[Cổ đại] 2. Mark (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này thân gửi đến tất cả các reader. Hãy là chính mình, đừng bắt chước theo ai, rồi bản thân sẽ tỏa sáng theo một cách rất "tôi" mà thôi.

=========

Đoàn Nghi Ân chỉ biết cười trừ. Phác Chân Vinh sau khi rót ra một chén trà khác, nói:

-Có phải huynh muốn chúng đệ giúp huynh tỏ tình với muội ấy?

-Đúng vậy. Các đệ cũng biết, ta không giỏi xử lý công việc bằng Nhị đệ, không hoạt ngôn như Tam đệ, văn thơ không hay như Tứ đệ, giọng không hay như Ngũ đệ, gu thẩm mỹ không tốt như Lục đệ, y thuật không tinh thông như Thất đệ. Muội ấy sẽ chẳng thấy điều gì tốt ở ta đâu. Điều duy nhất mà ta hơn các đệ là ta nhập môn sớm hơn thôi...

Vẻ mặt Nghi Ân buồn rười rượi.

Mọi người nhao nhao lên:

-Huynh đừng nói vậy chứ...

-Sao huynh nói thế...

Thôi Vinh Tể chạy đến vỗ vai, an ủi:

-Đại sư huynh, huynh đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy. Mỗi người đều có thế mạnh riêng của mình, huynh đừng tự ti như thế. Huynh cứ là chính mình, rồi T/b muội sẽ thích huynh thôi. Không nên gồng mình bắt chước theo bất kì một ai trước mặt muội ấy, đến khi sau này muội ấy phát hiện ra mọi thứ đều là giả dối thì nguy to đấy.

-Đúng đấy. Đệ nghĩ thế này...

Lâm Tể Phạm phe phẩy quạt, đến gần Đoàn Nghi Ân, sau đó vẫy tay gọi mọi người tụ lại. Chẳng biết họ nói gì, mà chỉ biết rằng, sau khi bàn bạc, mắt Nghi Ân đã sáng rỡ lên.

...

Đã hơn một tháng trôi qua, vết thương của bạn đã không còn đau nhức, bạn lại có thể hoạt động bình thường. Sư phụ và các sư huynh nâng niu bạn vô cùng, làm như là bạn yếu lắm vậy! Bỏ qua đi, sau đợt bị thương này, bạn đã thu về một chiến lợi phẩm lớn – cuối cùng Đại sư huynh cũng chịu nói chuyện với bạn! Nói nhiều là đằng khác! Ngày xưa, bạn mỗi lần gặp huynh ấy đều sợ hãi, vì huynh ấy lầm lì cực, chỉ biết tập luyện rồi tập luyện thôi. Còn bây giờ hả, đôi khi bạn lại nghi ngờ rằng có phải có ai đã tráo Nghi Ân đi hay không. Hay cười, hay nói, hay đùa giỡn,... làm bạn không còn sợ huynh ấy nữa. Sau đợt ấy, bạn càng thân với Đại sư huynh hơn, bạn thường xuyên mượn vài quyển sách của huynh ấy. Giữ sách cũng đã hơn một tuần, khi bạn hẹn trả sách để mượn sách mới, Nghi Ân lại hẹn bạn ra ngoài cái ao sau viện cùng ngắm trăng đối ẩm. Bạn không nghĩ gì, tức tốc đáp ứng ngay. Mà bạn không hiểu, tại sao Nghi Ân đề nghị gì thì mình liền đồng ý nhỉ? Nếu là các sư huynh khác thì chắc không đồng ý vậy đâu.

Chắc là...

Bạn đã thích Đoàn Nghi Ân mất rồi.

...

Gần đến giờ hẹn, bạn càng trở nên háo hức hơn. Tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ váy màu xanh lá thật đẹp, cài cây trâm cài tóc mình thích nhất. Nhìn chính mình trước gương, bạn mỉm cười, thêm tí son nữa sẽ tốt hơn. Xong xuôi, bạn ôm mấy quyển sách, đóng cửa phòng, bước chầm chậm đến chỗ hẹn.

Đến bờ ao, bạn đã thấy Nghi Ân ngồi sẵn bên chiếc bàn đá, trên đó có ấm rượu cùng vài quyển sách mà bạn muốn mượn. Bạn hít thở một cái thật sâu, nở nụ cười thật tươi, chạy lại:

-Đại sư huynh, muội đến rồi đây.

Đoàn Nghi Ân quay đầu lại, nở nụ cười:

-Muội này, sao lại chạy thế chứ? Mau ngồi đi.

Bạn ngồi xuống, nhìn kĩ Đoàn Nghi Ân. Huynh ấy vốn dĩ đã rất tuấn tú rồi, nhưng hôm nay, dưới ánh trăng này, sự tuấn tú ấy còn tăng gấp bội. Bạn nhìn đến thẫn thờ, đến khi huynh ấy lên tiếng gọi:

-T/b, T/b!

