa tướng đành phải nhận tội, rồi bản án được ấn định – tru di tam tộc. Người dân khắp nơi đều vui mừng. Những tưởng, Vương gia sẽ nhờ vào dịp này mà lên như diều gặp gió, thay thế Phác thị nhưng khi luận công khen thưởng, khi Tể Phạm muốn thăng chức cho Vương Gia Nhĩ, hắn lại từ chối. Vương Gia Nhĩ hiểu rõ, nếu mình lên quá cao, trở thành tâm điểm của mọi người, liệu hắn có thoát khỏi tính đa nghi của đế vương, gia tộc hắn có thoát khỏi kết cục như Phác thị hôm nay? Muội muội hắn vẫn còn trong cung, hắn hiểu rõ phải biểu hiện thật khiêm nhường trước mặt Lâm Tể Phạm, để không để chuyện gia tộc ảnh hưởng đến tình cảm của Đế Hậu.

-------------------------------------------

-Hoàng hậu nương nương, người nghe tin gì chưa?

-Tin gì?

-Phác thị bị phát hiện hàng trăm sai phạm. Hoàng thượng anh minh, người đã dùng khí thế của mình bắt Phác thừa tướng phải khai hết tội, cuối cùng ấn định án là tru di tam tộc, Hình bộ đã bắt đầu làm việc rồi ạ.

-Ai là người tố cáo?

-Dạ, là Lễ bộ Thượng Thư ạ.

Bạn bất ngờ, Đại ca ca sao? Vì sao một người an phận thủ thường như ca ca lại làm vậy? Ngồi đó ngẫm nghĩ, bạn chợt nhận ra, sự thất sủng của bạn chắc đã truyền đi khắp nơi rồi đi, nếu ca ca lập công lớn, có lẽ Tể Phạm sẽ để ý đến mình một chút. Gia Nhĩ ngốc! Ca có biết, người muội muội này, trong mắt hắn, đã mang tội danh mưu hại long tự rồi, làm sao có thể trở về như ban đầu được nữa đây?

Đang trong dòng suy nghĩ, tiếng gọi the thé của Hoàng công công vang lên:

-Hoàng thượng giá đáo.

-Hoàng thượng vạn phúc kim an.

-Đứng lên đi. Hoàng hậu, nàng cùng ta đến Cẩm Tú cung.

Không nói một lời, bạn biết rằng lần đến Cẩm Tú cung này, chắc chắn liên quan đến gia tộc của Phác quý phi!

Khi bước vào trong, bạn rất bất ngờ. Chỉ qua một đêm, mà cô ta đã tàn tạ thế này rồi sao? Cũng phải, thân nhân bị trượng phu mình giết, có ai vui nổi đâu chứ.

-Phác thị, ngươi to gan lắm, dám qua mặt trẫm!

Trong khi bạn vẫn còn ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, thì thấy Tể Phạm bừng bừng tức giận, tát vào mặt cô ta một cái.

-Người cũng biết rồi, xin Hoàng thượng hãy ban chết cho thần thiếp đi! Thân nhân thần thiếp chết hết rồi, làm sao thần thiếp có thể sống được nữa!

-Được! Trẫm phải cho ác phụ như ngươi biết, dám qua mặt trẫm, dám hãm hại người trẫm yêu, sẽ có kết cục như thế nào! Người đâu, ban thưởng cho Phác thị một chén rượu độc.

Người hắn yêu... Là mình ư?

Bạn quay sang nói nhỏ với Tể Phạm:

-Hoàng thượng, xin người cho phép thần thiếp tiễn cô ta đoạn đường cuối. Dù sao thì cũng từng là bạn chốn khuê phòng ngày xưa.

Lâm Tể Phạm có vẻ chần chừ, sau đó nói:

-Được, nàng hãy bảo trọng, cô ta sắp phát điên rồi. Mà này, ta đã biết chuyện hết rồi đấy, khi nàng về, chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc một phen.

Tiễn Tể Phạm ra khỏi cửa cung, cùng lúc đó, thái giám bưng rượu độc đã tới. Bạn đón lấy mâm rượu, vị thái giám đó hoảng hốt:

-Hoàng hậu nương nương, vật này dơ bẩn, người tôn quý như nương nương không nên cầm đâu ạ.

-Cứ để ta là được, ngươi quay về làm việc đi.

-Vậy nô tài cáo lui.

Bạn tay cầm mâm rượu, từ từ bước vào trong. Phác thị vẫn đứng đó, vẻ kiêu ngạo vẫn không giảm đi chút nào. Khẽ đóng cửa lại, đặt mâm rượu xuống, bạn nói:

-Ta đến tiễn cô một đoạn, Phác Chân Thy.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net