Động vật? Anh đây ghét chúng nó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Geto thoạt nhìn tưởng là quân sư tình yêu cho Itadori, vì dù gì anh cũng đã cho cậu khá nhiều lời khuyên bổ ích. Song trên thực tế, Itadori vẫn luôn cảm thấy giữa anh và cậu có một chút khoảng cách. Phải chăng là vì mối quan hệ tiền bối - hậu bối, một phần cũng do Geto là bạn thân Gojo, nên cậu không thể nào hoàn toàn thoải mái mà chia sẻ suy nghĩ của mình với anh?

Ngược lại, Fushiguro bề ngoài có vẻ lạnh lùng và không quan tâm mấy đến chuyện yêu đương của người khác (cậu ta cũng chưa từng có mảnh tình vắt vai nào luôn), thế nhưng chỉ vì hai đứa quen nhau trước và cũng là bạn cùng tuổi, cùng lớp, cùng nhà, Itadori không bao giờ chần chừ trong việc kể lể những nỗi khổ của mình khi tương tư Gojo với Fushiguro.

Bây giờ, Itadori đang ngồi trên giường Fushiguro, mặt buồn như đưa đám, than phiền về những chuyện gần đây.

"Gojo-senpai gọi tớ là Itadori rồi, tớ còn tưởng anh ấy hết ghét tớ rồi cơ. Ai ngờ mấy hôm nay còn tệ hơn nữa. Thà rằng anh ấy cứ mắng tớ, đây lại lờ tịt, lẩn tránh tớ luôn. Ôi, sao cái con người này khó gần đến thế?"

Fushiguro vừa đọc sách, vừa nhâm nhi cốc cà phê đen. Thật ra, cậu không mong Itadori coi cậu là quân sư tình yêu, nhưng tên ngốc này, ngoại trừ với đàn anh thì khá cẩn trọng ra, đối với mấy đứa bằng tuổi và ít tuổi, cậu ta chính là thân thiện quá mức, nói cũng rất nhiều, và vô tình kéo theo mọi người vào nhịp điệu của bản thân. Fushiguro thì trái lại hoàn toàn. Cậu chậm rãi, thích yên tĩnh, thích một mình, nên có thể nói Itadori nhiều lúc khá là phiền phức đối với cậu.

"Nói thật thì tớ vẫn không hiểu vì sao cậu thích Gojo-senpai," Fushiguro thở dài tiếp chuyện. "Cậu chẳng phải từng nói mẫu người yêu thích là con gái cao và mông to hay sao?" Và tất nhiên Gojo chỉ thoả mãn 1/3 điều kiện.

Itadori trầm ngâm một lúc, rồi cong môi nói: "Tại ảnh đẹp thiệt đó, ngay từ lần đầu nhìn thấy, tim tớ nó đã phát rồ rồi."

"Sao tớ không thấy gì nhỉ?" Fushiguro nhăn mặt.

"Vì cậu để ý vẻ đẹp bên trong," Itadori cười lớn, rồi lại trở về vẻ mặt nghiêm túc. "Nhưng mà này, gu là một chuyện, bề ngoài là một chuyện, còn với anh Gojo, tớ cảm giác mọi thứ giống như là định mệnh vậy."

Fushiguro không nói gì, song tâm trí không còn tập trung vào trang sách nữa.

"Người đẹp trên đời không thiếu, mà anh Gojo thậm chí còn là đàn ông. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ấy lần đầu, nhìn thấy anh ấy chiến đấu, tớ biết tớ là một đứa si tình."

"Love at first sight?" Trùng hợp thay, đó là tên chương truyện mà Fushiguro đang đọc.

"Ừ," Itadori cười ngốc. "Yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Itadori phiền phức thật, luôn quấy rầy Fushiguro mọi lúc mọi nơi. Song, Fushiguro không bao giờ có thể ghét bỏ được Itadori. Một tên ngốc, một đứa si tình, nhưng lại vô cùng chân thật và tốt bụng, Fushiguro đều bị thu hút bởi những đặc điểm đó.

Đóng cuốn sách đang đọc dở lại, Fushiguro trèo lên giường, ngồi cạnh Itadori. Hai bàn tay tạo thành một kí hiệu bóng, cậu ra lệnh:

"Thoát thố."

Ngay lập tức, một đàn thỏ ùa ra từ cái bóng của Fushiguro, hầu hết chạy nhảy lung tung quanh phòng, một số còn lại bật vào lòng Itadori nũng nịu.

Itadori mê động vật, Fushiguro biết rõ điều đó nên lần này có phá lệ chỉ gọi thức thần nếu như cần thiết, tạo một đàn thỏ múp nghịch ngợm động viên tinh thần cậu bạn thân. Khỏi phải nói, Itadori đã mừng rỡ đến nhường nào. Biểu cảm đượm buồn ban nãy tạm biến mất, thay vào đó là nụ cười thường nhật tươi tắn như ánh sáng sớm mai. Cậu ôm ấp lũ thỏ, vuốt ve bộ lông mượt của chúng, hít cái mùi mà cậu bảo là mùi cây cỏ sau cơn mưa, rồi hôn chúng đầy hạnh phúc.

"Fushiguro, cậu là tuyệt nhất!"

"Ờ, phải rồi."

"Megumi-kun, sao phòng em ồn v-"

Gojo bật cửa phòng Fushiguro, vừa định than vãn gì đó thì lại im bặt. Fushiguro để ý đôi mắt thiếu ngủ của Gojo đang nhìn Itadori chằm chằm, trong đó vừa có chút ngại ngùng, vừa có chút hoảng loạn.

Chắc là vậy rồi, Fushiguro nghĩ. Rồi cậu không lưỡng lự, rất tự nhiên khoác tay lên vai Itadori, kéo cậu bạn lại gần mình.

"Thỏ thôi ý mà, Gojo-senpai. Lát nữa em thu hồi luôn."

Ánh mắt Gojo theo sát Itadori, rồi dừng lại trên cánh tay của Fushiguro, hàng lông mày xinh đẹp bỗng nhíu lại khó chịu, mặt đen sì như vừa mất sổ gạo. Anh thở mạnh một cái tỏ vẻ hậm hực, rồi quay người bước đi, lầm bầm trong cổ họng.

"Anh mày ghét động vật. Mau thu hồi luôn đi."

Itadori nghe đó mà lúng túng, lay lay người Fushiguro, giục cậu mau thu lại thức thần của mình. Nhìn tên ngốc trước mặt, rồi lại nghĩ về vị tiền bối ngốc vừa đi, Fushiguro lại một lần nữa rất mãnh liệt mong muốn được đổi chỗ với Geto. Chịu đựng mấy trò mèo khác của Gojo cũng được, cậu chỉ không muốn làm quân sư tình cảm, cầu nối giữa hai con người này nữa thôi.

"Ê, đồ ngốc," Fushiguro hất cằm về phía Itadori. "Gojo-senpai rất thích động vật đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net