-Vâng? A, hôm nay trăng tròn và đẹp quá huynh nhỉ.

Bạn nhanh chóng nói, ánh mắt chớp chớp, nhìn lên bầu trời đêm.

Nghi Ân phì cười, rót rượu:

-Đương nhiên, hôm nay là rằm, huynh mới hẹn muội ra đây uống rượu ngắm trăng. Nào, cạn ly!

Sau vài chén rượu, không khí giữa đôi bên trở nên lúng túng. Bạn hết cúi đầu nhìn chân thì lại ngẩng đầu lên trời ngắm trăng, đếm sao. Bỗng nhiên, giọng nói trầm trầm ấy vang lên:

-T/b, huynh kể cho muội nghe cái này.

-Huynh kể đi!

-Chuyện là... huynh đang thích một nữ tử.

Nghe vậy, trái tim bạn dường như nhói lên một cái. Người mình thích lại đi thích người khác, ai mà không khó chịu, không buồn được chứ?

Bạn cố nén những giọt nước mắt, mỉm cười hỏi:

-Huynh thích một nữ tử à? Tỷ ấy thật có phúc. Người đó... trông thế nào? Muội có biết không?

-Biết rất rõ là đằng khác.

Bạn tự nghĩ, nữ tử mà mình quen biết, là ai nhỉ?

Đoàn Nghi Ân nghiêm túc nói:

-Huynh thích nàng ấy từ rất lâu rồi, gần bốn năm. Nàng ấy... Tuy có thể không đẹp trong mắt người khác, nhưng đối với huynh, nàng ấy đẹp nhất. Nàng ấy rất tốt, cực kỳ tốt, cứ hay tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lại làm huynh muốn bao bọc, che chở. Người ấy, như ánh trăng soi sáng cuộc đời của huynh. Nàng ấy đã từng bị thương, được huynh kịp thời cứu, lúc nàng ấy bất tỉnh, huynh lúc ấy như ngồi trên đống lửa vậy, T/b à. Nàng ấy rất thích đọc sách, lại thích màu xanh lá. T/b, người đó, muội có quen không?

Bạn bất giờ, trong lòng cười khổ. Hóa ra, huynh ấy có thể thích một người như vậy...

Bạn rót một ly rượu, uống cạn, nói:

-Tỷ ấy thật may mắn, được huynh để ý đến vậy. Nhưng huynh nhầm rồi, muội không có quen tỷ ấy.

Bạn lại rót thêm một ly rượu nữa. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mùi vị thất tình, nó mặn chát vậy ư?

Đang chuẩn bị uống để khẽ quệt nước mắt, đột nhiên ly rượu bị giật lại, rồi có một nụ hôn hạ xuống. Bạn bất ngờ, mở to mắt. Đôi mắt Đoàn Nghi Ân đầy nét cười, qua một thời gian, mới buông bạn ra. Bạn liền nhanh chóng định thần.

Thích đọc sách...

Thích màu xanh lá...

Từng bị thương, được huynh ấy cứu...

Gần bốn năm...

Là mình sao?

Bạn nhìn Đoàn Nghi Ân, huynh ấy nở nụ cười, nụ cười tươi nhất từ trước đến nay:

-T/b, huynh thích muội. Thích muội thật nhiều.

-Thật... Thật không?

Bạn lắp bắp nói.

-Nếu muội không tin, huynh có thể nói với muội câu đó cả đời.

-T/b, huynh thích muội. Còn muội, muội có...

Gương mặt ấy hơi lúng túng, làm bạn phì cười.

-Đương nhiên là có. Muội thích huynh, Nghi Ân à.

Đến lượt Nghi Ân lắp bắp:

-Là... Là thật chứ? Huynh có nằm mơ không?

-Ta thích chàng, Đoàn Nghi Ân.

Huynh ấy cười giảo hoạt:

-Nàng nói lại cho ta xem nào, T/b!

-Chàng... Chàng đừng ép người thế chứ!

Nghi Ân cười ha hả, ôm bạn vào lòng.

-Nàng nhìn kia, tình yêu của chúng ta, được Hằng Nga chứng giám. Hai chúng ta, rồi sẽ bên nhau trọn đời.



Ánh trăng ấy giống như nàng, tỏa sáng giống như nàng

Hiển nhiên là ta luôn chìm đắm nhưng lại một lần nữa đổ gục

Thật là hoa mỹ nhưng

Ánh trăng ấy giống như nàng, tỏa sáng giống như nàng

Hãy luôn nở nụ cười duyên dáng ấy như nàng thường hay làm thế

Khi nàng nhìn ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net